Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Xin lỗi, xin lỗi.” Nghê Lam vội vàng xông tới trước đỡ anh trợ lý lên.

Vị trợ lý kia liên tục nói không sao. Cảnh Uy và hai người kia rất vui mừng, đứng ở một bên bắt đầu thương lượng.

Nghê Lam trở lại chỗ ngồi, Thiệu Gia Kỳ hạ giọng thì thầm: “Em lại thế rồi.”

Nghê Lam ấm ức: “Anh ấy nói em dùng hết sức mà…”

Thiệu Gia Kỳ dùng ánh mắt khiển trách trừng cô, nửa câu sau của Nghê Lam còn ấm ức hơn: “Em vẫn còn chưa dùng hết sức.”

Thiệu Gia Kỳ: “… Ngậm miệng lại.”

Nghê Lam ngoan ngoãn: “Được rồi.”

Nhóm Cảnh Uy thương lượng xong rất nhanh, vị lớn tuổi kia chính là người liên lạc của phía nhãn hàng, ông ta gọi một cuộc điện thoại, chuyện tình gần như chắc chắn. Thời gian của nhóm Cảnh Uy đương đối gấp, liền lấy hợp đồng ra tại chỗ.

Thiệu Gia Kỳ mừng rỡ, cô còn chưa trải qua kiểu ký hợp đồng chớp nhoáng thế này. Cô chăm chú đọc hợp đồng một lượt, thấy điều khoản không có gì phức tạp, chính là hợp đồng quay quảng cáo của diễn viên, thời gian quay là hai ngày, quay tại thành phố, giới hạn trong hai video, thù lao ba vạn, sử dụng hình ảnh trong hai năm, sau khi quay xong thì thanh toán cát xê.

Cát xê này cũng xem như tốt hơn cát xê trả cho những diễn viên ít nổi tiếng, nhưng Thiệu Gia Kỳ biết chuyện Nghê Lam bị đen thui trên mạng thế kia mà nhận được công việc này cũng coi là may mắn. Nếu không phải bên Cảnh Uy quá gấp, nói không chừng Nghê Lam cũng chẳng có gì rồi.

Hơn nữa nghiêm túc mà nói, mặc dù nghệ sĩ Phong Phạm ký hợp đồng nghe có tiếng, nhưng kỳ thật Nghê Lam không khác gì người mới, chưa có tác phẩm nào, còn không bằng những diễn viên quảng cáo quen mặt có chút giá trị. Mà quảng cáo của nhãn hàng này rất rộng rãi, Thiệu Gia Kỳ cảm thấy ổn, Nghê Lam cũng không có ý kiến gì.

Nhưng Thiệu Gia Kỳ không có quyền ký hợp đồng thay cho nghệ sĩ, còn phải thông qua cửa của La Văn Tĩnh. Bên Cảnh Uy muốn ký hợp đồng trong hôm nay, ngày mai bắt đầu vào kỳ nghỉ lễ Trung Thu, bọn họ sốt ruột, muốn vừa qua lễ liền quay, cho nên hôm nay phải quyết định xong việc này. Thiệu Gia Kỳ liền nhanh chóng đưa Nghê Lam trở về công ty nói chuyện hợp đồng với La Văn Tĩnh.

Thiệu Gia Kỳ có chút lo lắng không biết La Văn Tĩnh có chẹt đường bọn họ không, dù sao trước khi các cô đi Nghê Lam mới cùng La Văn Tĩnh rối loạn một hồi, lúc này mới được hai tiếng lại muốn thỉnh cầu La Văn Tĩnh. Thiệu Gia Kỳ mang hợp đồng đến phòng làm việc của La Văn Tĩnh, Nghê Lam ngồi ở ngoài chờ.

Thư ký của La Văn Tĩnh – Hồng Lôi không có ở đây, máy tính vẫn mở.

Nghê Lam nhìn thấy, chầm chậm lê mông qua, ngón tay ngọ ngọe muốn động đậy.

Trong văn phòng, La Văn Tĩnh rất ngạc nhiên: “Bao cao su?”

Trước đó Thiệu Gia Kỳ nói cần đàm phán quảng cáo, Nghê Lam còn vênh váo khoác lác là nhãn hàng lớn, cô cũng không để ý, dù sao cũng phải hủy hợp đồng, các cô giãy chết một phen, chuyện chưa chắc cũng có thể nói thành chuyện lớn. Không ngờ nhãn hàng lớn đúng là nhãn hàng lớn, nhưng mà sản phẩm này cũng hơi đặc biệt rồi.

“Tụi em đã bàn qua nội dung quảng cáo với đạo diễn rồi, rất sáng tạo.” Thiệu Gia Kỳ cố gắng nói tốt.

