*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Khương Hoán, Khương Hoán ơi. Khương Hoán..."
Dụ Hà từ từ trượt xuống trong vòng tay Khương Hoán, luôn miệng gọi tên anh giống như không nhớ phải nói gì khác, trút hết nỗi đau xé ruột gan đã chôn vùi dưới đáy lòng hàng thế kỷ.
Cậu gọi một câu Khương Hoán đáp một câu, cùng quỳ trên sàn ôm lại cậu thật chặt.
"Khương Hoán..."
"Ừm."
"Bố em gặp chuyện rồi, Khương Hoán. Em..."
Cậu không nói tiếp được, cổ họng phát ra tiếng run rẩy tuyệt vọng, bàn tay túm áo khoác của Khương Hoán cũng dần buông thõng như không biết dồn sức vào đâu, lại được anh siết lấy áp lên ngực mình.
Tiếng nức nở rấm rứt bên tai tựa tiếng khóc than trong gió, Khương Hoán kề má Dụ Hà, nước mắt lạnh buốt làm ướt ngón tay anh. Anh không thốt ra nổi bất cứ lời an ủi nào, lần đầu tiên luống cuống trước sự tủi thân của cậu, nhưng hiện tại nhiều hơn hết là áy náy và hối hận.
Anh chưa thấy Dụ Hà khóc nhiều như thế bao giờ.
Trước đây Dụ Hà đều lẳng lặng rơi nước mắt, chóp mũi đuôi mắt phớt đỏ, môi mím chặt cật lực kiềm chế không bật ra thành tiếng, cho nên Khương Hoán tưởng cậu bình tĩnh.
Song mặt hồ êm ả đến đâu chăng nữa cũng đã sớm có sóng ngầm rục rịch, chỉ chờ một trận mưa gió là có thể xé toạc đất trời.
Mưa gió ập đến đời Dụ Hà quá tàn nhẫn.
Cậu như quay trở lại cái ngày đến với thế giới này, tiếng khóc nỉ non vang dội vỡ òa cùng bao tò mò, bất mãn, tức giận, trút tất thảy cảm xúc rồi lại nhanh chóng cất nhẹm trong sự trầm mặc không nói nên lời. Cho tới nay, nỗi thất vọng tuyệt vọng mà người thường không cách nào đồng cảm liên tục giáng xuống Dụ Hà không chút nể nang, chống cự mang đến phản bội, phớt lờ đổi lại bị dòm ngó nhiều hơn, lùi bước và thỏa hiệp thì người ta được đằng chân lân đằng đầu đầy ác ý, trở thành cọng lông cuối cùng đánh gục cậu.
Lũ quét đột ngột, cậu chìm nghỉm giữa dòng, giây phút trông thấy Khương Hoán mới lờ mờ bắt được hy vọng mong manh rằng mình được cứu.
Mà Dụ Hà vẫn chưa thật sự được cứu.
Khương Hoán dịu dàng vỗ lưng Dụ Hà, cậu nghẹt mũi thiếu oxy, có hơi thở mát lạnh tựa mùa hè luồn lách vào tận đầu m út dây thần kinh, quấn lấy chút tình cảm còn sót lại, đánh thức tri giác trong cậu.
"Khụ khụ..."
Dụ Hà bị sặc ho sù sụ, nhưng cuối cùng vẫn nén nước mắt tuôn trào.
Khương Hoán vẫn ôm Dụ Hà, vần vò tóc gáy của cậu: "Muốn uống nước không?"
Nghe thấy câu này mới có cảm giác chân thực, Dụ Hà đờ đẫn thẳng người, giãy ra khỏi vòng tay an ủi thân thiết của Khương Hoán, vịn tường đứng dậy. Nhưng Khương Hoán cũng ngẩng đầu để cậu nhìn xuống một lúc lâu.
"Uống nước không?" Khương Hoán hỏi.
Dụ Hà chậm chạp gật đầu.
Khương Hoán bèn đứng lên nhìn khắp căn phòng xa lạ, và rồi rất mất tự nhiên vuốt mái tóc rối, hơi khó xử: "Ờm, máy lọc nước ở đâu..."
Dụ Hà nhìn anh lại hiện diện trước mặt mình, dè dặt vỗ về, không biết làm sao, nước mắt chưa khô mà khóe môi đã không kìm được giương lên.
Thế giới là hàng nghìn hàng vạn khoảnh khắc, có lẽ sẽ có một thời điểm không tồn tại quá nhiều trắc trở, mà Khương Hoán cũng bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu vào một đêm xuân trước mưa bão, hỏi cậu "uống nước không".
Đáng tiếc cậu chẳng thể nghiệm chứng thời gian và không gian song song của ảo tưởng trong lòng.
Sau lưng còn hơi ấm từ lòng bàn tay Khương Hoán, Dụ Hà cúi đầu, chà mạnh gò má nóng bừng.
"Để em, để em..." Cậu như sực tỉnh cơn mê, bước vội đi rồi dừng phắt lại, xoay người dàn hàng ngang trong hành lang chật hẹp với Khương Hoán, không dám nhìn thẳng anh, giọng cũng ấp a ấp úng: "Anh, anh vào phòng ngồi đi."
Khương Hoán nói "được" nhưng không làm theo ngay, lần nữa nắm cổ tay Dụ Hà.
"Dụ Hà." Anh nhẹ nhàng gọi cậu.
Ký ức cơ bắp của Dụ Hà với anh vẫn còn đó, phản xạ có điều kiện đáp: "Dạ."
Đôi mắt đen láy chú mục vào cậu giây lát, Khương Hoán im lặng kéo nhẹ Dụ Hà lại gần mình, nghiêng người nhắm thẳng môi Dụ Hà.
Nụ hôn xa cách không lâu nhưng đã hơi bỡ ngỡ.
Dụ Hà nhắm mắt, không dám tin thân nhiệt lành lạnh cùng nhịp đập trái tim anh.
Dường như chẳng cần nhiều lời làm gì nữa.
*
Trên bàn, kim giờ điện tử nhảy sang số 0 phát ra tiếng kêu rất nhỏ.
Khương Hoán nghịch nó, thong thả nhìn bao quát căn phòng một cách lơ đễnh nhưng nghiêm túc không gì sánh bằng.
Các chung cư ở khu phố cổ Đông Hà xây dựng hơn mười năm nay nhìn chung có kết cấu giống nhau, mặt trước hướng Nam mặt sau hướng Bắc, rộng rãi sáng sủa, không gian phòng khách được chia cho tất cả phòng ngủ, mỗi phòng đều lấy sáng tốt. Ban đêm không nhìn rõ nhưng ngoài cửa sổ bóng cây lay động, ban công để vài chậu đỗ quyên đang độ tháng ba nở rộ.
Đây chắc là phòng làm việc dùng tạm làm phòng ngủ, một mặt tường toàn giá sách, kê một chiếc giường sô pha cỡ cho một người nằm, giữa phòng có vali đựng mấy bộ quần áo vơ đại, lộn xộn không ra mùa nào với mùa nào.
Dụ Hà bưng hai cốc nước đi vào phòng.
Ghế dựa duy nhất Khương Hoán đang ngồi, cậu đặt cốc xuống, ngoái đầu định ngồi lên mép giường. Cậu dám cá lúc này Khương Hoán muốn nói chuyện với mình, bất kể là nói gì.
Nhưng vừa xoay người thì chuyện mấy phút trước lại tái diễn, Khương Hoán quyết đoán nắm tay cậu, kéo cậu ngồi lên đùi mình.
Dụ Hà mất trọng tâm, một tay không thể không ôm cổ và vai Khương Hoán, mất tự nhiên quay mặt đi. Lòng cậu hãy đang hoảng loạn, không biết đối diện với sự thân mật đột ngột thế nào cho phải.
Khương Hoán tì lên người cậu, lẩm bẩm như độc thoại: "Tôi xem video ở bệnh viện rồi."
Video đăng tải trên tài khoản nghiệp dư, mục đích là tiết lộ có người của đơn vị truyền thông bất lương gây sự ở bệnh viện, nào ngờ chẳng bao lâu đã có người chộp được tin tức hữu hiệu giữa hàng nghìn tiếng ồn ào, nhanh chóng liên kết với giải Olive Vàng đang nhạt dần và Khương Hoán, vì thế vô số tài khoản Marketing cùng tràn vào phao tin "các nhà sáng tạo nội dung đi quấy rối bố bạn trai cũ của Khương Hoán đang bệnh nặng".
Họ thêm mắm dặm muối làm sự thật bị bóp méo lần nữa.
Quần thể yếu thế, bệnh viện, bạn trai cũ gia cảnh bình thường của người nổi tiếng, lễ trao giải phim sắp diễn ra, đề cử ảnh đế, chia tay, tự tạo scandal... Mỗi một từ khóa đều nhuốm máu nhỏ xuống lòng biển, thu hút cá mập lao đến.
Dụ Hà không hay biết gì: "Sao ạ..."
