_ Nhanh lên, Tú Linh cậu đừng chậm chạp thế mà.
- Đang mặc váy đấy.
Sao có thể dừng chậm lại chứ? Trong khi bảng thông báo số điểm nằm ở trước mặt, những ngày thức đêm của tôi..
Mọi người chen đông quá, đứng cách bảng thông báo năm mét thế này thì nhìn được gì chứ?
- Từ từ, xem sau cũng được, tôi không muốn làm bánh mì kẹp thịt
Tú Linh than vãn đưa tay lên miệng ngáp dài, thật bất công nếu tôi chen vào đó thì thể lực gió cũng đánh đổ này bị họ đè chết mất.
Đột nhiên một cánh tay từ đám đông nắm chặt tay tôi kéo vào trong đám đông làm tôi suýt vấp ngã nhưng bàn tay người đó rất ấm còn rẽ đường cho tôi đi nữa. Bảng điểm hiện ra trước mắt tôi một ngón tay đưa lên chỉ cái tên " Ân Hoàng Khánh Vy_ , điểm, xếp hạng "
Tôi thật sự không mơ chứ? Vị trí số là ai nhỉ? Có hẳn ba người là tam đại hoàng tử thật ư? Cái tên Thiên Nam có học buổi nào ra hồn đâu, mà ai kéo tôi vào đây nhỉ? Tôi vội quay đầu sang bắt gặp nụ cười tinh nghịch chiếc răng khểnh lộ ra có phần ma mị
- Học trò của tôi khá đấy chứ.
Bàn tay tôi " ấm" vội cúi đầu xuống, thì ra là run quá tôi nắm chặt lấy tay Hải Vũ, giờ lại ngại ngùng buông ra.
- Cảm... cảm ơn
Tôi lí nhí nhưng chẳng biết tiếng ồn ào sau lưng có át đi giọng nói run run của tôi lúc đó không nữa, cái bảng điểm bây giờ là trung tâm nên chẳng ai nhận ra Hải Vũ đang ở đây thì phải, nhưng cũng vì vậy mà tôi bị đám học viên phía sau chen lên đẩy tôi ra sau, cứ tưởng được một pha đáp đất chấn động thế nhưng sao bị thứ gì đó cản lại phía sau có hơi ê đầu.
Tôi vội đứng thẳng dậy quay ra sau bắt gặp cái nhíu mày khe khẽ của Thiên Nam, thì ra tôi ngã vào người cậu ta
- Xin...
Chát!
Hai từ xin lỗi còn chưa thoát khỏi miệng thì âm thanh xé gió ấy làm mọi thứ lập tức im lặng.
Tôi ôm má đau đến chảy nước mắt, cánh tay từ phía sau kéo tôi lùi lại
- Ánh Tuyết, cô lại tùy tiện đánh người.
Phải, người đánh tôi là Ánh Tuyết, người bảo vệ tôi lúc này là Tú Linh. Cảm giác ê buốt như thấm sâu vào từng tế bào.
- Chị ta dám lợi dụng ngã vào người ca ca tôi đáng lắm_ Ánh Tuyết hách dịch
- Thân thể ca ca cô cao sang lắm nhỉ?
- Chị...
- Khỏi nói nữa, chuẩn bị dọn vệ sinh là vừa... nhé!
Tú Linh cầm tay tôi kéo đi
- Chị dám bắt tôi làm thế ư?
Tú Linh dừng khựng lại, hơi ngoảnh đầu lại phía sau, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh thường, lần đầu tiên tôi thấy sự ranh mãnh tràn ngập tia nguy hiểm từ ánh mắt thường ngày hờ hững ấy.
- Đừng quên tôi là ai chứ.
Tôi đã cố hòa nhập, cố không để người ta xa lánh thế nhưng sao họ vẫn ghét tôi đến thế ư?
- Đừng khóc nữa, không bớt sưng đâu.
- Tú Linh....cám ơn cậu.
- Đừng cám ơn, tôi không làm vì cậu. Đúng là ngốc thật, để con nhỏ đấy làm gì cũng được à?
- Nhưng tớ rất...đau.
- Khánh Vy, cậu sao rồi?
Là Hải Vũ, Vũ chạy sộc vào phòng y tế. Trần Tú Linh hình như chẳng có chút biểu hiện ngạc nhiên gì, Linh bỏ bịch thuốc băng bông trên giường rồi quay bước đi, chỉ hờ hững buông một câu
- Bôi thuốc đi.