“Có sáng tạo cỡ nào thì chắc chắn cũng ám thị bóng gió rồi.” La Văn Tĩnh đánh giá. “Nghê Lam tính dùng hình tượng này đi vào lòng người à?”

Thiệu Gia Kỳ nói: “Nếu em ấy không quay quảng cáo này thì hình tượng thế này cũng đã vào lòng người rồi.”

Bên ngoài phòng làm việc, Nghê Lam ngồi vào trước máy tính, mở trang web ra, nhập từ ‘cảnh sát Quan Phàn’ vào mục tìm kiếm, vừa tính ấn Enter liền nghe được giọng con gái hét lên: “Nghê Lam, em còn dám đụng vào máy tính của chị.”

Nghê Lam giật nảy mình, vội vàng xóa chữ trong ô tìm kiếm đi, tắt trang web. Sau đó cô mới phát hiện mình dùng phím tắt cực kỳ nhanh.

Hồng Lôi cầm một ly cà phê quay lại, đặt cà phê xuống bàn, ngón tay chỉ vào một bên, Nghê Lam ngoan ngoãn ngồi xuống đó.

“Em quên mất hậu quả lần trước em đụng vào máy tính chị rồi hả?” Hồng Lam chọt vào eo Nghê Lam một cái.

“Đúng là quên thật.” Nghê Lam thành thật.

Trong văn phòng, Thiệu Gia kỳ đang cố gắng thuyết phục La Văn Tĩnh, “Với danh tiếng hiện tại của Nghê Lam, ngoại trừ cơ hội này, em ấy còn có thể nhận được công việc nào chứ? Lần trước hình tượng em ấy xuất hiện trước công chúng quá chật vật xấu mặt rồi, lần này em ấy có thể biểu hiện tốt ưu điểm của mình, cũng coi như là tìm kiếm con đường mới.

Chị Tĩnh, cho em ấy một cơ hội đi. Em ấy đánh quyền anh rất ngầu, trước kia là em không tốt, không tìm đúng hướng đi cho em ấy, ca hát, nhảy múa không phải điểm mạnh của em ấy. Em ấy làm cũng vất vả, không được tán thưởng, tuổi trẻ ngang bướng một chút nhưng em cũng không kịp thời phát hiện. Lần này nếu như hiệu quả quảng cáo không tốt thì tình cảnh của em ấy cũng không tệ hơn bây giờ là bao.”

“Lúc trước không trách em, là Nghê Lam tự làm tự chịu.” La Văn Tĩnh nói đúng sự thật. Ban đầu hỏi Nghê Lam có tài năng gì, Nghê Lam nói có thể ca hát, khiêu vũ, diễn kịch, đánh võ, làm ảo thuật, talk show, cái gì cũng được. Sau đó để cô hát thử một bài, hoàn toàn không có gì ngạc nhiên. Kêu cô nhảy thử một bản, quả thực là thảm họa. Sau đó thì không muốn thử nữa rồi, dù sao cô có gương mặt này là được. Ai biết trong mấy câu của đại vương khoác lác cũng có một hai câu là thật.

Thiệu Gia Kỳ kiểm điểm chính mình: “Là em không tận tâm, chưa hiểu rõ em ấy.”

La Văn Tĩnh nghĩ ngợi, rốt cuộc đồng ý: “Được rồi, có điều em cũng đừng hi vọng thái quá. Nghê Lam muốn xoay chuyển tình thế đã khó rồi, huống hồ còn bị nhà họ Lam chèn ép. Công ty sẽ không cho em ấy bất kỳ tài nguyên hỗ trợ nào, chuyện hủy hợp đồng chưa xong đâu, em vẫn nên để tâm vào tiểu Vân và Phỉ Phỉ thì hơn.”

Kỷ Vân Sơn và Bùi Phỉ là hai nghệ sĩ khác dưới trướng Thiệu Gia Kỳ, hiện đang đóng chung một bộ phim, đều là vai phụ, nhưng hai cô đều rất cố gắng, bớt lo hơn so với Nghê Lam.

La Văn Tĩnh lại hỏi: “Bây giờ cảnh sát còn tìm em không?”

“Không có.”

“Còn Nghê Lam thì sao?”

“Chắc là không, nếu có em ấy đã nói với em rồi.”

La Văn Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Em cũng đừng tin em ấy quá, cứ cho là mất trí nhớ thật nhưng vẫn vậy, miệng lưỡi dẻo quẹo, có chút thông minh đó cũng không biết đi đường đàng hoàng.”

