Kỳ thật Lam Diệu Dương cũng chỉ vừa về đến nhà không lâu.
Xả nước tắm xong rồi, quần áo đều cởi rồi, chuẩn bị tắm một cái cho đã. Kết quả điện thoại reo, anh nhìn thì thấy là Nghê Lam nên nhanh chóng nghe máy, người trần truồng lại nghe được thông tin kích động như vậy.
“Không phải, em xâm nhập cái gì chứ, anh cấp quyền cho em! Em không thể bị bắt, muốn vào em cũng phải có thời gian chứ, tám giờ sáng mai em phải đi chụp hình với phỏng vấn có nhớ không?”
“Em chỉ thử thôi, em cần nghiệm chứng một số chuyện.” Nghê Lam nói: “Em cúp máy trước đây, làm sớm về nhà sớm, sáng mai còn phải đi chụp hình.”
“Em dám cúp hả.” Lam Diệu Dương tức hồng hộc.
Nghê Lam không dám.
“Nói mau, bây giờ em đang ở đâu!”
“Làm gì chứ?” Nghê Lam hỏi, nếu muốn ngăn cản cô thì cô sẽ không nói.
“Anh đi tìm em.”
“Em không cần cấp quyền, em chỉ thử thôi.”
“Em thử thoải mái, anh ngồi cạnh em, xem ai dám bắt em!”
“Ờ.” Nghê Lam thấy ấm áp trong lòng, cuộc sống buồn tẻ như vậy có người bên cạnh thật tốt. “Vậy sẵn tiện anh mang theo chút đồ ăn khuya được không?”
Lam Diệu Dương: “…”
Hai mươi phút sau, Nghê Lam và Lam Diệu Dương cùng vào phòng .
Lam Diệu Dương hiểu rõ cô muốn làm gì, nói với cô đằng nào cũng chỉ là thử nghiệm một chút, vậy thì tìm một chỗ thoải mái, không cần phải như ăn trộm như vậy.
Nghê Lam cảm thấy lời này cực kỳ có lý.
Phòng hôm nay bị cảnh sát kiểm tra cẩn thận một lượt, hẳn là an toàn. Nghê Lam tự kiểm tra lại một lần nữa, không có vấn đề.
Cô đang ở tầng hai tìm một phòng để ngồi. Gian này tầm mắt tốt nhất, cô cảm thấy thoải mái nhất, vừa khéo lại là phòng đọc sách.
Nghê Lam mở laptop ra thì nghe thấy Lam Diệu Dương gọi cô.
Nghê Lam ra chỗ bậc thang đáp một tiếng, Lam Diệu Dương nghe thấy, leo lên lầu.
Anh chỉ vừa mới xoay người đã không thấy cô đâu rồi, chắc là nên đưa cô vào một phòng tiêu chuẩn phổ thông cho khỏi vất vả.
Lam Diệu Dương theo Nghê Lam vào phòng, thật đúng là ngồi bên cạnh nhìn cô.
Nghê Lam cũng mặc kệ anh, cũng không phải khách, tự nhiên đi.
Lam Diệu Dương nhìn Nghê Lam gõ laptop tạch tạch tạch, mấy dãy code đó giống như ở sẵn trong đầu cô vậy.
Lam Diệu Dương nhìn một hồi bỗng nhiên nói: “Thực ra anh vẫn luôn nghĩ về mấy lời Âu Dương Duệ nói.”
“Cái nào?”
“Trí nhớ của em.”
Nghê Lam dừng lại, quay đầu qua nhìn Lam Diệu Dương.
“Em không thể nào là Quan Phàn.” Giọng điệu Lam Diệu Dương khẳng định, “Anh nghĩ, anh đoán, có thể là Quan Phàn mời em tới trợ giúp.”
Nghê Lam chăm chú nhìn Lam Diệu Dương.
“Quan Phàn tra vụ án này, nhất định chịu áp lực rất lớn.” Lam Diệu Dương nói: “Âu Dương Duệ còn có mặt mũi nói là bạn trai của Quan Phàn. Ở đơn vị này, cấp bậc của anh ta chắc cao hơn Quan Phàn chứ, nhưng anh ta lại không biết Quan Phàn đang điều tra những việc này. Điều này nói rõ Quan Phàn cũng không tin anh ta.”
Nghê Lam nói: “Có lẽ cô ấy không muốn liên lụy anh ta.” Nếu như Quan Phàn quả thật tìm cô hỗ trợ, vậy Quan Phàn nhất định có tham gia và ủng hộ một số thủ đoạn ngoài quy tắc điều tra phá án của cảnh sát.
