Như có gió đột nhiên phả đến.
Bóng cây đổ xuống đường, loang lổ, khẽ lay động theo gió.
Ban đêm rất yên tĩnh.
Nghe thấy giọng nói phía sau, Hứa Linh mất mấy giây để phản ứng, tai hơi nóng lên.
Cậu bước lên trước một bước theo bản năng, giữ khoảng cách nhất định.
"Cảm ơn." Cậu nói.
Nói xong cậu lại thầm bổ sung thêm trong lòng: Không, chân...!có thể dùng làm việc khác nữa.
Nhớ lại nhiều ký ức vụn vặt, Hứa Linh cụp mắt, mấy tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
Tạ Trạch Duyệt năm hai mươi tuổi biết rất nhiều điều Hứa Linh khi đó không biết, nhưng Tiểu Tạ mười tám tuổi vẫn rất ngây thơ.
Hứa Linh nhìn góc nghiêng của hắn, khóe môi cong lên.
Có lẽ đây chính là niềm vui sướng của hệ nuôi dưỡng.
...!Nếu là trước kia, lúc Hứa Linh "có bạn gái", chắc cậu sẽ không nhịn được trêu chọc mấy câu rồi lặng lẽ nhìn biểu cảm thay đổi như trò biến diện trên mặt Tạ Trạch Duyệt, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy không nên nói ra.
Có mấy lời, một số việc, chẳng may lố quá sẽ khiến cậu trở nên đáng nghi.
Bây giờ cậu không còn tấm giáp bảo vệ ấy nữa, vì thế, dù làm gì cũng phải cẩn thận hơn, huống hồ, theo tình hình trước mắt, có lẽ Tiểu Tạ vẫn là một thẳng nam?
Hai người cách nhau rất gần, một tay Tạ Trạch Duyệt khoác lên vai Hứa Linh, đầu ngón tay cách lớp áo khoác mỏng cảm nhận được nhiệt độ trên người cậu.
Đây là tư thế vô cùng bình thường giữa con trai với nhau.
Dù hơi thân mật nhưng sẽ không có vẻ quá đáng hay mập mờ.
Hai người đi dọc theo cầu thang trường lên trên, tiếng gió truyền đến, bóng bọn họ kéo dài trên mặt đất.
Đèn ở tòa ký túc xá sáng chưng.
Tiếng ồn ào như sóng vỗ.
"Mấy giờ rồi?"
"Tầm bảy giờ hai mươi."
"Về phòng có ôn bài nữa không?"
"Có, đọc sách một lát rồi đi ngủ."
Hứa Linh dịu mắt.
Hai người đi vào thang máy, Tạ Trạch Duyệt vẫn khoác tay lên vai Hứa Linh, ôm lấy cậu, lúc có người đi vào, hắn hơi nghiêng người, cản đám học sinh nam vừa chơi bóng về, cả người đầy mồ hôi bước vào thang máy.
Hứa Linh im lặng hai giây, nhìn hắn: "Cậu làm gì thế?"
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt, khẽ cười: "Không phải cậu thích sạch sẽ hả?"
Bạn nam đứng cạnh đang lau mồ hôi: "..."
Cậu ta nhìn Hứa Linh, thấy cậu quả thực rất sạch sẽ, y như tuyết, dáng người lại cao, đột nhiên cậu ta cảm thấy người như cậu thích sạch sẽ cũng có thể hiểu được.
Cậu ta lập tức đứng dịch ra, lại lau mồ hôi.
Vừa kết thúc một đợt thi thử, ký túc xá hò hét ầm lên, vừa vào trong tòa nhà đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của mấy người trong lớp.
Lúc đi ngang qua một phòng, cửa bỗng mở ra, có mấy bạn nam ngồi khoanh tròn trên đất, hình như đang chơi bài.
"Đó là bạn Tạ và bạn cùng phòng của cậu ấy hả?"
"Đúng rồi."
"Bọn họ còn nắm tay nhay cơ, gọi vào chơi cùng không?"
"Để tôi ra hỏi."
Một cậu bạn trong nhóm đó liếc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa, đúng là Tạ Trạch Duyệt và Hứa Linh, cậu ta vô cùng phấn khích quay đầu nhìn hai người họ, vẫy tay nói: "Bạn Tạ, qua đây chơi không?"
"Cậu muốn chơi không?" Tạ Trạch Duyệt ghé vào tai cậu, giọng nói hơi nhỏ.