“Vâng, em sẽ coi chừng kỹ em ấy.” Thiệu Gia Kỳ đáp xong mới nhớ mình từng nói qua lời này, vừa quay đầu thì Nghê Lam đã bò lên giường Lam Diệu Dương.

“Em có nói chuyện tai nạn xe với em ấy không?”

Thiệu Gia Kỳ có chút khẩn trương: “Em ấy không còn nhớ gì nữa.”

La Văn Tĩnh cũng không nói thêm gì, đưa hợp đồng đã ký tên cho Thiệu Gia Kỳ, lại còn bồi thêm một câu: “Em để ý đến em ấy chút, nếu như em ấy có gì bất thường, lén tiếp cận người nào, nhớ ra cái thì thì nói cho chị biết.”

Thiệu Gia Kỳ nghe theo, thầm nghĩ cảnh sát cũng nói mấy lời này.

Thiệu Gia Kỳ cầm hợp đồng đi ra, chuẩn bị đi đóng dấu hợp đồng thì nhìn thấy Nghê Lam một tay cầm cá khô, một tay cầm bánh bông lan, chém gió ríu rít với Hồng Lôi.

Thiệu Gia Kỳ giận dễ sợ, chỉ vào Nghê Lam: “Ngày hai mươi lăm phải quay quảng cáo mà giờ em còn dám ăn uống thả ga, ăn không còn cơ bụng là chị đập chết em.”

Hôm nay đạo diễn nhà người ta còn cố ý ghi lại vòng eo và vòng ngực của Nghê Lam, Thiệu Gia Kỳ quả thực không dám nghĩ lỡ như qua tết Trung Thu, Nghê Lam mặc áo ngực thể thao vào lộ ra nguyên bụng mỡ thì khủng bố cỡ nào.

Nghê Lam nhét miếng bánh bông lan cuối cùng vào trong miệng: “Ngày mai em không ăn cơm, bảo đảm luôn.”

Bảo đảm cái rắm. Thiệu Gia Kỳ tức giận.

Hồng Lôi kinh ngạc: “Ai dô, em lại được quay quảng cáo à, chúc mừng, chúc mừng. Quảng cáo gì vậy?” Quả nhiên có chút nhan sắc là được lợi như thế, gây họa lớn như vậy còn nhận được quảng cáo.

“Bao cao su của hãng XX”. Nghê Lam đáp.

Hồng Lôi: “…” Công ty là muốn chỉnh chết Nghê Lam sao?

Nhà giam thành phố.

Trần Viêm được cảnh sát trại giam dẫn ra. Anh nhìn thấy Âu Dương Duệ, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu lại biểu tình, ngồi xuống. “Cảnh sát Âu Dương, sao lại là anh? Tôi còn tưởng là cảnh sát Quan a.”

Âu Dương Duệ nói: “Trước đây Quan Phàn hay đến sao?”

“Có đến mấy lần.”

“Cô ấy nói với anh những gì?”

Trần Viêm lớn tiếng kể khổ: “Cô ta đúng là đồ thần kinh đó anh cảnh sát. Bây giờ bị thần kinh cũng có thể làm cảnh sát sao? Cô ta chẳng đâu vào đâu, còn hỏi tôi mấy chuyện trước đây.”

“Cô ấy vẫn còn muốn hỏi anh đương nhiên là vì anh khai báo còn chưa thành khẩn. Anh trả lời thật thà vào không phải là xong sao.”

Trần Viêm nói: “Tôi không có gì phải giải thích nữa, không phải đã nhận tội rồi sao, bị đi tù rồi, các người còn muốn thế nào?”

“Chuyện anh nói với Quan Phàn, kể lại cho tôi một lần nữa.”

Trần Viêm ngẩn người, “Cảnh sát Âu Dương, anh có ý gì?”

“Những chuyện anh đã giải thích với Quan Phàn, tôi muốn biết đó là gì.”

Trần Viêm lắc đầu: “Tôi chẳng nói gì với cô ấy hết.”

“Tôi đã xem qua camera giám sát hai người gặp mặt.”

“Vậy thì anh càng phải biết tôi chẳng nói gì với cô ta hết.”

Mặt Âu Dương Duệ không chút thay đổi: “Anh sợ bị người khác biết, đương nhiên sẽ không dám ăn nói tuỳ tiện trước camera. Nhưng trong lời nói của hai người có ám ngữ, anh còn gửi thư cho cô ấy. Ngày tháng cô ấy đã gặp anh, ngày tháng liền bị ám sát.”

Trần Viêm đột nhiên nhảy dựng lên: “Mẹ nó, tôi còn lâu mới nói ám ngữ với cô ta, cũng chưa từng gửi thư cho cô ta.”