“Hoặc có thể cô ấy căn bản không thể quyết định được là nên tin ai, hoặc có khả năng, hoặc cô ấy không thể chắc được người cô ấy tin tưởng có bị nội gián lừa gạt hay không. Tóm lại, bớt một người thì bớt đi một phần nguy hiểm. Cô ấy muốn nắm được chứng cứ có hiệu lực chân chính thì phải bắt được người kia mới công bố.” Lam Diệu Dương nói.
Nghê Lam không ngắt lời anh.
“Em biết chuyện của cô ấy, đều là cô ấy kể cho em. Cô ấy nhờ em quay lại hỗ trợ, nằm vùng bên cạnh La Văn Tĩnh. Em xem, em trẻ tuổi xinh đẹp, lại biết võ, biết máy tính, ngoại trừ não có chút vấn đề, EQ kém một chút, quả thực là một nội ứng hoàn hảo trong ngành giải trí.”
“Hì hì, có gì nói đó, không được công kích người thân.” Nghê Lam kháng nghị.
“Tuy anh xem qua rất nhiều phim xuyên hồn, đầu tư hai bộ phim mạng về đề tài này, nhưng anh không tin. Coi như trí nhớ của cô ấy có thể chuyển đến người em, nhưng cơ thể vẫn là của em. Nếu em không trải qua huấn luyện cường độ cao, không có tố chất thân thể tốt như vậy, mấy động tác chiến đấu, phản ứng đánh quyền anh kia, em căn bản không làm được.”
Lam Diệu Dương nhìn Nghê Lam, phân tích cho cô: “Anh Châu nói đây là ký ức cơ bắp. Em so với đám tân binh các ảnh lúc đó còn mạnh hơn nhiều. Cho nên, nhất định em vốn đã có năng lực như vậy, mà có năng lực như vậy sao lại phải lăn lộn trong ngành giải trí, mà rõ ràng em cũng không thích ngành này.”
Nghê Lam vội nói: “Không phải, không phải, em thích thật. Một ngày đóng quảng cáo được ba vạn, trực tiếp ba ngày được mười vạn. Em vô cùng thích công việc này.”
Lam Diệu Dương bày ra vẻ mặt khinh bỉ với cô: “Em có bản lĩnh như vậy hẳn là có chí hướng lớn, diệt ác, giữ gìn chính nghĩa.”
“Sau đó mỗi ngày đều ăn mì tôm?”
“À không.” Lam Diệu Dương bị cô làm nghẹn.
“Được rồi được rồi.” Nghê Lam phẩy phẩy tay, “Anh chắc là giống mấy tên nhóc con kia, đều có mộng anh hùng chăng.”
“Có gì nói đó, không được công kích người thân.” Lam Diệu Dương không vui, “Cái gì gọi là nhóc con. Hơn nữa mộng anh hùng không chỉ có đàn ông, anh thấy em cũng có.”
Nghê Lam im lặng một hồi, cô không biết. Cô không cảm thấy là cô có.
Lam Diệu Dương nói: “Hoàn cảnh xuất thân của anh khác em, anh cũng có điểm mạnh và trách nhiệm của anh. Kỳ thực ngành giải trí là một cái thùng thuốc nhuộm, nó có rất nhiều vấn đề của nó, nhưng ngành nào thì cũng có vấn đề, chỉ là giải trí là ngành của công chúng, bày ra trước mặt mọi người, vì vậy vấn đề của nó càng dễ lộ liễu và bị phóng đại. Hào quang vẻ đẹp của nó dễ lừa người, cho rằng kiếm tiền rất dễ. Làm nghề này rất dễ có được tiếng vỗ tay và hoa tươi, có được sự ngưỡng mộ, yêu thích của mọi người, cho nên cũng hấp dẫn với nhiều người. Ai lại không muốn được người khác thích và khẳng định, ai mà lại không cần tiền. Nhưng ngành nào cũng vậy, trường tồn lâu dài cần có thời gian khảo nghiệm, có thể được tôn trọng lâu dài là người chân chính cố gắng chịu khổ. Anh ở trong ngành ngày, anh hi vọng có thể làm được như vậy, hợp tác cùng những người ưu tú, có thể đưa ra tác phẩm hay, có thể mang lại chút ảnh hưởng tích cực cho xã hội.”