"Bọn họ đang chơi gì vậy?"
Hứa Linh dừng lại, thong thả qua xem.
"Chắc là board game, kiểu dùng thẻ bài?"
Cơ thể to lớn của hắn hơi nghiêng dựa vào cửa, hóng tí gió.
"Hai cậu vừa ăn cơm xong hả?" Một cậu bạn đứng dậy, đi tới, tỏ ra vô cùng thân quen kéo Tạ Trạch Duyệt và Hứa Linh, mời bọn họ vào chơi cùng, miệng lẩm bẩm: "Chơi chung đi, nhiều người mới vui chớ."
"Chỉ có ba các cậu chơi đúng là hơi ít."
Tạ Trạch Duyệt đút một tay trong túi áo khoác, đi qua xem thế nào.
Trong ký túc xá có mấy học sinh nam ngồi xếp bằng trên đất, Hứa Linh không nhận ra, trên cái bàn bên cạnh có mấy hộp mì chưa ăn hết.
Ánh đèn mờ tối, sắc điệu ấm áp.
Hứa Linh dựa vào khung cửa, nhìn kỹ một lúc, trên đất trong phòng bày thẻ board game, in cả hoa văn.
Hình như bọn họ đang chơi game kiểu hài hước.
"Đây là cái gì?"
Hứa Linh nhìn thẻ bài trên đất, đủ loại màu sắc, trông không giống là lá bài tiêu chuẩn.
Cậu bạn kia giới thiệu với cậu: "Đây một loại bài nói lời thật lòng, chơi trò mạo hiểm, rút thẻ, chúng ta tới chơi thử đi.
Tôi vừa mua bộ bài này thôi, vừa bóc tem luôn."
"Nói lời thật lòng, chơi trò mạo hiểm?" Hứa Linh khẽ cười: "Loại bài này phải có con gái chơi mới hay, đều là con trai với nhau, có gì để hỏi chứ?"
...!Hứa Linh vừa nghe họ bảo là Nói lời thật lòng, chơi trò mạo hiểm thì nhất thời không muốn ở lại đây nữa, chẳng may bị hỏi vấn đề nhạy cảm gì đó, cậu sẽ bị lòi đuôi ngay.
Thấy cậu lảng tránh, yết hầu Tạ Trạch Duyệt di động, sán tới, kề bên tai cậu giảm âm lượng, nói: "Cậu không chơi là vì không dám hả?"
Hứa Linh: "..."
Ngay sau đó, ngón tay cậu chợt thấy ấm áp, Hứa Linh bị hắn nắm tay đi vào.
Mọi người thấy hai người họ dắt tay nhau vào thì im lặng.
Đặt tay lên ngực tự hỏi bọn họ từng nắm tay anh em mình bao giờ chưa? Hình như có nắm, nhưng hình như có nắm đâu?
Các bạn nam đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh, để trống hai vị trí.
"..."
Hứa Linh nhìn sàn nhà hơi do dự.
Chưa tới một giây sau.
"Sao các cậu lại ngồi đất thế, không phải có giường sao?" Tạ Trạch Duyệt hững hờ nói.
Mấy cậu bạn đều chìm trong im lặng, chốc lát sau, vỗ đầu cái bộp nói: "Đúng ha, hôm nay mặt đất lạnh quá."
Vì thế bọn họ lại đứng dậy ngồi lên giường của một bạn nam trong số đó.
...
Tính cả Tạ Trạch Duyệt và Hứa Linh, có tổng cộng năm bạn nam tham gia trò này, mấy người cùng nhau chen chúc trên cái giường nhỏ tầm một mét ba.
"Mua trên mạng đấy, vừa giao đến xong, chúng ta chơi thử đê."
Một cậu bạn trong đó tráo bài lại lần nữa, đặt trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Hứa Linh, nói: "Nào, chúng ta rút một lá."
Hứa Linh thò ngón tay ra, cúi đầu nhìn lá bài màu sắc sặc sỡ, rút một lá ở giữa, nghĩ một chút lại đổi, đẩy nó vào, rút lá trên cùng ra.
Cậu bạn kia đưa bộ bài tới chỗ Tạ Trạch Duyệt.
Hắn thong dong rút lấy lá bài ngay dưới lá của Hứa Linh, lật lên xem, nhìn một giây rồi lật úp lại.