Âu Dương Duệ hoàn toàn không có phản ứng gì với kích động của anh, chỉ thản nhiên nói: “Tôi và anh bây giờ nói chuyện rất an toàn, tôi kêu bọn họ tắt camera theo dõi rồi, sẽ không lưu lại thông tin. Anh còn cơ hội nói với tôi những gì đã nói với cô ấy.”

Trần Viêm nghi ngờ không thôi: “Cái gì? Tôi xin thề là tôi không có gì để nói. Vụ án này lúc xét xử tôi đã nói ra tất cả rồi.”

“Đáng tiếc, mấy anh em bên ngoài kia của anh cũng chẳng phải bạn bè tốt gì. Tất cả mọi người đều biết, sau khi Quan Phàn có được tình báo của anh thì xảy ra chuyện. Bọn họ muốn bịt miệng cô ấy, đương nhiên cũng sẽ bịt miệng anh. Tôi cho anh mười giây suy nghĩ.”

Trần Viêm sững sờ ở đó.

Mười giây rất nhanh đã hết. Âu Dương Duệ đứng lên: “Hi vọng trước khi anh hối hận vẫn còn cơ hội để mở miệng.”

Âu Dương Duệ xoay người đi. Trần Viêm đứng yên tại chỗ, há miệng thở dốc rồi ngậm lại.

Âu Dương Duệ đi ra, một cảnh sát trại giam đang chờ anh bên ngoài.

“Anh Duệ.” Anh cảnh sát kia gọi anh. Người này tên Hồ Khang, là khóa dưới của Âu Dương Duệ, đã từng cùng nhau sát cánh, quan hệ rất tốt.

“Giúp anh xem chừng chút, có ai điều tra camera giám sát, thư từ qua lại của anh ta đều nói cho anh biết.” Âu Dương Duệ nói với Hồ Khang.

“Không thành vấn đề.” Hồ Khang đáp ứng.

“Anh ta có nghe ngóng chuyện bên ngoài hay chuyện của Quan Phàn, cậu xem anh ta nghe ngóng với ai.”

Hồ Khang gật đầu.

Lúc Âu Dương Duệ lái xe ra khỏi cổng nhà giam, Liêu Tân gọi điện đến. Âu Dương Duệ dừng xe ở một bên, nhận điện thoại.

“Đội trưởng, em có hỏi qua bên trường quay rồi. Hai bữa trước Nghê Lam có đến đóng bù một cảnh phim. Tất cả mọi người đều nói cô ta có chút kỳ lạ.”

“Kỳ lạ thế nào?”

“Em mới gửi anh một đoạn video, anh xem thử đi.”

Âu Dương Duệ rời khỏi màn hình trò chuyện, chuyển tới wechat, đã nhận được video Liêu Tân gửi.

Đó là một đoạn phim ngắn Nghê Lam quay. Cô lao ra từ rừng cây, lăn đến phía sau tường, lại nhảy lên nóc sân phơi, tay không đoạt lấy súng, đánh bại đối phương.

Âu Dương Duệ im lặng hồi lâu, xem lại video mấy lần.

Liêu Tân ở trong điện thoại gọi anh: “Đội trưởng, xem xong chưa?”

“Là bộ phim cô ta quay trước khi mất trí hả?”

“Đúng vậy. Người trong đoàn làm phim nói phân cảnh của Nghê Lam trong phim rất ít, chỉ có hai câu thoại, không có phần quay cô ta đánh nhau. Hơn nữa bình thường cô ta nũng nịu, nhõng nhẽo này nọ, mọi người vẫn cảm thấy cô ta giống bình hoa di động, chính là kiểu đẹp mà không có đầu óc, không ai ngờ tới cô ta lại có thân thủ tốt như vậy.

Lẽ ra với thân thủ như thế này, trong thể loại phim cảnh sát bắt cướp khẳng định thể hiện thật tốt, để đạo diễn và nhà sản xuất có ấn tượng sâu sắc với cô ta. Cứ cho là bộ này không dùng đến cảnh của cô ta, về sau vẫn sẽ có cơ hội nha, nhưng cô ta lại không làm như vậy.

Sau khi mất trí nhớ, chỉ quay lại cảnh phim kia. Hơn nữa lần này quay lại, tính tình cô ta còn gan hơn, dám giơ ngón tay giữa với nhà đầu tư. Chính là Lam Diệu Dương, vị tổng giám đốc mà cô ta không bò lên giường được đó.”

Âu Dương Duệ cau mày.

“Đội trưởng, động tác của cô ta không phải có thể luyện được ở phòng tập thông thường, rất giống đặc công.”

Âu Dương Duệ không nói gì.