Anh nhìn Nghê Lam, cười: “Cha anh thường nói anh lý tưởng hóa. Quả thực là anh có mộng anh hùng, nhưng anh không có bản lĩnh làm anh hùng. Anh chỉ là người bình thường có tiền mà thôi.”
Nghê Lam không nhịn được chen vào: “Anh thực sự là chưa biết khổ, dễ bị lừa. Người khác dùng lý tưởng, chính nghĩa, tình lý lập lờ anh vài câu, anh có phải sẽ bỏ tiền vào không.”
“Anh đúng là từng bị lừa, nhưng giờ hết rồi. Giờ anh nhìn người rất chuẩn, anh xác định em không thể nào là người xấu.”
Nghê Lam nói: “Anh không hiểu, Lam Diệu Dương. Mấy cái anh nói em thấy rất có lý, nhưng em còn không hiểu rõ bản thân mình.”
“Sao thế?”
“Căn cứ vào giấy chứng minh của em, em tuổi. Nghe nói ba em là một người làm trang trại, cuộc sống không tốt, khả năng còn có bạo lực gia đình, những cái này đều là chị Gia Kỳ nói với em. Em nói em rất mạnh, em sẽ đánh trả, nhưng nói thật, em cũng không thấy em từng bị thương tổn như vậy.
Hơn nữa nếu ba em đối xử với em không tốt, ngược đãi em, vậy em học máy tính ở đâu? Em học đánh nhau ở đâu? Em có ký ức luyện tập ở sân đấu, nhưng em dựa vào đâu mà đi được?”
Nghê Lam nhìn Lam Diệu Dương, tổng kết trọng điểm: “Em không biết bản thân vì sao lại thành người thế này.”
Lam Diệu Dương ghé sát vào cô, nắm chặt tay cô. Nghê Lam không cự tuyệt, cô cần an ủi như vậy. Cô nói tiếp: “Em không cảm thấy em có mộng anh hùng, em không thấy em là người vô tư cống hiến. Nếu thật sự là Quan Phàn nhờ em giúp đỡ, vậy cô ấy nhờ em bằng cách nào?”
“Cô ấy trả tiền cho em.” Lam Diệu Dương đoán.
“Vậy tài khoản ngân hàng của cô ấy chắc chắn sẽ có manh mối, Âu Dương Duệ không thể nào không tra ra được.” Nghê Lam nói: “Mấy người tự xưng là bạn tiểu học của em trên mạng kia nói em là chị đại, em thấy lúc còn nhỏ có khi là thật.”
Lam Diệu Dương thuận theo suy nghĩ của cô: “Sau đó đi Mỹ thì thoát xác rồi?”
“Là gia nhập vào tổ chức nào? Ở trong tổ chức nhận được sự ấm áp mà từ nhỏ không có được trong gia đình, sau đó học cách chiến đấu, đối phó với ba em?”
Lam Diệu Dương bịa tiếp giúp cô: “Sau đó tổ chức đưa ra yêu cầu quá đáng với em, sự chính nghĩa của em không thể chấp nhận được. Lúc này Quan Phàn mời em, trao đổi lợi ích, em giúp cô ấy làm nội ứng phá án, cô ấy giúp em thoát khỏi tổ chức, làm người một lần nữa.”
“Sau đó thì em về nước, ngay tại thời điểm phá án mấu chốt, tổ chức của em tới truy sát, vừa nhìn là thấy là Quan Phàn phản bội em, thế là em muốn giết chết cô ấy. Giết chết cả em với cô ấy.”
Lam Diệu Dương cười to: “Cực kỳ hay, có thể viết kịch bản rồi.”
“Sau đó em với Quan Phàn không còn sức chiến đấu, thập tử nhất sinh, bị truy sát khắp nơi. Lúc này xuất hiện một tên ngốc có tiền mang theo lý tưởng anh hùng cứu tụi em.”
“Ha ha, kết thúc gì vậy.”
“Đây không phải là em cho anh một phần kịch sao.”
“Vậy sao em không cho anh vai nào tốt chút đi.” Lam Diệu Dương hờn giỗi: “Giống như Batman đó, vừa có tiền vừa đẹp trai vừa có bản lĩnh, không được sao?”
“Anh nhìn lại cơ bắp của Batman xem, nhìn lại anh xem.”
“Được rồi, đừng chém gió nữa, mau làm việc của em đi.” Lam Diệu Dương không muốn nói nữa, toàn bị người thân công kích.
Nghê Lam cười ha ha, quay về tiếp tục gõ code, cô đặc biệt chuyên chú.
Lam Diệu Dương ngồi yên bên cạnh cô, chống cằm nhìn cô.