Cậu bạn kia lại đặt bài ở giữa bàn tay, cho mỗi người còn lại rút một lá.
"Xem các cậu rút được gì nào?" Cậu ta nói.
Mấy người đều phát ra tiếng hít vào thật sâu.
"Vãi, toàn cái quần gì đây?"
"Vẫn tạm được, tôi rút được là chán òm."
"Là bài cứu mạng cậu là gì? Đi ngủ?"
"Không, tụ tập chơi mà."
"Thế bắt đầu từ người rút bài đầu tiên nhé?"
"Được."
Hứa Linh giơ mặt chính của lá bài cho bọn họ xem, cậu rút phải chơi trò mạo hiểm...
"Ôm một người khác giới, tới vòng nói thật kế tiếp mới thôi."
"Khác giới...!Người khác giới ở đâu ra được, dì quản lý ký túc hả?"
"Cứu mạng, đừng mà."
"Hotboy lớp mình không thể hi sinh nhan sắc nhu thế được..."
"Ký túc xá nam, không có người khác giới." Hứa Linh mỉm cười, ngón tay trắng nõn cuộn lá bài lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Cậu bạn nhìn sang Tạ Trạch Duyệt cúi đầu im lặng ngồi đó, bỗng nhiên có ý tưởng, cậu ta nháy mắt nói:
"Thế thì ôm người đồng giới, hiệu quả cũng như nhau thôi."
Hứa Linh và Tạ Trạch Duyệt vẫn luôn có "tình anh em", trong mắt các bạn nam nữ trong lớp, họ đều đạt được nhận thức chung ấy.
Mấy bạn nam khác cũng dồn dập hùa theo, nói: "Chuẩn đấy, không có người khác giới thì ôm bạn Tạ đi."
"Đừng ngại..."
Lời trêu chọc vừa nói ra, mấy người đều trợn tròn hai mắt.
Thế giới yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Hứa linh chưa nói gì lại đột nhiên cảm nhận được vòng ôm ấm áp, Tạ Trạch Duyệt dùng một tay giữ vai cậu, một tay ôm eo cậu, cái ôm rất nhẹ nhàng.
"Thế này được không?"
Hắn hơi cong khóe môi lên, im lặng, nửa người nghiêng qua ôm cậu.
Giọng nói khẽ khàng vang lên bên tai Hứa Linh, mềm mỏng, êm tai.
"..."
Đồng tử Hứa Linh co lại.
Hơi thở ấp nóng của hắn như vờn bên tai.
Hứa Linh chớp mắt, qua một lúc lâu cũng không nói gì.
Mất mấy giây cậu mới ý thức được Tạ Trạch Duyệt sẽ ôm mãi thế này, lông mi dài khẽ run lên.
Hứa Linh lại gần hắn, dựa sát vào người hắn theo bản năng.
Những bạn nam khác khiếp sợ nhìn hai người họ.
"Ai gu, hai người ngọt ngào quá đi."
"Vãi, tôi là một thằng đực rựa thế mà lại lên thuyền rồi?"
...
Tim Hứa Linh đập bùm bụp rạo rực, nhưng cậu cảm thấy Tạ Trạch Duyệt không ngại trước mấy lời đấy, thậm chí hắn còn hơi nghiêng đầu áp sát cổ trắng nõn Hứa Linh.
Mỗi lần hít thở hắn đều phả ra hơi nóng.
Hứa Linh siết chặt tay, trái tim run lên loạn nhịp.
Những người khác thấy chóp mũi Tạ Trạch Duyệt sắp dán vào cổ Hứa Linh thì huýt gió: "Ngay trước công chúng, yên lặng chút đi, ký túc xác chúng ta toàn là chó độc thân đấy nhá."
Tạ Trạch Duyệt ừ một tiếng, hờ hững giương mắt lên, ôm Hứa Linh, nhìn tóc đỉnh đầu mềm mại của cậu, khóe môi hơi cong lên.
Một bạn nam khác rút được chơi trò mạo hiểm, dùng giấy ăn nhét vào lỗ mũi, đến vòng chơi trò mạo hiểm kế tiếp mới thôi.
"Tôi có thể đổi với cậu không?" Cậu bạn khóc lóc nhìn Hứa Linh, cau mày nói: "Cứ nhét mãi thế này, ngạt chết mất thôi."