“Nhưng lý lịch với ghi chép xuất nhập cảnh của cô ta bày ra đó không phải giả. Cô ta vừa trở về nước nửa năm, không thể nào là người trong đội chúng ta. Chỉ có một khả năng, cô ta được huấn luyện ở nước ngoài.”

Liêu Tân nói: “Đội trưởng, nếu như chị Phàn xảy ra chuyện thật sự do bị mưu sát, mục đích là ngăn cản phá án, vậy chị Phàn vẫn chưa chết, tại sao đối phương vẫn không ra tay? Là chưa tìm được cơ hội, hay là…”

Sát thủ mất trí nhớ rồi?

Nghê Lam rốt cuộc là ai?

Nghê Lam cũng rất muốn biết bản thân mình là ai.

Bất ngờ nhận được đề nghị quay quảng cáo, chuyện hủy hợp đồng tạm thời gác lại, Nghê Lam cảm thấy vận may của mình cũng không tệ.

Tết Trung Thu mọi người đều nghỉ, Nghê Lam không có việc gì làm. Con nhà nghèo muốn tăng thêm bữa ăn cho mình liền đi siêu thị lượn một vòng mua mấy cái bánh bao, hai bó cải bẹ. Sau khi ra ngoài cảm thấy bản thân có chút thê thảm, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Trăng tròn nhà nhà đoàn viên, chỉ cầu nhặt được tiền.”

Than xong liền dẫn xe đạp đi, cúi đầu xuống, quả thật có tiền! Lại còn là nhân dân tệ!

Nghê Lam mừng rỡ, lẹ làng nhặt tiền lên, hoàn toàn không có ý định tìm người bị mất tiền.

Thật là bần cùng sinh đạo tặc, không nghĩ tới bản thân còn có kỹ năng này. Cái gì mà gọi trời trời không thấu gọi đất đất không hay, thực sự không tồn tại. Nghê Lam lượm được khoản tiền từ trên trời rơi xuống, quyết định ra tiệm net trên đường thử vận may.

Vận may quả nhiên không tệ.

Trước quầy là một ông chú, không thèm nhìn Nghê Lam, nhìn qua chứng minh thư của Nghê Lam xong thì theo yêu cầu mở cho cô một phòng bao.

Nghê Lam ngồi trước máy tính, trong lòng ngây ngất, sờ vào máy tính cứ như là tìm được bạn tâm giao, cải bẹ cũng hết sức ngon miệng.

Nghê Lam thuần thục gõ bàn phím, trong nháy mắt trong đầu hiện lên rất nhiều thứ, đủ loại trang web, phần mềm, virus, code…

Vẫn còn chưa biết mình là ai nhưng cô biết mình có thể làm gì.

Cô tải xuống một phần mềm, vẽ đại khái ra định vị kiến trúc của khách sạn Lam Sắc Hào, đánh dấu những góc chết của camera an ninh cô quan sát được, vị trí của nhân viên bảo vệ có vấn đề sẽ tạo ra sơ sót trong vấn đề an ninh, đề nghị Lam Diệu Dương tăng cường phương án bảo vệ.

Cô gửi bản đồ và kiến nghị vị trí cụ thể vào hộp thư riêng trên weibo cho Lam Diệu Dương, sau đó viết: ‘Cảm ơn anh đã dẫn tôi đi xem khách sạn, nói cho tôi biết chuyện đã xảy ra. Tuy tôi không nhớ được làm thế nào có thẻ phòng, nhưng tôi đơn giản lấy đề xuất tăng cường an ninh này đền bù vậy.’

Làm xong việc này cô cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, việc thiếu nợ Lam Diệu Dương coi như trả xong rồi.

Nghê Lam lại gửi tin nhắn cho Lam Diệu Dương, nói anh biết mình có gửi email cho anh trên weibo, kêu anh vào xem.

Lam Diệu Dương không trả lời, Nghê Lam cũng không để ý. Nghê Lam còn rất nhiều chuyện phải làm.

Nghê Lam tìm một vài công cụ, bắt đầu tìm thông tin trên mạng của mình. Cô thông qua hình ảnh của mình tìm thấy một tài khoản mạng xã hội của mình ở nước ngoài, nội dung đăng không nhiều, sau khi đến Mỹ, gần như không quá vui vẻ.

Mà người cha trong truyền thuyết xem ra quả thật tình cảm với cô cực kỳ không được hòa thuận, chẳng những hình cô mang về nước không có hình của ông, mà ngay cả tài khoản lúc ở nước ngoài cũng không hề nhắc đến ông, càng không có hình của ông.

Mà trong những status cập nhật này cũng không có người cha ảo ảo thực thực này của cô.

