Tối nay Khương Vọng Thư đến, làm Thang Tư Niên luôn có loại kinh hỉ đột nhiên được lâm hạnh. Cô ngồi trước luận văn trước máy vi tính nhìn nửa giờ, chỉ cảm thấy trong những chữ ngày thường quen thuộc kia, ngày hôm nay nhìn thấy lại tương đương tối khó phân biệt nghĩa.
Thang Tư Niên vô số lần phân tâm nhìn về phía cửa phòng của mình, cuối cùng vẫn là khép lại máy tính của mình, dọn xong quần áo, lấy hết dũng khí đi tới phòng tắm. Ở phòng tắm tiêu tốn nửa giờ để tắm, sau khi đem chính mình làm cho thơm ngát thì Thang Tư Niên mới ăn mặc áo ngủ đi ra.
Nàng từ tủ lạnh cắt một dĩa dưa hấu đi ra, nhìn thấy Khương Vọng Thư còn ở phòng khách gõ lên máy tính làm việc thì liền đi tới ngồi ở bên cạnh nàng, đem dưa hấu bỏ xuống, "Chị Vọng Thư, ăn dưa hấu không?"
Khương Vọng Thư cũng không ngẩng đầu lên mà nói tiếng cám ơn, Thang Tư Niên thấy mười ngón tay nàng tung bay rơi vào trên bàn phím, tự nhiên dùng cây tăm cắm một miếng dưa hấu sau đó cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ cắn một cái, ngồi ở bên cạnh lén lút nhìn nàng.
Khương Vọng Thư có chút cận thị nhẹ, lúc làm việc nàng sẽ mang mắt kính gọng vàng. Thang Tư Niên lúc ở nhà mình, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy Khương Vọng Thư đeo kính lúc chơi game.
Cô chưa bao giờ ngồi ở khoảng cách gần như vậy nhìn Khương Vọng Thư đeo kính, nữ nhân chỉ lộ một nửa sườn mặt nhưng nhìn vẫn tao nhã mê người như vậy. Dưới ánh đèn sáng ngời, Thang Tư Niên ánh mắt rất tốt lại nhìn thấy mốt ruồi nhỏ trên cổ Khương Vọng Thư trên kia, sau đó tàn nhẫn mà cắn miếng dưa hấu trên cây tâm.
Thang Tư Niên lo lắng ánh mắt của chính mình quá mức rõ ràng, liền nhất thời nhìn mưa mông lung ngoài cửa sổ, nhất thời lại quay lại trong âm thầm đánh giá Khương Vọng Thư. Thường xuyên quay qua quay lại, sau khi chờ Khương Vọng Thư bận bịu mấy phút, cuối cùng cũng coi như là phục hồi tinh thần lại nhìn cô thì lại phát hiện đứa nhỏ này lại trừng trừng ánh mắt nhìn chằm chằm mưa ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng.
Nước mưa đánh vào trên cửa sổ thủy tinh, đem đèn neon phía xa xa khúc xạ thành muôn màu muôn vẻ. Khương Vọng Thư theo ánh mắt của cô liếc nhìn ngoài cửa sổ rồi quay đầu lại nhìn cô nói rằng: "Tư Niên đang nhìn cái gì, nhập thần như thế."
Khương Vọng Thư một tiếng kêu lên, để Du Hồn giống như Thang Tư Niên tỉnh táo lại. Tầm mắt của cô từ mưa ngoài cửa sổ dời đi, quay lại trên người Khương Vọng Thư. Thấy Khương Vọng Thư vừa vặn nghiêm túc nhìn cô, Thang Tư Niên không biết tính sao, đột nhiên cảm giác thấy có chút thật xấu hổ.
Cô buông đầu xuống, không dám nhìn thẳng đến Khương Vọng Thư: "Có phải là em quấy rối đến chị làm việc không?"
Khương Vọng Thư lắc đầu một cái, phủ nhận chuyện này. Nàng đứng dậy, chậm rãi xoay người: "Hết bận, chị đi tắm trước nha." Khương Vọng Thư nói như vậy, cúi người ghim một miếng dưa hấu bỏ vào trong miệng, nói rằng rất ngọt. Tiếp theo bước đi vào phòng lấy đồ tắm rửa.