Ánh đèn bàn chiếu rọi, sóng mũi cô cao thẳng, hàng mi dài cong khiến đôi mắt đen láy càng thêm có thần thái, đường nét sườn mặt rõ ràng, tuyệt đẹp.
“Nghê Lam, em là con lai hả?” Lam Diệu Dương hỏi.
“Không nhớ nữa.” Nghê Lam nói, “Có điều anh nhìn hình hồi nhỏ của em có phải hơi giống không, bây giờ thì nhìn không ra rồi.”
Lam Diệu Dương cầm điện thoại lên tìm bức ảnh Nghê Lam bị bạn tiểu học tố là chị đại, tấm ảnh kia chụp hơi mờ, nhìn không ra được.
Nghê Lam liền lấy điện thoại của mình tìm bức ảnh trong album cô đã phục chế đưa cho Lam Diệu Dương xem, Lam Diệu Dương vừa nhìn liền cười: “Ai du, em gái nhỏ này là ai thế?”
Trong tấm hình Nghê Lam nhỏ vẻ mặt quật cường, ánh mắt hùng hổ, Lam Diệu Dương cười ha ha: “Anh nghĩ hồi bé có khi em đánh đám con trai khóc hu hu luôn, ảnh chụp gia đình đã đằng đằng sát khí như vậy.”
Dùng từ mô tả như vậy, Nghê Lam không vui không cho anh xem nữa. Cô lấy lại điện thoại, vẻ mặt xua đuổi Lam Diệu Dương: “Đi đi đi, anh đừng ở đây quấy rầy em.”
Lam Diệu Dương liền ca thán: “Anh nhận được điện thoại của em là tới ngay, còn chưa tắm nữa.”
Chàng trai tinh tế không tắm rửa là chuyện lớn thế nào chứ. Nghê Lam liền đuổi anh: “Vậy anh đi tắm trước đi.”
Lam Diệu Dương giật mình, sau đó hắng giọng một cái, lời này mập mờ quá nha.
Sắt mặt Nghê Lam không đổi vẫn gõ bàn phím như cũ, hoàn toàn không nhận ra được tình huống. Lam Diệu Dương tự mình mập mờ một hồi thấy không có ý nghĩa gì, giận dỗi đi ra ngoài.
Ở lầu hai này Lam Diệu Dương có một phòng dành riêng cho mình, bên trong có quần áo của anh. Lam Diệu Dương tắm một cái, thay một bộ quần áo, sấy tóc chải kiểu, xoa mỹ phẩm dưỡng da cho nam, sau đó lại trắng trẻo đẹp đẽ trở về phòng đọc sách.
Nghê Lam không ngẩng đầu lên, vẫn còn gõ máy tính. Nhưng Lam Diệu Dương đến gần xong thì cô hít mũi một cái, bỗng nhiên quay đầu nhìn anh: “Anh tắm thật à? Là sữa tắm hay dầu gội mà thơm vậy?”
Lam Diệu Dương không thèm để ý đến cô nữa. Anh rút bừa một quyển sách ra, đung đưa ghế nằm đọc.
Nghê Lam không biết chọc anh không vui ở đâu rồi, tưởng tượng có thể anh lại bắt đầu làm trò rồi, cô cũng không để ý đến anh. Chị Gia Kỳ nói đúng, không cần để ý đến đàn ông, vẫn là xâm nhập hệ thống quan trọng hơn.
Lam Diệu Dương cầm sách chờ, chờ hồi lâu sau vẫn không thấy lời nào, chỉ nghe tiếng gõ bàn phím cạch cạch cạch, càng đợi càng không vui, sau đó anh thiếp đi.
Đêm nay Âu Dương Duệ cũng tăng ca. Anh nộp bốn cái camera đã được đánh dấu vị trí cụ thể lúc phát hiện cho phòng vật chứng, lại liên lạc với Vu Thừa, kể lại tình huống camera an ninh ở khách sạn Lam Sắc Hào một lần.
“Tôi nghi là camera này đã lắp một tháng trước rồi, cũng chính là sau khi Lam Diệu Dương để lộ ra hành động xâm nhập của Nghê Lam với bên ngoài, đối phương đã có lòng nghi ngờ, cho nên mới lắp đặt camera ở trong toilet.
Nội dung của camera an ninh chỉ lưu trên server nội địa một tháng, nội dung mới sẽ lấp lên nội dung cũ. Nghe nói nếu như xâm nhập vào hệ thống này, ý muốn cướp quyền giám sát, coi như có không phát hiện ở ngay hiện trường nhưng cũng sẽ lưu lại dấu vết code trên server.”