Nội dung sau cùng được đăng trên tài khoản ở nước ngoài của Nghê Lam là vào ngày tháng : ‘Cứ vậy đi, xóa hết tất cả, dẹp bỏ quá khứ, trở về nhà, bắt đầu lại từ đầu.’

Cho nên thông tin cô lưu trên mạng không nhiều, có lẽ là do nguyên nhân này?

Sau đó thì cô quay về nước.

Nghê Lam so sánh một chút danh sách bạn bè trên tài khoản ở nước ngoài và weibo trong nước, không có bạn chung. Trong nhóm những người quan tâm và bạn bè ở nước ngoài, cô cũng không phát hiện ra sự chân thực sôi nổi đặc biệt, thoạt nhìn toàn mấy thứ như zoombi, quảng cáo, hoặc là mấy người chuyên đi công kích trên mạng. Xem ra ngoài đời cô không có bạn bè gì.

Lúc này Nghê Lam nhìn thấy trong hộp thư của mình nhận được một email mới, cô còn tưởng là Lam Diệu Dương, ấn vào lại phát hiện ID của đối phương là: ‘Người duy nhất của Lam Diệu Dương.’

‘Đồ đê tiện, Lam Diệu Dương là của tôi, anh ấy mãi mãi là của tôi.’ Đằng sau còn đính kèm hai tấm ảnh photoshop, một tấm là hình cưới của Lam Diệu Dương cùng một người phụ nữ, một tấm là hình trắng đen tang lễ của Lam Diệu Dương và cô ta.

Nghê Lam xem xong hình thì nổi hết da gà. Cô ấn vào weibo của người kia, phát hiện chủ tài khoản chính là người phụ nữ trong tấm hình photoshop kia. Cô ta còn đăng không ít ảnh tự sướng lên weibo, còn rất nhiều lời bình quá khích và cố chấp trên trang chủ của mình.

Trên weibo của cô gái này trước đây biểu đạt tình cảm với đàn ông không chỉ có một mình Lam Diệu Dương, còn có những ngôi sao nam khác. Nhưng từ khi lộ ra đoạn video Lam Diệu Dương ném Nghê Lam ra khỏi phòng, cô gái này liền bắt đầu chết mê chết mệt Lam Diệu Dương.

Weibo mỗi ngày đăng lên đều là Lam Diệu Dương, cảm thấy anh đã đẹp trai còn hào hoa phong nhã, rất khác với tất cả mọi người.

Cô ta tuyên bố trên weibo Lam Diệu Dương là của cô ta. Cô ta nói đã gặp mặt Lam Diệu Dương rồi, anh còn tặng cô dây chuyền. Hình minh họa là ảnh một sợi dây chuyền, còn mở ngoặc kép ở phía sau: ‘Đương nhiên là giả.’

Còn nói đã gặp cha mẹ Lam Diệu Dương, hai bác cực kỳ thoải mái dễ gần. Còn nói Lam Diệu Dương đưa cô đi ăn cơm với chị gái, chị gái anh là một người phụ nữ đáng yêu điềm đạm không giống như người nói chuyện mạnh mẽ vang dội với mọi người. Mở ngoặc kép ở phía sau: ‘Đương nhiên là giả.’

Chủ weibo này đăng lên một số hình của Lam Diệu Dương, luôn khen anh rất đẹp trai lại quyến rũ. Lam Diệu Dương trong ảnh đa phần đều là đứng trước tòa nhà, hoặc trên một số chuyến đi công tác.

Nghê Lam tìm kiếm những tấm hình này, có một số là lấy nguồn từ chỗ khác, một số là chủ weibo đăng lên đầu tiên. Nói cách khác, đây là hình do chủ weibo tự chụp. Chuyện này cũng có hơi nguy hiểm.

Nghê Lam chuyển tiếp email chủ weibo này gửi riêng cho cô sang cho Lam Diệu Dương, cũng gửi weibo của cô gái này qua, nói Lam Diệu Dương chú ý an toàn một chút, không thể chắc chắn được fan cuồng này có chứng vọng tưởng hay không, nhưng có lẽ cô ta đang theo dõi Lam Diệu Dương.

Sau đó cô lại gửi tin nhắn cho Lam Diệu Dương một lần nữa: ‘Tôi có gửi thư trên weibo cho anh, nhất định phải xem đó.’

Lam Diệu Dương đang ở ngoài uống rượu hát hò đánh bài, chơi cực kỳ sung. Vừa nãy còn cùng đám anh em chửi ‘người phụ nữ nào đó’, anh không so đo chuyện lúc trước, ‘tự mình’ nhắn tin an ủi cô trên weibo, kết quả người ta không thèm trả lời anh một chữ.