"Lúc ấy đang ở phòng hóa trang, Cốc Phi Vũ nhìn thấy thì đã hơn một nghìn lượt chia sẻ rồi, có tên tôi thì phải, nên ta mới đưa cho tôi xem, hỏi tôi chuyện là sao." Khương Hoán tự cảm thấy mình nói rất nhiều nhưng đều không đúng trọng tâm, dừng lại sắp xếp logic rồi hỏi: "Bố em ổn không?"
Nhắc đến việc này, vành mắt Dụ Hà chợt đỏ hoe.
Vẻ mặt buồn bã của cậu làm tim Khương Hoán thắt lại, hít thở cũng nhẹ nhàng hơn, chỉ lo nhận được đáp án rủi ro.
Nhưng Dụ Hà thở dài thườn thượt.
"Không sao... Xe lăn bị đẩy đổ, nhưng lúc đấy chú em ở ngay bên cạnh đỡ được, bố em không ngã." Dụ Hà đan chéo mười ngón tay, đau khổ nhắm mắt, dường như khung cảnh rối loạn khi ấy vẫn không ngừng tái hiện trước mắt: "Chú em trẹo chân, bố... Bố em không sao, bây giờ mọi người đều ở bệnh viện."
Tám tiếng trước.
Cao su và kim loại cào xước sàn đá mài, tiếng kêu chói tai như chọc thủng màng nhĩ, Dụ Hà quay đầu sang, trông thấy Dụ Khánh Nguyên khụy gối lấy cánh tay đỡ xe lăn, một chân cong vẹo.
Bồ Tử Liễu nhanh nhẹn kéo bảo vệ bệnh viện đến, cầm điện thoại báo cảnh sát.
Đám gây rối thấy không ổn bèn bỏ chạy, nhưng hai tên dẫn đầu bị bảo vệ vặn tay tại chỗ không tẩu thoát thành công.
Do sự việc xảy ra đột ngột, Dụ Khánh Nguyên vô thức lấy thân mình ra chắn khiến chân bị bong gân, Tang Lập Tuyết đưa chú đi băng bó khẩn cấp, Dụ Hà đẩy Dụ Khánh Đào chưa hết sốc quay lại văn phòng bác sĩ điều trị chính, kiểm tra một loạt xem các bộ phận quan trọng của Dụ Khánh Đào có làm sao không.
"Bầm tím hai chỗ, còn lại không có gì đáng ngại, chủ yếu vẫn là tinh thần bị kích động dẫn đến một vài chỉ số tim mạch không ổn định lắm, em không phải chuyên gia, giờ cũng không nhớ bác sĩ nói những gì."
Nói tới đây Dụ Hà lại tự cười nhạo mình.
Khương Hoán hỏi: "Tống vào đồn công an chưa?"
"Bảo vệ tóm được hai người? Còn ba người nữa hay sao ấy? Về sau đồn công an gần đó cử người đến, đàn chị theo họ đi lấy lời khai, chị ấy có quay mấy video." Anh nắm tay cậu vỗ về mãi, cảm xúc mới đầu còn thay đổi thất thường dần dần bình tĩnh, giọng điệu cũng trở lại như Khương Hoán quen thuộc.
"Sau đó Viên Kim... Là bạn của em, anh ấy phỏng vấn xong thì ghé bệnh viện, tịch thu điện thoại của em rồi." Dụ Hà vẫn không biết Khương Hoán gọi điện cho mình đều là Viên Kim bắt mắt.
Khương Hoán "à" đáp lại.
"Sau nữa thì kiểm tra xong, bác sĩ đề nghị bố em quan sát mấy ngày. Nên là..." Kể đến đây Dụ Hà nghĩ ngợi rất lâu, cậu thật sự không muốn cho Khương Hoán biết mình khổ sở và tuyệt vọng thế nào, cảm xúc phút chốc trào dâng nuốt chửng cậu, không chỉ mỗi tức giận và đau buồn mà còn cả sự chỉ trích với Khương Hoán.
Quả thật khi đó lòng cậu tràn đầy chỉ trích: Sao em lại gặp phải những việc này?
Nếu không quen biết anh, liệu bây giờ em có gặp biến cố không sao chịu đựng nổi không?
Nhưng cậu lại nghĩ, nếu không quen Khương Hoán, có lẽ cậu đã suy sụp từ lâu rồi.
Thế là Dụ Hà bỏ qua nỗi xoắn xuýt giữa chừng, tiếp tục nói: "Đàn chị cảm thấy trạng thái của em không tốt lắm, người trong nhà đều không hiểu vì sao truyền thông lại tìm tới bệnh viện. Lúc đó nếu về nhà, chỉ sợ người ta còn rình gần chung cư quay chụp, Viên Kim bảo em đến nhà anh ấy, đàn chị nói hay là sang chỗ cô giáo."
Cậu thật sự không biết hóa ra Kiều Tiểu Điệp luôn âm thầm quan tâm mình, Kiều Tiểu Điệp biết hết chuyện vu khống lẫn tin đồn bịa đặt, nhưng mãi vẫn không tìm được dịp nói chuyện với cậu.
Kiều Tiểu Điệp ở bên cậu, không nhắc một chữ "bạn trai" nào để cậu yên tâm nghỉ ngơi, đưa cậu về nhà cũ của mình, dặn cậu tạm thời ở lại đây, chuyện trường học không cần lo lắng, cô sẽ nghĩ cách giải quyết.
Thế giới lúc nào cũng tàn nhẫn với cậu, nhưng luôn cho cậu một chút hy vọng ở nơi không ngờ tới.
*
Mặt Dụ Hà đỏ bừng vì kích động, hôm nay cậu trút nỗi lòng làm gương mặt vốn trong sáng có vẻ buồn lo. Khương Hoán nhìn mà khó chịu, sáp lại hôn lông mi cậu.
"A Hoán." Dụ Hà đáp lại nụ hôn của anh: "Dạo này anh thế nào?"
"Trừ nhớ em ra thì tất cả đều ổn."
Nghe xong Dụ Hà lại hơi cay mắt: "Thế anh bơ em, anh còn kêu Trương Annie chuyển tiền cho em là ý gì?"
Lời oán trách của cậu vào tai Khương Hoán không khác nào hành động làm nũng hiếm thấy, đáy lòng như có hồ nước xuân gió thổi gợn sóng lăn tăn.
"Tôi nghĩ sắp đến đợt điều trị." Khương Hoán giải thích.
Dụ Hà hờn, trách anh: "Nhưng anh không nói với em câu nào."
Bầu không khí đang yên bình, Khương Hoán nói như thể mách lẻo: "Bạn em gọi điện còn đanh đá với tôi kìa!"
"Ớ?"
"Cậu ta nói em không muốn gặp tôi." Lúc nói chuyện Khương Hoán xoè bàn tay Dụ Hà ra, ngón tay vẽ theo đường chỉ tay của cậu, trầm giọng nên càng có vẻ phụng phịu: "Còn cúp điện thoại của tôi, gọi lại không nghe, về sau tôi bảo tôi muốn đi gặp em, cậu ta mới miễn cưỡng nhắn tin."
Dụ Hà cong môi cười, nhưng không dỗ dành anh như mọi khi.
Khương Hoán đang chìm đắm trong niềm vui khó khăn lắm mới gặp được cậu nên không nhận ra sự khác thường thoáng chốc, mải mê nói: "Tôi lái xe gần sáu tiếng từ thành phố Hồng qua đây."
"Xa quá." Dụ Hà nắm bàn tay anh.
"Lát nữa tôi gọi điện cho chị Annie." Khương Hoán an ủi cậu: "Đám làm sáng tạo nội dung kia, em yên tâm, bên tôi sẽ tìm họ nói chuyện, nên khởi kiện thì khởi kiện, nên báo án thì báo án."
"Khi nào anh về?" Dụ Hà đánh trống lảng: "Hôm nay 20 rồi."
8 giờ tối ngày 20 tháng 3, giải thưởng điện ảnh Olive Vàng duy trì hơn mười năm tổ chức lễ trao giải.
Việc này đã bị Khương Hoán lãng quen, không quan trọng bằng Dụ Hà hiện tại, nhưng khi anh định trả lời "không về nữa" thì Dụ Hà lại nói: "Còn phải chuẩn bị cho lễ trao giải, anh nghỉ đi, sáng sớm mai em gọi anh, ăn sáng xong rồi quay về vẫn kịp..."
"Dụ Hà." Khương Hoán lờ mờ cảm thấy không ổn.
Một tia chớp chiếu rọi màn đêm ngoài cửa sổ, cành cây nhe nanh múa vuốt.
Sấm sét nổ đì đùng sau đụn mây đen.
Mưa xuân lặng lẽ, Dụ Hà ngồi thẳng người bên cạnh anh, còn dịch ra nửa mét như thể chê không đủ xa.
"Anh về đi, Khương Hoán." Nói đoạn, trong mắt cậu chỉ còn lại khô cằn đen kịt: "Em đã nghĩ rất lâu, mới đầu cứ coi như em không đúng, chúng mình... Chúng mình đừng gặp nhau nữa."