Hứa Linh lạnh lùng lắc đầu, thậm chí còn siết chặt ngón tay hơn, giữ cổ tay ấm áp của Tạ Trạch Duyệt, nói: "Không muốn."
Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu, biểu cảm hơi thay đổi, có chút chờ mong.
...!Hứa Linh không bài xích tiếp xúc cơ thể.
Mọi người thấy cậu ta thế vui quá chừng: "Cậu thế này gọi là không có mắt, không thấy vợ chồng son nhà người ta đang ôm nhau hả?"
"Đúng vậy, cậu cứ lấy giấy nhét vô cho xong đi."
"Ha ha ha ha..."
Còn lại ba người, một người rút được nói ra màu quần thu, một người rút được nhảy một đoạn trong phòng ký túc xá, còn lại một người - Tạ Trạch Duyệt.
"Cậu rút được gì?" Hứa Linh nhìn Tạ Trạch Duyệt.
Tạ Trạch Duyệt không nói, thong thả lật lá bài trong tay lên, cho Hứa Linh xem.
Hắn cụp mắt nói: "Nói lời thật lòng."
Bài màu đỏ là nói lời thật lòng, câu hỏi là:
...!"Mối tình đầu xảy ra lúc nào? Ở đâu?"
Đồng tử Hứa Linh hơi co lại.
Cậu nhìn câu hỏi đó.
Trước kia lúc yêu đương với hắn, Hứa Linh không hỏi trước đó hắn có từng yêu đương với ai chưa, cũng không hỏi hắn có từng thích ai không.
Có lẽ trước cậu, hẳn là hắn từng có mối tình khác chứ nhỉ?
Hứa Linh siết chặt ngón tay, cúi đầu nhìn xuống.
Dời tằm mắt đi.
Hứa Linh hơi giận, trong lòng thầm nói nếu cậu trả lời khiến tôi không vui thì chắc chắn tôi sẽ...
Sẽ làm gì đây?
Hứa Linh không nói, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ bắt người hắn thích lại rồi đánh một trận sao, thôi dẹp đi, cậu không phải ác bá.
Khi mấy người đều tò mò nhìn Tạ Trạch Duyệt, nói: "Thế rốt cuộc câu trả lời là gì? Mối tình đầu của cậu từ lúc nào?"
"Bạn Tạ, cậu yêu đương bao giờ chưa? Có mấy cô bạn gái rồi?"
"Ôi, tôi cũng muốn biết, hình như cấp ba không có rồi, trước kia thì sao?"
"Tôi tưởng cậu thế này số người yêu đương với cậu đếm hết hai bàn tay ấy chứ, mấy ngươi theo đuổi cậu không một ai thành công luôn hả?"
Tạ Trạch Duyệt không lên tiếng, hắn cầm lá bài kia, im lặng nhìn Hứa Linh, lông mi cụp xuống, giọng điệu kéo dài:
"Mối tình đầu của tôi...!Xuất hiện rồi, nhưng không biết có phải là yêu đơn phương hay không."
Mọi người nhìn hắn, ánh mắt đờ đẫn.
Hắn...!Hắn nói câu này lại nhìn Hứa Linh mà nói, ánh mắt ấy có thể dìm chết người ta đó.
Hắn lại nhỏ giọng nói: "Sau khi gặp được cậu ấy, tôi mới biết thế nào là thích."
Tai Hứa Linh nóng lên, ngẩn người, ngón tay chậm rãi nắm chặt lại.
Hắn gặp được người mình thích rồi? Là ai?
Không thể tưởng bở nghĩ người hắn nói là mình được.
Mặc dù trong góc nhỏ nào đó trong lòng, cực kỳ không biết xấu hổ, cậu quả thực có chờ mong ấy.
Nhưng cậu biết độ khả thi rất nhỏ.
Không thể nào, một người cong nhanh được vậy sao?
...!Thực tế thì từ lúc Tạ Trạch Duyệt quen biết cậu đến bây giờ, chưa được một tháng.
Một tháng bẻ cong một thẳng nam?
Thôi dẹp đi, bản thân cậu còn thấy xàm.
Hứa Linh nhận ra động tác nhẹ nhàng của người đằng sau, ngón tay dài của hắn nắm lấy tay cậu, siết chặt lại.
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt, hơi nghiêng người, mỉm cười, nói nhỏ: "Cậu sao vậy, giữ cổ tay tôi chặt thế?".