Đoạn Vĩ Kỹ uống nhiều rồi, vỗ bàn hò hét giúp anh: “Thật tức mà!”

Tên còn lại lớn tiếng cười: “Lam thiếu gia của chúng ta ấm áp như vậy mà cũng không sưởi ấm được cô ta, người phụ nữ này chắc chắn thông minh thanh khiết.”

Lam Diệu Dương cầm mic vung tay nói to: “Tớ muốn hát cho mọi người nghe bài ‘Đồ ngốc’…”

Chưa dứt lời thì đã bị người ta cướp mic rồi, Lam Diệu Dương liền đuổi theo giành lại, khăng khăng nhất định phải hát, nói là không đưa mic cho anh, anh sẽ hát chay. Cuối cùng thì mic cũng trở về tay anh, anh hát liền tù tì ba bài. Người trả lại mic cho anh liền bị mọi người đánh cho một trận.

Lam Diệu Dương hát thoải mái rồi, quân địch cũng bị đánh, cực kỳ vui vẻ. Anh chụp ảnh mọi người chơi đùa đăng lên weibo: ‘Trăng tròn người người đoàn viên, chúc mọi người Trung Thu vui vẻ.’

Đăng xong weibo phát hiện có tin nhắn mới, Lam Diệu Dương ấn vào xem, là Nghê Lam. Có chuyện gì không nhắn tin cho anh, lại còn kêu anh vào hộp thư weibo xem. Hộp thư weibo của anh nhiều như vậy, anh còn chẳng muốn xem. Ai nha, vừa hay, có thể báo mối thù ‘không trả lời’ trước đó của cô.

Lam Diệu Dương không trả lời tin nhắn của Nghê Lam. Anh cũng không biết lúc này Nghê Lam đang trong cơn giận dữ.

Nghê Lam gửi weibo của fan biến thái kia cho Lam Diệu Dương xong vẫn chưa an tâm, cô còn trả lời thư riêng của chủ weibo kia. Cô dùng giọng điệu rất nghiêm khắc nói cho người kia, cô biết cô ta là ai, cũng biết cô ta ở đâu, bây giờ cô ta gửi thư đe dọa trên mạng là phạm pháp, theo dõi chụp hình Lam Diệu Dương cũng là phạm pháp.

Cô còn gửi kèm điều luật liên quan cho cô ta xem, để cô ta kiềm chế hành vi của mình lại, nếu không cô sẽ có hành động và biện pháp thích hợp để xử trí cô ta.

Sau khi trả lời thư xong, vốn tưởng rằng đối phương sẽ đáp lại bằng những lời chửi rủa và sỉ nhục, cô dự định lưu lại làm chứng cứ sau này cần dùng khi báo cảnh sát. Kết quả người kia không trả lời lại, chụp màn hình email của Nghê Lam đăng lên weibo cười nhạo.

‘Ha ha ha ha, mau đến xem nè, buồn cười quá đi mất. Thứ đê tiện nào đó bị chửi đến phải đóng weibo lại, nhưng ngày nào cũng lên xem, lén xóa tin tức. Chỉ cần nhắc đến Lam đáng yêu cô ta liền nổ như bạc đạn. Đọc thử cái cô ta viết, quá buồn cười.

Bò lên giường người ta còn tính là biết luật hiểu luật, chính là thể loại tiện nhân dùng quy tắc ngầm, còn phẩm hạnh gì sao? Lại còn uy hiếp tui, sợ quá đi à.!!!’

Phía dưới đi kèm là chín bức hình, trong đó ba bức là hình tự sướng trước đây Nghê Lam đăng trên weibo bị chỉnh thành hình khủng bố buồn nôn, sáu tấm còn lại là kiểu mặt troll sợ hãi.

Trong ảnh chụp màn hình này của cô ta không có thư riêng cô ta gửi đi, chỉ đăng lại phần trả lời của Nghê Lam, còn nói bị Nghê Lam uy hiếp. Cô ta tham gia trong một hội fan nào đó, nội dung vừa đăng lên lập tức đã có không ít người vào xem. Mọi người hùa nhau vào giễu cợt Nghê Lam, lập thành nhóm vào gửi thư riêng chửi rủa cô.

Nghê Lam tức thầm trong bụng. Muốn đăng thư riêng của người này lên, nhưng nghĩ đến việc này có liên quan đến Lam Diệu Dương, hai tấm hình photoshop kia không hay ho gì, cô không muốn gây phiền toái cho Lam Diệu Dương. Hơn nữa đầu óc của chủ weibo này không rõ như thế nào, lỡ như đăng lên kích động cô ta quá mức, cô ta quay sang làm gì Lam Diệu Dương, vậy thì cũng không tốt.