Thang Tư Niên ôm đầu gối ngồi trên sô pha, dùng mắt thấy sáng chói nhìn kỹ nhất cử nhất động của Khương Vọng Thư. Cô thấy Khương Vọng Thư tiến vào phòng rồi lại thấy nàng đóng cửa phòng lại, ôm áo ngủ tiến vào phòng tắm. Thanh âm nhỏ vụn từ từ đi xa làm phòng khách cũng trống rỗng, nhưng Thang Tư Niên ngồi ở trên sô pha lại cảm giác được trái tim mình từ từ náo nhiệt lên.
Cô nhìn mưa lớn ngoài cửa sổ tựa hồ như nhìn thấy đang vẻ vòi phun nước nóng chiếu vào trên gương phòng tắm. Chỉ là một hồi thì cô giơ tay lên, vỗ vỗ gò má của chính mình, nghĩ thầm chính mình lại suy nghĩ cái gì!
Thang Tư Niên cũng không biết chính ngồi trên sô pha bao lâu, rốt cục đợi được Khương Vọng Thư đi ra khỏi phòng tắm. Khương Vọng Thư thấy coi còn ngồi ở trên sô pha, mở miệng gọi cô: "Tư Niên, thời gian không còn sớm, em còn không chuẩn bị ngủ sao?"
Thang Tư Niên nghe vậy ngẩng đầu nhìn hướng về phía đồng hồ ở phòng khách, thì nhìn thấy nó đã lướt qua mười giờ rưỡi, lúc này mới hốt hoảng từ trên sô pha đứng lên, gật gật đầu nói: "Phải ngủ. Chị Vọng Thư chị thổi tóc xong thì cũng đi ngủ sớm một chút nha."
Khương Vọng Thư đáp một tiếng rồi lau tóc đi vào trong phòng. Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại, Thang Tư Niên theo bản năng quay đầu nhìn về phía cánh cửa kia rồi đứng ở trong phòng khách nhìn một hồi lâu, lúc này mới đi tắt đèn ở phòng khách.
Bộp một tiếng, thế giới trở nên bóng tối lại yên tĩnh. Sấm sét ngoài cửa sổ xé rách bầu trời đêm, Thang Tư Niên nghe tiếng bước chân của mình, chậm rãi di chuyển đã đến trong phòng của mình. Cô nghĩ, đêm nay phỏng chừng sẽ ngủ không yên.
Trời mưa cả một đêm, ngày thứ hai lúc Khương Vọng Thư thức dậy, mưa rơi lại dần dần lớn lên. Vừa thấy khí trời như thế, Khương Vọng Thư liền không muốn đi làm, đơn giản liền nằm ở trong nhà. Lúc này Thang Tư Niên đã đi đến phòng thí nghiệm, người không ở nhà nhưng trên bàn ăn để lại bữa sáng em ấy làm. Không có tờ giấy nào để lại, nhưng Khương Vọng Thư biết đây làm cho mình.
Khương Vọng Thư nhất thời nở nụ cười, nghĩ thầm đứa nhỏ này đến cùng thức sớm cỡ nào a.
Nhất thời vô sự, sau khi Khương Vọng Thư rửa mặt xong đem bữa sáng để vào lò vi sóng hâm lên. Nàng theo thường lệ răng rắc chụp ảnh rồi gửi cho Thang Thuấn Hoa chọc cậu ấy. Sau đó long đong hồi lâu nhắn cho Thang Tư Niên, hỏi em ấy đến cùng là mấy giờ dậy, còn thuận tiện đem ảnh tối qua gửi cho em ấy.
Ăn xong bữa sáng sau, khí trời vẫn không có chuyển biến tốt. Khương Vọng Thư đơn giản đem tất cả đèn trong phòng đều mở lên, nằm ở trên sô pha phòng khách làm việc.
Mỗi khi tháng tám, tháng chín, luôn có rất nhiều cặp tình nhân muốn trước kỳ nghỉ quốc khánh làm áo cưới rồi kết hôn, Khương Vọng Thư bận tối mày tối mặt. Chờ nàng xem xong mấy mẫu thiết kế sau thì đã là giữa trưa. Khương Vọng Thư nhớ tới muốn gọi thức ăn bên ngoài, lúc này mới cầm điện thoại lên.
Tựa hồ Thang Tư Niên cũng có thời gian, Khương Vọng Thư đã nhận được tin nhắn trả lời em ấy. Thang Tư Niên giải thích sáng sớm đều là tự làm bữa sáng, cũng không phải cố ý làm. Sau khi giải thích xong, Thang Tư Niên hỏi dò Khương Vọng Thư ăn cơm trưa chưa?
Khương Vọng Thư xem tin nhắn trong khung nhắn tin điện thoại không ngừng quét mới, nghĩ thầm đứa nhỏ này thời điểm cách nhất cái màn hình, vẫn là sẽ nói chút lời, không như cái hũ nút một chút nào.
(Bình thương hay ví kín như hũ nút)
Khương Vọng Thư dùng ngón tay điểm trên màn hình điện thoại, hảo tâm tình trả lời tin nhắn của Thang Tư Niên. Khí trời bên ngoài lại càng chênh lệch, Thang Tư Niên chóp mắt gửi đến tin nhắn dò hỏi Khương Vọng Thư tối nay có còn ngủ lại hay không. Nếu như ngủ lại, đêm nay làm cô sẽ làm cơm, hỏi Khương Vọng Thư có muốn ăn cái gì.
Khương Vọng Thư liền nở nụ cười, nàng nghĩ chính mình cũng không thể tổng bắt nạt con nít, cười híp mắt trả lời: "Đêm nay chị mời em đi ăn được, coi như cảm ơn lại tối hôm qua em mời chị ăn cơm."
Màn hình nhắn tin vẫn luôn hiện "Đối phương đang nhập", nhắn được rồi lại xóa, được rồi lại xóa, sau nhiều lần như vậy, Khương Vọng Thư chỉ nhìn thấy một chữ "Ồ." Truyền tới.
Cái chữ "Ồ" kia thật sự là hình tượng quá sinh động, như giờ khắc này gương mặt thanh tú lại chất phát của Thang Tư Niên đang ở trước mắt.
Không biết tại sao, Khương Vọng Thư bỗng nhiên liền nghĩ tới đêm qua nhìn thấy Thang Tư Niên dáng vẻ.
Người trẻ tuổi eo rắn chắc, tứ chi nhỏ dài lại mạnh mẽ, ngay cả khuôn mặt từ trước đến giờ thanh tú cũng tràn trề một luồng anh khí thanh xuân. Khương Vọng Thư cắn vào bờ môi, nhẹ nhàng nháy mắt một cái, ở trên màn hình điện thoại ngón tay gõ tung bay, gửi cho Thang Tư Niên một tin nhắn: "Tư Niên, em có phải là tại tập thể hình không a? Vóc người siêu cấp tốt ~ "
Sau khi nhắn tin nhắn này, Khương Vọng Thư cũng không nhận được tin trả lời của Thang Tư Niên. Nàng nghĩ thầm, đứa bé kia nhất định là thẹn thùng.
Sau giờ Ngọ ba giờ, bầu trời cuối cùng cũng coi như là trời quang mây tạnh.
Chờ lúc Khương Vọng Thư lái xe đi ra ngoài đón Thang Tư Niên, nước tích trên đất cũng làm đến gần đủ rồi. Rất xa, Khương Vọng Thư liền nhìn thấy Thang Tư Niên đứng bên trạm xe buýt chờ nàng.
(Giờ ngọ: g-g)
Thang Tư Niên hôm nay mặc kiện áo đơn polo màu xanh, quần jean màu lam nhàn nhạt còn đỉnh đầu mang mũ bóng chày màu trắng, ở trên vai đeo một cái ba lô màu đen. Người gầy, lại cao, quần áo rộng mặc lên càng hiện ra sự đơn bạc tinh tế. Thấy hình dáng tiêu mảnh dẻ đứng ở trong đám người, phảng phất như một gốc cây sinh trưởng ở bên trong sa mạc tiểu bạch dương.
Cô còn mực ở trong đám người ló đầu, hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn người đón mình có tới hay chưa, rất giống học sinh cấp ba mới vừa tan học chờ phụ huynh tới đón, thực sự là làm người thương yêu yêu đến không được.
Khương Vọng Thư chậm rãi đem xe đứng ở xe bên công cộng, nhắn WeChat. Thang Tư Niên nhận được tín hiệu, vội vã ngẩng đầu liền nhận ra bảng số xe của nàng, một mặt hài lòng vội vã chạy tới,. Nụ cười kia tuy không nổi bật, nhưng đầy đủ để Khương Vọng Thư lắc mắt viễn thị.
Thang Tư Niên mở cửa xe chỗ ngồi cạnh ghế tài xế rồi ngồi xuống. Thắt chặt dây an toàn, liền ôm ba lô ngoan ngoãn chờ Khương Vọng Thư lái xe.
Khương Vọng Thư ngày hôm nay trang dung đặc biệt xinh đẹp, xinh đẹp đến khiến người ta không dám nhìn thẳng. Thang Tư Niên nhìn nàng một chút sau đó lại yên lặng mà hướng qua cửa sổ xe, tựa hồ có hơi không dám tới gần nàng.
Còn Khương Vọng Thư cứ như không hề có cảm giác, một tay chống đỡ trên tay lái, không kiêng kị mà đánh giá Thang Tư Niên, môi đỏ khẽ mở lời khen một câu: "Tư Niên, bộ quần áo hôm nay em mặc thật là đẹp mắt. Trắng nõn nà nhã nhặn, như học sinh cấp ba chưa có tốt nghiệp." Thật muốn khiến người ta bắt nạt một hồi.
Thang Tư Niên được khen tâm tư một hồi liền loạn cả lên. Cô trầm mặc nửa ngày, chỉ nói ra một câu, "Chị em mua." Bộ này xác thực là Thang Thuấn Hoa chọn, Thang Thuấn Hoa làm biên kịch nên đối tượng hợp tác là soái ca mỹ nữ thường xuyên có thể nhìn thấy họ, thẩm mỹ quần áo cũng rất phát triển.
Nàng cảm thấy Thang Tư Niên cao đến mềm mại non nớt, chính là vừa gầy nhỏ, vì lẽ Tư Niên chọn trang phục gọn nhẹ bên trong. Khỏe mạnh một nữ thanh niên, muốn dằn vặt thành học sinh cấp ba. Nếu như không mặc, nàng còn phải ai oán mà nhìn em ấy.
Khương Vọng Thư nở nụ cười, nói câu rất thích hợp. Bởi vì câu này, trong nháy mắt Thang Tư Niên có loại cảm giác đứng ngồi không yên. Bên trong xe chật hẹp, chỉ có cô cùng Khương Vọng Thư, không gian nhỏ đến nỗi có thể ngửi thấy được mùi nước hoa dễ ngửi trên người Khương Vọng Thư.
Thang Tư Niên chưa bao giờ ở khoảng cách gần như thế cùng nàng ở một chỗ, này như chính là thời khắc trong cuộc đời cô tới gần Khương Vọng Thư, vì lẽ đó khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân.
Thang Tư Niên thoáng dùng sức ôm chặt ba lô sách của mình, bắt đầu nhìn trái nhìn phải mà nói về hắn: "Chị, chúng ta đêm nay đi ăn cái gì?"
Cô cúi đầu, vành nón chặn lại mặt cô rồi nên ở trong mắt Khương Vọng Thư, cũng chỉ còn sót lại cằm trắng nõn nhọn của cô. Khương Vọng Thư khởi động xe, đánh ngược tay lái chậm rãi hướng về trước chạy tới, "Ngày hôm nay a, dẫn em đi ăn một nhà hàng có món ăn riêng."
"Em yên tâm, nhất định ăn ngon!"
——
Tác giả có lời muốn nói:
"Đêm nay ăn cái gì?"
"Ăn ngươi."
Tinh tế.
——
-/ là lễ Quốc Khánh của Trung Hoa