Linh đi rồi, Hải Vũ kéo ghế ngồi đối diện tôi, nhíu mày
- Xin lỗi, tôi không ngăn con nhỏ đó được
- Không phải lỗi của cậu_ tôi lắc đầu thu nước mắt lại.
- Thiên Nam , tôi sẽ bảo cậu ta dạy lại em gái.
Hàng mi dài cong vút trở nên sắc nét, ánh mắt phảng phất tia u ám báo hiệu sự tức giận. Tôi sợ cậu ta nổi cáu chuyển đối tượng sang tôi nên quyết định ngậm miệng
- Đau lắm không? _ tôi lắc đầu_ ngồi im tôi bôi cho.
Hải Vũ nhíu mày kèm theo ánh mắt bực bội xăm soi vết thương của tôi hệt như mẹ tôi ngày trước, hành động ấy càng làm tôi nhớ về mẹ
- Đừng khóc, trôi hết thuốc bây giờ.
Hải Vũ cằn nhằn không quên dí mạnh miếng bông vào mặt tôi làm tôi kêu ré lên đau đớn, giống mẹ tôi ngày trước thật nhưng lần này tôi sẽ không để nước mắt ra đâu nếu không bị ấn vào chỗ đau chết mất.
- Ngủ đi.
Hải Vũ cục cằn ấn đầu tôi nằm xuống giường, có cần hung hăng thế không chứ? Nhưng chẳng thèm đôi co nữa, khóc mệt rồi giờ muốn ngủ.
Hải Vũ ngồi tựa trên ghế, mái đầu nghiêng nhẹ một bên để lọn tóc đen mềm mượt chảy xuống một bên chạm xuống hàng mi dài cong vút khép hờ, vẻ đẹp nhẹ nhàng của một thiên sứ.
Tiếng bước chân ngoài hành lang nhẹ tựa cơn gió lướt qua không gây tiếng động, dáng vẻ cao ngạo luôn toát lên khí chất lạnh lùng khiến người khác phải e dè, dừng bước tại cánh cửa, bỏ tay vào túi ung dung, đôi mắt huyễn hoặc lúc nào cũng giữ một thần thái vô cảm nhưng bí ẩn.
Cảm nhận có người, đôi môi Hải Vũ khẽ nhếch lên, hàng mi chậm rãi mở ra đôi mắt cafe lãnh đạm
- Tưởng không đến.
- Chuyện gì?
Thiên Nam tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt trầm mặc với tầng tầng lớp lớp cảm xúc nhưng sẽ chẳng ai nhận ra những cảm xúc ấy mà chỉ nhận ra vỏ bọc của nó là sự vô cảm.
- Chỉ muốn nhắc nhở người cứu lão phu nhân là ai.
- Biết rồi
Thiên Nam nhanh chóng rời đi bỏ lại đằng sau không gian tĩnh lặng. Tuy là người lạnh lùng khó gần nhưng thực sự cậu không phải là người đáng sợ bằng Hải Vũ.
Hải Vũ khẽ quay đầu nhìn gương mặt hao gầy chìm vào giấc ngủ với hơi thở đều đều. Cậu có thể bắt kịp cánh tay dơ bẩn ấy trước khi chạm lên gương mặt cô chứ, nhưng đáng tiếc cậu chọn cách đứng im. Nếu cậu đứng ra bảo vệ cô, Vy sẽ sớm bị tẩy chay bởi lũ học viên ngu ngốc. Từ lúc nào bản thân cậu lại bị cô trói buộc thế chứ? Cô không xinh đẹp nhưng ở gần cô lại rất "nguy hiểm", khi ở trong ô tủ nhỏ ấy thực sự cậu đã tự kiềm chế rất nhiều nhưng là do cô không biết điều, Hải Vũ có thể dùng tay bịt miệng cô chứ, nhưng tại cô khiêu khích khiến cậu không làm chủ được.
Hải Vũ cần cô mạnh mẽ!
»»»✩«««
Buổi sáng ngủ ngon lành cộng thêm bữa trưa kinh hoàng mà Hải Vũ chuẩn bị bây giờ tôi vẫn còn sốc, quả thật vị giác không còn nữa thêm cái bụng bây giờ chẳng muốn tiếp nhận một chữ "ăn " nào nữa.
Trước cửa lớp tôi tập trung rất nhiều người, lại có vụ nổi bật gì sao?
- A, Khánh Vy, Khánh Vy tới rồi.
Cả lũ reo ầm lên rồi đòng loạt rẽ đường cho tôi đi. Trước mắt tôi là Ánh Tuyết, con nhỏ đang cúi gằm mặt hết sức bất mãn, không lẽ lại tìm tôi đánh tiếp ư? Tôi có cần phải chạy không? Má trái tôi vẫn còn đang ê buốt.
- Xin lỗi...
Huh? Tôi không nghe nhầm chứ?
- Xin lỗi chị.
Giọng nói có to hơn một chút, cái mặt cúi gằm xuống có thể thấy rõ nó đang nhẫn nhịn tôi nhưng là lí do gì chứ?
Rất nhiều ánh mắt hiếu kì nhìn tôi chờ đợi, nếu vậy tôi còn gây thù chuốc oán sao? Hơn nữa lại là con cháu Ân gia.
- Được rồi, em về lớp đi.
Nó quay đầu bước thẳng, biết ngay mà, nó chẳng có chút thành ý gì nhưng là vì lí do gì để nó tới đây? Tú Linh ư? Có khi nào là vậy?
- Khánh Vy, chúc mừng cậu, nhìn mặt con nhỏ đó thật hả dạ.
- Cậu không biết nó đứng ở đây hơn h rồi.
- Nếu không chờ thì lo dọn vệ sinh thôi, đáng đời.
Nữ sinh trong lớp bỗng nhiên vây lấy tôi, họ rất tự nhiên nói chuyện với tôi chứ không có chút xa lánh, bỏ mặc như thường ngày
- Khánh Vy giỏi thật đấy, cậu lọt vào top cơ đấy.
Lần này tôi mỉm cười, sao lại quên đi điều vui vẻ này chứ? Phải rồi, Ân Hoàng Khánh Vy_ mày đã thắng.
Niềm vui này làm tôi quên béng đi bên má sưng tấy, mà Tú Linh tôi liếc qua bảng xếp loại Tú Linh nằm ở vị trí . Dường như đoán được thắc mắc trong ánh mắt tôi, cô bạn vẫn giữ dáng vẻ rất thờ ơ ấy nhún vai, trả lời với điệu bộ hời hợt
- Là do không có hoài bão chứ đâu có nói không thể lọt vào.
Hừ, đúng là chơi chữ hay chỉ có mình tôi mới mắc lưới nhỉ?
Cuối buổi, thầy hiệu trưởng gọi tôi lên gặp.
Lần thứ hai bước vào gian phòng này, căn phòng ngăn nắp thể hiện rõ chủ nhân của nó là một người rất tinh tế. Thầy hiệu trưởng giữ bỏ mắt kính ra hiệu cho tôi ngồi đối diện, nhìn vết chân chim in hằn lên khuôn mặt theo thời gian có thể đoán thầy ngoài năm mươi
- Lần thi này của em rất tốt. Lễ trao học bổng sẽ diễn ra đầu tuần sau, thầy muốn gặp em về nơi ở bên kí túc xá, nếu cần thiết em có thể chuyển tới từ tuần sau.
- Cám ơn thầy đã giúp nhưng em nghĩ lại ở bên ngoài sẽ tiện hơn.
- Nếu không còn gì khó khăn nữa, em có thể đi.
- Cám ơn thầy.
Thục Minh quả là ngôi trường rất được lòng học sinh.
Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, khoảng sân vắng gió heo heo thổi, học sinh đã về hết, những chiếc lá theo cơn gió mùa đông đang tới mà trút xuống từng chiếc lá vàng úa.
Bụng tôi dột nhiên đau giữ dội, không thể bước nổi nữa tôi ngồi thụp xuống ôm chặt bụng đang có dấu hiệu trào ngược. Tôi cắn chặt môi cố chịu đựng, giọt mồ hôi thấm mặn chảy xuống khóe miệng. Mọi thứ gần như mờ ảo, hình như đang có người bước tới, chiếc bóng của người đó đổ dài trên mảnh sân trước mắt, từng bước đi rất bình thản không nhanh cũng không chậm.
" Hải Vũ, có phải cậu không?"