Hơn nữa cô mới nhận quay quảng cáo, chuyện hủy hợp đồng cũng tạm thời dịu xuống, cô cũng không muốn lại được lên hot search đen thui.

Nghê Lam nhịn.

Nhưng khí thế của đối phương càng lúc càng cao, hóa ra cô ta còn là trưởng nhóm fan, mấy chuyện giả vờ bản thân cùng Lam Diệu Dương thế này thế kia đều là trò chơi của các cô, không chỉ chủ weibo này chơi, mà những cô gái khác cũng tham gia, ảnh chụp theo dõi này nọ đều được xem là anh hùng trong nhóm bọn họ.

Nghê Lam càng xem càng bực mình, mấy cô này não tàn sao? Cô có thể cài virus vào cái nhóm fan biến thái này, làm hỏng máy tính của cô ta, cũng có thể tìm ra IP của cô ta, phân tích định vị hình chụp của cô, đào ra thông tin cá nhân trực tiếp ném vào mặt cô ta, cho cô ta mở mang đầu óc một chút, cô nói cô biết cô ta là ai, có thể tìm ra cô ta không phải là chuyện đùa. Cô có thể làm ra những chuyện mà người bình thường xem là khủng bố, nhưng cô nhịn.

Lúc đang tức giận như vậy lại nhìn thấy Lam Diệu Dương đăng weibo, người ta đang ăn chơi trác táng đến thế này, mấy tấm ảnh chụp anh em vui đùa ca hát, thậm chí có người còn quay lại một video Lam Diệu Dương đang hát bài ‘Em nghe kỹ cho anh’ để trêu chọc anh. Mọi người còn dùng câu ‘Em nghe kỹ cho anh’ để mở đầu bài viết.

Ăn chơi đến vậy cũng không thèm để ý tin nhắn của cô, Nghê Lam nổi trận lôi đình, cô đóng hộp thư riêng, xoá sạch sẽ hết phần mềm trên máy tính, tắt máy tính. Cô rất muốn nói một câu ‘anh nghe kỹ cho tôi’ với Lam Diệu Dương, bà đây cũng không muốn quản chuyện của anh. Nhưng nếu đã không quản nữa thì cũng chẳng buồn nói với anh.

Trại giam thành phố.

Tết Trung Thu, trong nhà giam tổ chức chương trình cho mọi người, còn phát bánh Trung Thu.

Tinh thần Trần Viêm mấy ngày nay có chút không tập trung, anh luôn cảm thấy có người đang theo dõi anh chằm chằm. Sau đó buổi tối trong lúc mọi người đang tổ chức tiệc Trung Thu với nhau, anh nhìn thấy ánh mắt của người kia, đó là một khuôn mặt mới, anh chưa từng gặp, có thể là vừa bị giam. Trần Viêm có hơi cảnh giác.

Về sau lúc anh đi vệ sinh, người nọ cũng đột nhiên đứng dậy đi theo sau. Trần Viêm bước vào nhà vệ sinh, người kia cũng theo vào. Trần Viêm len lén liếc nhìn, phát hiện trong tay áo người kia lóe lên ánh dao. Người kia nhanh chóng tới gần anh.

Trần Viêm bị dọa đến mức vọt thẳng ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy trưởng nhà giam Hồ Khang đang ở bên ngoài, liền hô: “Báo cáo, trong tay anh ta có dao.”

Hồ Khang đi về phía anh, Trần Viêm nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng, anh ta tiếp tục chạy ra ngoài, lại gặp được một cảnh sát trại giam khác, vội vàng báo cáo một lần nữa. Vừa quay đầu, phát hiện Hồ Khang đang soát người người kia ở chỗ đó, lại nói với anh cảnh sát kia: “Không có gì, tôi kiểm tra rồi, không có.”

Trần Viêm nghi ngờ không thôi, cảnh sát trại giam giục anh ta trở về. Tên mới vào kia ngoan ngoãn đi, trước khi đi còn lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Trước khi đi Trần Viêm nhìn Hồ Khang một cái, Hồ Khang cười cười với anh ta.

Trần Viêm thật sự bị dọa sợ rồi.

Đêm đó, Trần Viêm trằn trọc không ngủ được.

Hồ Khang gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ: “Anh Duệ, làm xong rồi.”

“Được, cảm ơn nhé.” Âu Dương Duệ cảm ơn anh: “Trung Thu vui vẻ.”

Âu Dương Duệ lúc này đang ở trong phòng bệnh của Quan Phàn, anh cúp điện thoại, tiếp tục ăn bánh Trung Thu: “Cái này là của em, anh giúp em ăn rồi. Đợi sang năm, cái của anh sẽ để cho em.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio