Đến cuối cùng Bảo An cũng không biết là Hải Đồ chữa được cái bệnh gì, bởi vì thằng nhóc kia bảo giờ nó không chữa được nữa.
Căn bản là anh sẽ không bao giờ tin cái chuyện hoang đường này, ngược lại anh cho rằng người chống lưng cho Hải Đồ đó thân thể yếu quá, cho nên thực chất hai người không thể có loại quan hệ này.
Nghĩ đến đây Bảo An thấy yên tâm hơn nhiều, anh là một giai thẳng thuần chủng, lúc trước vì Hải Đồ mà suốt ngày lượn lờ trên mấy diễn đàn giai gay, sắp lượn đến mức trầm cảm luôn rồi.
Xem hết hợp đồng đã kí với bên kia thì thấy phim của bọn họ sẽ lên sóng sau tuần nữa, mỗi tuần chiếu tập, học theo phương thức vừa quay vừa chiếu của nước ngoài.
Đạo diễn có vẻ rất tin tưởng vào tác phẩm đầu tay của mình, nói chuyện với các chủ chế khác trong đoàn làm phim cũng kiên quyết hơn nhiều.
Có điều với Hải Đồ thì mấy chuyện đó cũng không có ảnh hưởng gì, điều cậu cảm nhận được sâu sắc nhất chỉ là bây giờ việc quay phim dễ thở hơn nhiều.
Trước khi bán được bản quyền, thấy chỗ nào không hài lòng chút xíu thôi là đạo diễn đã bắt phải làm lại, nhưng từ khi kí xong hợp đồng, vì đẩy nhanh tốc độ, anh ta biến thành thấy qua được là cho qua cảnh luôn.
Bảo An lại thấy hơi lo, anh thật lòng chỉ muốn tốt cho nghệ sĩ của mình, cảm thấy thái độ của đạo diễn như vậy không ổn cho lắm, bèn đề nghị với Hải Đồ là lúc ở nhà phải luyện tập để diễn cảnh ngày hôm sau sao cho thật ấn tượng vào.
Kỳ Khiêm cảm thấy mấy ngày hôm nay Hải Đồ có vẻ quái lạ.
Ví dụ như lúc này đây, người trước mặt ăn xong miếng cơm cuối cùng, đặt bát xuống, quệt miệng nói: “Tôi ăn xong rồi.”
Nói xong là đứng lên chuẩn bị chạy lên lầu luôn.
“Chờ chút.” Kỳ Khiêm gọi cậu lại: “Ăn xong rồi thì ngồi một lát, lên sớm vậy làm gì?”
Hải Đồ liền chạy lại: “Tôi lên có việc mà.”
Kỳ Khiêm: “Việc gì?”
Hắn còn lơ đãng nhắc nhở: “Mấy hôm nay cậu chưa làm bài tập đâu.”
Trẻ con tính tình hay không ổn định, làm gì cũng chỉ hứng thú được phút là cùng, không trông nom cẩn thận là không được, Kỳ Khiêm nghĩ vậy trong lòng, sau này cùng lắm là bỏ thời gian để mắt đến cậu nhiều hơn một chút.
Nghe hắn nói Hải Đồ mới sực nhớ ra, hình như đúng là mình quên mất vụ này.
“Đợi hai hôm nữa rồi học đi mà, dạo này tôi có việc thật!” Hải Đồ rụt đầu đi đến trước mặt Kỳ Khiêm, nhỏ giọng thương lượng.
Kỳ Khiêm múc cho mình một chén canh: “Việc gì?”
“Tôi phải học kịch bản đó.” Hải Đồ ngoan ngoãn trả lời: “Bảo ca dặn là về nhà phải đọc nhiều nhiều chút, nếu không đóng sẽ không tốt.”
Kỳ Khiêm khó hiểu: “Trước kia không phải học mà?”
“Đúng vậy.” Hải Đồ kéo ghế ra ngồi bên cạnh hắn: “Bây giờ thời gian không có nhiều mà, phải học kĩ hơn.”
Cậu lấy tay chống cằm: “Bảo ca nói nếu không tập trung sẽ bị mắng.”
“Ngồi tử tế.” Kỳ Khiêm gõ cậu một cái, sau khi biết đúng là cậu có việc thật thì cũng không ép cậu học nữa: “Được rồi, cậu lên học đi, nhớ ngủ sớm.”
Hải Đồ vào phòng mình rồi đóng kín cửa, lấy kịch bản ra, bắt đầu học thuộc, vừa học còn vừa tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
“Họ tên? Tuổi tác? Ừm, mới tốt nghiệp đại học hả? Một vấn đề cuối cùng, anh chết như thế nào?”
Nội dung cảnh quay ngày mai là Cảnh Vĩ vừa giải quyết xong một vụ án, lúc đi ăn cơm tối thì nhìn thấy một người đàn ông, trên đầu người này thủng một cái lỗ, từ bên trong liên tục chảy ra máu và não, mà anh ta lại không hề nhận ra.
Không chỉ anh ta không có cảm giác, những người xung quanh cũng có vẻ không nhìn thấy gì.
Là một tay cảnh sát lão luyện không chỉ một lần nhìn thấy quỷ, Cảnh Vĩ biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Sau khi cơm nước xong cậu liền lấy ra cuốn sổ nhỏ lúc nào cũng mang bên người, làm công tác ghi chép tại chỗ cho người kia.
Tính cả người đàn ông này, Cảnh Vĩ tổng cộng gặp được con quỷ, mặc dù nói là đã thành thói quen, nhưng khi ghi chép, theo yêu cầu của kịch bản thì tay cậu phải khẽ run, hàm răng cũng run lên, để chứng minh rằng cậu vẫn còn sợ sệt.
Hải Đồ học lời thoại hai lần, rồi thử làm tay run, nhưng thấy vẫn hơi dùng sức quá.
“Hàm răng run lên.... Răng hàm trên và hàm dưới của cậu đụng vào nhau.” Cậu thử một lần, khó hiểu tự nói: “Có phải thế này không? Hình như không giống lắm.”
Kiểu cảm xúc thể hiện bằng cử chỉ này Hải Đồ vẫn luôn thấy có chỗ nào đó không đúng, thử nhiều lần vẫn không được, cậu buồn bực lấy bút đỡ trán, mong muốn tìm ra chút cảm giác.
Vất vả mãi mới tìm được một chút linh cảm, thử lại một lần thấy cũng chấp nhận được, nhưng lại bị ngắt quãng ở một cảnh khác trong kịch bản, được một lúc thì Hải Đồ không thể tập trung được, ánh mắt cậu đảo loạn trong phòng, vô tình nhìn thấy bộ cảnh phục đặt trên giường.
Trong bộ phim Cảnh Vĩ đa phần chỉ mặc cảnh phục, lúc đó Kỳ Khiêm đặt cho cậu tổng cộng mười mấy bộ. Bộ trên giường là bộ Hải Đồ mang về hôm trước để giặt, ngày mai chuẩn bị lại mang đến đoàn làm phim, để khỏi quên, cậu để luôn trong phòng ngủ.
Hải Đồ ngồi nhìn bộ trang phục, chợt nảy ra ý nghĩ thay đồ rồi lại diễn thử tiếp, dù sao lúc ở trường quay cậu luôn cảm thấy diễn thoải mái hơn nhiều.
Sự thật đúng là như vậy, sau khi mặc bộ cảnh phục kia vào, cậu như được khai thông thế bế tắc vậy, rất dễ dàng có thể nhập tâm vào nhân vật Cảnh Vĩ.
Diễn cảnh cần quay ngày mai được lần, Hải Đồ liếc nhìn đồng hồ, quyết định đi tắm trước, sau đó đọc sách rồi đi ngủ.
Dạo này mình đúng là có dấu hiệu lười biếng, chẳng trách Kỳ Khiêm nhắc nhở cậu.
Vừa mới cởi được hai nút trên bộ cảnh phục, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.
Hải Đồ tay đặt ở trên ngực, quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Khiêm còn đang đặt tay ở chốt cửa, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
“Cậu đang…?” Kỳ Khiêm giơ tay làm động tác giống với Hải Đồ -nới lỏng ca-ra-vat, mở miệng hỏi.
Hải Đồ cởi tiếp cái cúc áo bên dưới, bỏ mũ xuống: “Tôi đang diễn thử ấy mà.”
Thời tiết không mát mẻ cho lắm, phòng Hải Đồ lại không mở máy điều hòa, cho nên cậu chỉ mặc áo sơ mi cảnh phục,lúc này đã cởi cái cúc, một mảng ngực lớn lộ ra, trắng kinh người, như đang phát sáng.
“Anh muốn xem tôi diễn không?” Thấy Kỳ Khiêm không nói gì, Hải Đồ hỏi tiếp, tuy là thấy lúc nãy mình luyện tập đã ổn rồi, nhưng có người góp ý cho chắc chắn sẽ tốt hơn nữa.
Kỳ Khiêm thuận thế bước tới đóng cửa lại: “Được thôi, giờ thử luôn sao?”
“Đúng rồi.” Hải Đồ chờ hắn yên vị trên ghế xong, nhét kịch bản vào tay hắn: “Bây giờ chúng ta diễn cảnh thứ của tập .”
Nói xong, biểu cảm trên mặt Hải Đồ lập tức thay đổi, người cậu hơi nghiêng về phía trước, đi được bước thì ngồi xổm trên mặt đất, hỏi như thể đang có người bên cạnh mình vậy: “Anh ở dưới này sao?”
Dường như đã nghe được câu trả lời chính xác, cậu lấy tay phủi đi bụi bẩn trên mặt đất, rồi lấy ra một thứ, tay nhấn xuống mặt đất: “Chôn sâu đấy, một mình tôi không chắc đã lôi ra được đâu.”
Sau khi nói xong liền đứng lên, tay chống ở eo, nhìn ra bên ngoài, rồi lại quay lại đào tiếp: “Ai lại thất đức thế này, chôn anh xuống sâu như vậy, một mình tôi đào đến bao giờ mới đào xong!”
Kỳ Khiêm lấy tay ướm thử, cảm thấy với vòng eo kia thì dùng hai cánh tay của mình là có thể ôm trọn, trong lòng hắn thầm nghĩ phải rời mắt đi, ánh mắt lại không kiềm chế được mà dò xét phần ngực với eo cậu.
Còn chủ nhân của vòng eo đó lúc này hẳn đã đào được hết đất lên, cậu ngồi xổm xuống đất nhìn vào bên trong: “Hình như tôi nhìn thấy anh rồi. Chờ một lát, khi nào đồng nghiệp của tôi đến là anh có thể thấy ánh mặt trời rồi.”
Kỳ Khiêm xem xong phần diễn của Hải Đồ, dành cho cậu một đánh giá hơi bị quá đà, sau đó nói là mình còn công việc khác, rồi đi ra ngoài.
“Anh đi đi, ngủ ngon nha.” Sau khi được khen tâm trạng của Hải Đồ cực kì tốt, vốn đang chuẩn bị đi tắm bèn gác lại, chuẩn bị đem kịch bản ra học thêm lần nữa.
Dù sao Bảo ca cũng đã xác định mục tiêu cho cậu là phải trở thành ảnh đế cơ mà!
Về phần cái người nói mình có công việc giờ đang ngồi sau bàn làm việc phút liền không nhúc nhích.
Kỳ Khiêm cảm thấy hơi bị chột dạ.
Mới lúc nãy, hắn đối với ân nhân cứu mạng của mình, suýt chút nữa thì có phản ứng sinh lý.
Đúng là không chấp nhận được!
Hắn nghĩ có thể do đã quá lâu rồi mình không được phát tiết, cho nên nhìn ai cũng thấy kích động.
Lớn lên trong Kỳ gia, từ nhỏ Kỳ Khiêm đã chứng kiến nhiều cảnh nam nữ ân ái, nhiều lần trong nhà tổ chức tiệc rượu cũng có thể thấy người ta làm “chuyện đó” trong vườn.
Có lẽ là nhìn thấy nhiều nên hắn cũng chẳng thấy mới mẻ gì, thể loại vận động này với Kỳ Khiêm mà nói chỉ là để phát tiết tinh lực dư thừa.
Mà tinh lực của hắn có thể dùng vào chỗ khác, ví dụ như công việc.
Cho nên từ thời kì trưởng thành đến bây giờ, hắn chưa từng quá hứng thú với việc này, bình thường một tháng chỉ tự lực cánh sinh một hai lần, tuổi càng lớn tần suất càng thấp.
Cho đến về sau khi hắn sinh bệnh, hắn lại càng không chú ý đến việc này.
Kỳ Khiêm nhắm mắt chỉnh đốn lại bản thân, nhưng trong đầu lại không tự chủ được mà xuất hiện gương mặt của Hải Đồ, cảm thấy nơi nào đó của mình lại bắt đầu rục rịch, hắn vỗ mạnh trán mình: “Biến thái.”
Mắng mình một câu xong, hắn không cho phép mình ở thư phòng đọc sách nữa.
Vào phòng lấy quần áo để thay, Kỳ Khiêm bước vào phòng tắm, nằm vào bồn tắm đã được thả tinh dầu, mặc cho nước tràn qua lồng ngực.
Tinh dầu có tác dụng trấn an tinh thần, nhưng vẫn có bọt. Được bọt xà phòng bao trùm lên toàn thân, Kỳ Khiêm nhấc tay nắm chặt lấy nơi nào đó, nhắm mắt thở dài một tiếng.
…
Cách lịch lên sóng càng gần, đạo diễn tỏ ra ngày càng sốt ruột.
Thực ra chuyện này có thể thông cảm được, là một người mới, anh phải phụ trách rất nhiều việc.
Từ việc chọn kịch bản đến chọn diễn viên, rồi lôi kéo đầu tư rồi quay phim, vừa phải dựng cảnh phim, phụ trách quay phim lại còn phải thảo luận kịch bản với biên kịch nữa.
Có thể nói là một người có đến , vai trò.
Anh ta cũng kiêu căng tự mãn vô cùng, cảm thấy những việc mà mấy đạo diễn lão làng có thể làm thì chắc chắn mình cũng làm được, nên từ chối nhận sự giúp đỡ của người khác.
Cuối cùng thành ra công việc không phải quá tốt đẹp, ngược lại đỉnh đầu ngày càng bóng. (tức là rụng tóc)
Lúc đó có một cảnh diễn hỏng, ông anh đóng vai người chết kia chẳng may bất cẩn, quệt đi mất máu trên mặt.
Đây cũng chẳng phải việc gì quan trọng, hóa trang lại một lần là được, thế nhưng đạo diễn đột nhiên lại nổi cơn tam bành.
“Tay cậu không động đậy một tí là chết người hả? Có hiểu thế nào là tôn trọng lẫn nhau không? Người ta nhọc nhằn khổ sở hóa trang cho cậu bị cậu quệt một phát trôi hết sạch, lãng phí thời gian của tất cả mọi người vui lắm đúng không? Cậu cảm thấy thời gian của mình không đáng giá, thì thời gian của người khác cũng không có giá trị gì phải không?” Giọng đạo diễn rất lớn, lúc nói chuyện nước bọt tung bay tứ phương: “Tôi đã bảo cậu rồi, loại người như cậu, cả đời chỉ làm diễn viên quần chúng thôi.”
Hải Đồ đứng cách đó rất gần, có thể thấy người anh em kia cúi đầu cắn răng, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Nhưng đến cuối cùng anh không nói một câu, yên lặng tìm chuyên gia trang điểm trang điểm lại, cuối cùng lúc quay phim không có trục trặc gì nữa.
Quay xong cảnh này là được nghỉ ngơi mấy phút, vị diễn người chết kia tên là Hoàng Kiệt, mới đến đoàn làm phim chưa được ngày, phần diễn không nhiều, mới quay ngày đầu đã đắc tội với đạo diễn, những người khác đều không muốn giao du với cậu.
Lúc này cậu đang ngồi xổm ở một góc, nhìn qua cứ đáng thương thế nào.
Hải Đồ lại đó đưa cho cậu chai nước.
“Cảm ơn.” Người kia nhận lấy, cầm cái chai trong tay.
Hải Đồ an ủi một câu: “Dạo này đạo diễn hơi nóng tính, cậu đừng để ý.”
“Không có gì, tôi không để ý.” Anh chàng người chết mở nắp chai ra, uống non nửa chai, lúc uống cũng rất cẩn thận để không đụng đến lớp hóa trang trên mặt.
Uống xong cậu ngẩng đầu lên cười cười với Hải Đồ, vì lớp hóa trang, nụ cười này trông hơi bị kinh dị: “Mắng thì cứ mắng, cho tôi tiền là được, lương ở đây khá cao.”
Hải Đồ không biết phải nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, lúc bên kia gọi đi bắt đầu công việc, Hải Đồ chợt nghe cậu mở miệng: “Lúc nãy thứ đó chảy vào mắt tôi, tôi khó chịu mới quệt đi.”
Hết chương .