Vu Thừa nói: “Tôi cần xem hệ thống của bọn họ rồi mới biết cụ thể được.”
“Ngày mai Lam Diệu Dương sẽ sắp xếp người dẫn cậu đi. Hành động này và máy tính của Quan Phàn đều cần phải giữ bí mật.”
Vu Thừa vội vàng bảo anh yên tâm, Viên cục tới tìm anh trước đó đã nói, anh hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.
Âu Dương Duệ và Vu Thừa vừa nói chuyện xong, trở về lên điều tra hệ thống camera trong cục.
Khoảng thời gian từ lúc Lam Diệu Dương bị cướp ví tiền đến lúc điện thoại của Nghê Lam hiện thông báo thẻ nhớ bị lên mạng, nhân viên ra vào cửa lớn, thêm với suy đoán ban đầu, vì để thuận tiện cần có thiết bị đọc thẻ tương ứng, người ra vào phòng phân tích vật chứng trong khoảng thời gian này, vân vân.
Liêu Tân đã giám sát những camera này rất lâu, vừa xem vừa ghi chú lại, không nhìn ra vấn đề gì.
Anh thấy Âu Dương Duệ qua tới, nói: “Tuy thời gian không dài, nhưng quá nhiều người ra vào.”
“Tạm thời chốt phạm vi trong văn phòng chúng ta trước.” Âu Dương Duệ nhìn danh sách Liêu Tân liệt kê ra một chút.
Ban đầu Quan Phàn lấy máy tính của Tôn Tịnh là để ở văn phòng của mình, không hề đưa vào phòng phân tích vật chứng. Sau đó cô kiểm tra camera giám sát, viết ra một danh sách dài, là nhân viên ra vào văn phòng lúc ấy.
Phòng làm việc của bọn họ rất lớn, phần lớn trinh sát hình sự đều làm việc ở đây, cửa lớn đối diện với lối đi có camera, trong phòng thì không có. Chỗ ngồi của Quan Phàn lại nằm ngay chính giữa, khi đó thật khó mà nói được là ai đụng vào bàn của cô.
Âu Dương Duệ nhìn tên nhân viên Liêu Tân liệt kê ra, trong lòng không ôm hi vọng lớn gì cách tra này sẽ tra ra được điều gì.
“Người ra vào phòng phân tích cũng rất nhiều. Hơn nữa không nhất định phải đọc thẻ nhớ ở đây nha.” Liêu Tân đã thấy hoa mắt chóng mặt, “Thật là muốn tóm mấy đứa thực tập qua đây làm, loại việc không cần kỹ thuật quá thích hợp cho tụi nó luyện tay rồi.”
Âu Dương Duệ trừng anh một cái, vừa muốn nói gì Liêu Tân đã đột nhiên nói: “Nói ra mới nhớ, tối hôm đó, cái hôm chúng ta đến bệnh viện làm thôi miên cho Nghê Lam, không phải xong rất muộn sao, em quay lại tăng ca, phát hiện Trâu Úy đi vào phòng phân tích vật chứng.”
Âu Dương Duệ sững sờ: “Cô ấy vào đó làm gì?”
“Cô ấy nói là đi lấy tài liệu Viên cục cần để họp.”
“Đến phòng phân tích lấy?”
“Có chút kỳ quái đúng không? Nhưng sau đó em vào phòng phân tích xem, không phát hiện cái gì khả nghi.”
Lam Diệu Dương ngủ rất say, đột nhiên tỉnh dậy. Anh giật mình nhớ ra mình đang ở đâu. Ngước mắt nhìn, Nghê Lam đã không còn ngồi ở bàn phía trước.
Lam Diệu Dương nhanh dậy, ra khỏi phòng: “Nghê Lam.”
“Ở đây.” Nghê Lam vừa xuống lầu, nghe được giọng liền ngoắc: “Em đánh thức anh hả?”
“Em làm gì vậy?” Lam Diệu Dương đi xuống.
“Em làm xong rồi.” Nghê Lam đưa di động cho Lam Diệu Dương: “Muốn xem không? Đây là camera giám sát thực tế hành lang lầu .” Cô nói, đi ra ngoài.
Lam Diệu Dương đi theo sau cô.
Cửa phòng đã mở, Nghê Lam đi ra ngoài.
Hình ảnh camera trong điện thoại, hành lang vắng tanh, không có động tĩnh gì.