“Ký chủ, tui nói cái cậu thủng ra liền còn gì!”
***
Vu Nguyệt Thượng nhân đi rồi, Thẩm Tam Xuyên đang ngồi ghế lấy lại bình tĩnh, thì tiếng nhắc nhở quen thuộc đột nhiên vang lên trong đầu –
Sau đấy anh chàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giây sau đã bị dịch chuyển tức thời vào nhà vườn nội cảnh, ngã ngồi ra đất nhòm nhau lom lom với con Thỏ Lắc Lư đang gặm cà rốt.
【 Hệ thống: Đạt được thành tựu gặp Vu Nguyệt Thượng nhân lần đầu, điểm cốt truyện +10 】
Thẩm Tam Xuyên tỉnh táo lại, suýt lao vào choảng nhau với hệ thống: “Ban nãy đằng ấy chạy đi đâu thế?! Tớ suýt tưởng đằng ấy chết máy!!! “
【 Hệ thống: Ký chủ không cần lo lắng, tình huống khẩn cấp xuất hiện đột ngột quá, ban nãy tui chỉ tạm thời standby thôi 】
Thẩm Tam Xuyên đứng dậy vỗ vỗ mông: “Thật ra tớ có lo đằng ấy đâu, chỉ lo điểm của mình về mo thôi… “
【 Hệ thống: … Thẳng toẹt như thế là tổn thương người ta lắm đó, ký chủ! 】
Thẩm Tam Xuyên: “Vậy rốt cuộc làm sao đằng ấy lại standby? “
【 Hệ thống: Thì bởi… ẹc, ký chủ, cậu cũng đã gặp Vu Nguyệt Thượng nhân rồi đấy. Ổng không chỉ là người có thực lực đứng đầu năm nhánh Thần Phong, mà năng lực tư duy và logic suy đoán cũng khủng lắm. Ban nãy bề ngoài ổng bắt mạch cho cậu, chứ thực ra đang dò xét nguồn linh lực của cậu, muốn thăm dò cậu rốt cuộc là ai 】
Thẩm Tam Xuyên vuốt cằm gật đầu: “Cái này thì tớ phát hiện ra rồi, lúc đấy suýt nhũn cả chân! Đồ chết tiệt nhà đằng ấy còn lờ tớ đi dù tớ gọi khản cả cổ! “
【 Hệ thống: Vì tui chính là nguồn linh lực của ký chủ mà, giờ mà tui rục rịch gì, là sẽ bị Vu Nguyệt Thượng nhân cảm nhận được ngay. Ngộ nhỡ ổng tưởng cậu là gian tế mà bên tu ma phái tới, chắc chắn ổng sẽ xóa sổ cậu tại trận 】
Thẩm Tam Xuyên sợ sệt sờ cổ mình: “Ý của đằng ấy là ban nãy tớ hút chết hả? “
【 Hệ thống: Đúng vậy, tui cũng không có thời gian để nhắc nhở cậu, phải vội vàng tự chuyển qua trạng thái standby! Chắc chắn là do cốt truyện ẩn đưa tà linh cấp cao tới, nên Vu Nguyệt Thượng nhân mới nghi ngờ ký chủ 】
Thẩm Tam Xuyên thở hắt ra: “Xem ra sau này vẫn phải tém lại, khí thế của cha đó đáng sợ ghê! Nói đi cũng phải nói lại, đằng ấy có nhầm lẫn gì không thế? Ổng trâu bò như vậy, sao lại bị tớ thay thế được? Nghĩ kiểu gì cũng thấy vô lý đùng đùng á!”
【 Hệ thống: Đương nhiên không phải một sớm một chiều rồi. Nếu ký chủ không nỗ lực tu hành, kiểu gì cậu cũng bị đào thải. Kết cục của thế giới này vốn không định sẵn, mà được viết lại bằng sức của chính cậu. Nếu cậu làm ăn chấm chớ, thì thế giới này cũng sẽ sụp đổ theo…】
Thẩm Tam Xuyên chống cằm bằng một tay: “Đằng ấy đã quên tớ đột tử thế nào rồi đúng không? Tớ, một người tử vì đạo làm 9h sáng đến 9h chiều 6 ngày một tuần, chết vì lao lực, thế mà đằng ấy còn cho là tớ chấm chớ à?!”
Thỏ Lắc Lư ngẩng đầu, gặm cà rốt “răng rắc”.
【 Hệ thống: … 】
“Tuy vậy, đằng ấy bắt một thanh niên thế kỷ 21 siêu tốt từng trải qua giáo dục chính thống của tổ quốc đi tu tiên, quả thực tớ không thuyết phục nổi bản thân làm chuyện phản khoa học như thế!” Dứt lời, anh chàng nhìn về phía con Thỏ Lắc Lư đang nhai cà rốt bên cạnh mình.
Thỏ Lắc Lư: “Nhìn cái gì mà nhìn, cậu cảm thấy bé Thỏ tui đây thì khoa học chắc?”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Tuy anh chàng đã chấp nhận sự thật mình xuyên vào sách, nhưng vẫn hơi mâu thuẫn với chuyện tu liệu. Anh chàng cứ có cảm giác đây là trò xiếc lòe người. Cũng chẳng phải anh chàng không muốn học tử tế, chỉ là thấy nó điêu điêu thôi… Tạm thời anh chàng vẫn chưa thuyết phục được bản thân, nên tuy mấy nay vẫn làm theo sắp đặt, mặt trong mặt ngoài đều thực hiện đâu ra đấy, nhưng thật ra lòng anh chàng hẵng còn nhiều nghi ngờ!
Đây rốt cuộc có phải là thật không? Liệu mình có thực sự hòa hợp với thế giới này được không…
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu từng chơi game online rồi, có biết IP nào hot nhất NetEase không 】
(NetEase, Inc. là một công ty công nghệ Internet của Trung Quốc cung cấp các dịch vụ trực tuyến tập trung vào nội dung, cộng đồng, truyền thông và thương mại.
IP: Intellectual property: sở hữu/sản phẩm trí tuệ, chỉ những sản phẩm được đăng ký quyền bảo hộ sở hữu trí tuệ, thường trong lĩnh vực nghệ thuật, sáng chế)
Tuy không rõ tại sao hệ thống lại cua sang vụ này, nhưng Thẩm Tam Xuyên vẫn trả lời đúng câu hỏi: “Mộng Ảo Tây Du?”
(Mộng Ảo Tây Du: là tựa game nhập vai trực tuyến nhiều người chơi do hãng NetEase phát triển và điều hành. Trò chơi được phát hành cho nền tảng Microsoft Windows vào tháng 12 năm 2001. Đây là tựa game trực tuyến phổ biến nhất ở Trung Quốc tính đến tháng 5 năm 2007 do số lượng số người chơi cùng lúc cao nhất (PCU) đã lên đến 1,5 triệu người.)
【 Hệ thống: Đúng vậy, tuy gần đây người ta mới đưa ra khái niệm về vũ trụ ảo Metaverse, nhưng từ 20 năm trước, NetEase đã có vũ trụ ảo của riêng mình. Vũ trụ ấy chính là Mộng Ảo Tây Du. Cơ chế games độc lập, hệ thống kinh tế, mạng xã hội,… tất cả tạo thành một vũ trụ tự tuần hoàn mà đến nay dù những game online khác có cố gắng bắt chước thế nào cũng không thể vượt qua được. Vậy nên nó mới có thể duy trì được lâu thế. Thậm chí, đến chính NetEase cũng không thể sản xuất lại một game tương đương 】
Thẩm Tam Xuyên cũng hiểu, Mộng Ảo Tây Du là một game PC. Giữa thời đại người người chơi mobile nhà nhà chơi mobile, nó vẫn kiếm được ngộn tiền mỗi năm, trở thành tựa game ăn khách nhất của NetEase. Ngoài tình cảm ra, thì quả thực đấy là vì nó có cơ chế tuần hoàn vô cùng ổn định: “Nhưng chuyện đấy thì có liên quan gì đến vấn đề của tớ?”
【 Hệ thống: Thứ tạo ra vũ trụ ảo chính là khoa học kỹ thuật, nhưng sự tồn tại của vũ trụ ảo cho phép con người vượt ra khỏi khuôn khổ khoa học kỹ thuật. Cùng lý ấy, những cái gọi là chiêu thức trong game đều không khoa học, nhưng cũng không cản trở người chơi lĩnh hội được chúng thông qua luyện cấp và hao mòn máy móc! Ký chủ là người thông minh, chắc chắn sẽ dễ dàng nghĩ ra thôi 】
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, sau đấy lại lắc đầu: “Không hiểu lắm, nhưng có lẽ tớ có thể cảm nhận được một chút.”
Thỏ Lắc Lư thả củ cà rốt xuống, ngẩng đầu nhìn chủ nhân mình.
“Chỉ cần tớ làm theo nguyên tắc của thế giới này, thì cứ đủ điểm kinh nghiệm và trả hết học phí, là sau này cưỡi kiếm bay đi đó đây cũng là chuyện dễ như đi chợ thôi.”
【 Hệ thống: Ký chủ, tui nói cái cậu thủng ra liền còn gì! 】
…
Sau lần tâm sự dày mỏng với hệ thống này, Thẩm Tam Xuyên càng không dám bê trễ trên con đường tu luyện.
Vừa khỏe lại là anh chàng lại lập tức hòa nhập vào công cuộc tu hành của đám người mới. Anh chàng đi đầu các loại nhiệm vụ, về cơ bản luôn hoàn thành vượt mức ban ngày. Tới tối, anh chàng tới lầu Thuốc học với Lục Lâm Trạch. Tuy Thái sư tôn không để bụng anh chàng, vẫn giảng chung như thường, nhưng Thẩm Tam Xuyên thật sự không học nổi mớ kiến thức y thuật này. Mỗi tối anh chàng quan sát Lục Lâm Trạch dõng dạc bàn luận với Thái sư tôn, mình thì chẳng hiểu mô tê gì thì quyết đoán từ bỏ học y luôn. Dù gì anh chàng cũng là một người rất có tinh thần chuyện gì khó quá mạnh dạn bỏ qua!
Đối với anh chàng, khoảng thời gian Lục Lâm Trạch vào hậu cảnh hái thuốc mỗi ngày, chính là lúc anh chàng tặng đồ ăn đàm đạo riêng với Thái sư tôn. Chỉ cần chuẩn bị đủ đồ ăn vừa miệng và rượu ngon, thì vị Chưởng môn đời trước gần như biết tuốt này sẽ giải đáp hết nghi vấn cho anh chàng không chút bủn xỉn. Anh chàng đã vượt qua rất nhiều khúc mắc nhờ lời chỉ điểm của Thái sư tôn, giúp anh chàng tiến bộ vượt bậc trên bước đường tu luyện.
Nhưng tiếc cái là, dù anh chàng có nịnh nọt thế nào, thì cũng không thể moi móc được chuyện cũ về Thiên Lũng Cảnh và Hoang Tịch. Dù là Thái sư tôn, Vạn Trọng Sơn hay Phù trưởng lão của đỉnh Vô Quan, ai nấy đều tránh Hoang Tịch ra. Điều ấy khiến kẻ không có tâm hồn bà tám như Thẩm Tam Xuyên cũng phải hừng hực bùng cháy!
Mấu chốt là hệ thống nói, chuyện giữa Thiên Lũng Cảnh và Hoang Tịch thuộc quyển tiểu thuyết trước, nghĩa là ở vũ trụ ảo khác, nên nó không thể kể hết quá khứ cho anh chàng. Anh chàng chỉ có thể tự thân vận động, sau đấy mới giành được thêm điểm nhờ hoàn thành cốt truyện ẩn!
Được thôi, dù sao sớm muộn gì anh chàng cũng khai quật ra chân tướng! Chẳng ai ngăn nổi anh chàng đâu!
Mấy tháng cứ thế trôi qua, trong kỳ thi đầu tiên của đám người mới, Thẩm Tam Xuyên, Lục Lâm Trạch và Nguyễn Thanh Linh được ba hạng đầu. Đến cả sư huynh đeo kính Vạn Trọng Sơn còn phải cảm thán trước sự tiến bộ thần tốc của họ. Nhất là cặp đôi Thẩm Lục. Khác với đám tay mơ còn đang khốn khổ ở kỳ Luyện Thể, hai đứa này đã sắp đến giai đoạn chín muồi của kỳ Luyện Khí, cách lũ còn lại xa tám làng!
Nếu cứ thế này, trong cuộc thi tranh chức Thủ tịch tổ chức bốn năm một lần, mấy đứa nó sẽ có cơ hội rất lớn được tham gia!
Hôm nay, hai người hoàn thành xong nhiệm vụ tiên môn mà Vạn Trọng Sơn giao phó, đang định đi tìm sư huynh xin thêm nhiệm vụ. Lúc qua thôn Đào Nguyên, họ bỗng nghe thấy tiếng gà bay chó sủa vọng ra từ một hộ dân. Sau đấy là giọng ai đó gào thét cáu bẳn: “Cút hết đi, ông đây không cần chúng mày tụng kinh, cút!”
“Thí chủ, ta đến siêu độ cho cụ nhà, chẳng lấy nửa văn tiền của bác, cũng không bắt bác cung cấp đồ ăn thức uống. Bác và người nhà chỉ cần thành kính đợi ngoài cổng ba hôm là được. Từ đây về sau ta đảm bảo gia đình bác sẽ được bình an yên ấm, có phúc đời đời, cớ sao lại từ chối?”
“Ông đã bảo đếch cần lũ lừa trọc chúng mày giúp là đếch cần. Nhà ông sẽ tự canh linh cữu! Mẹ ông vất vả gần hết đời, mất rồi cũng không muốn một lũ lừa trọc lạ hoắc lải nhà lải nhải cạnh mình đâu!”
Kẻ đang quát tháo là một người đàn ông trung niên mặc áo tang. Chỉ thấy bác ta vừa quát vừa xô mạnh mấy nhà sư, tính đẩy hết họ ra khỏi cửa. Nhưng đám sư sãi kia hình như không có ý định bỏ đi. Hai bên xô xát, mỗi lúc một thêm to tiếng. Chỉ lát sau, dân khắp thôn đều bị tiếng ồn thu hút, hăm hở đổ xô ra xem rốt cuộc có chuyện gì.
Đám đông hóng hớt đông dần, nhưng dù lẫn giữa đám người, khí chất và vẻ ngoài của cặp đôi Thẩm Lục vẫn nổi bần bật, cực kỳ bắt mắt. Chỉ một lát sau, đã có người quen đến gần họ: “Hai vị tiên hữu, lâu rồi không gặp ạ.”
Thẩm Tam Xuyên quay đầu lại, thấy Nguyên Hoài mình từng gặp đang cười chào hỏi hai người, bèn đáp lễ: “Nguyên Hoài huynh, lâu rồi không gặp.”
Nguyên Hoài thấy Thẩm Tam Xuyên vẫn còn nhớ mình, không khỏi hơi đắc chí. Anh ta đang định bắt chuyện tiếp, thì chợt nghe thấy Lục Lâm Trạch đứng cạnh đấy bông đùa: “Nhà anh lại gọi đám sư sãi thiền tự Thụy Ấn này đến đấy à?”
Nghe thế, Nguyên Hoài vội vàng xua tay: “Không phải. Họ tự tới đấy, không phải là ý của gia đình tôi đâu… Từ sau lần siêu độ cho bà ngoại tôi dạo trước, cứ nhà nào trong thôn có tang là họ lại xuất hiện, cầu phúc siêu độ miễn phí gì đó.”
Lục Lâm Trạch nói tiếp: “Vẫn dùng nghi thức kỳ quái đợt trước sao? Đuổi mọi người ra, không cho túc trực bên linh cữu, quỳ lạy, khóc tang? Dân làng theo cả à?”
Nguyên Hoài đáp: “Vâng, vẫn kiểu cũ… Hồi đầu không phải ai trong thôn cũng chấp nhận được, nhưng mà, nghe nói phủ của mấy gia đình không chịu đều gặp sự lạ, nên không thể không mời họ về giúp…”
“Sự lạ gì?”
Nguyên Hoài nhìn ngó xung quanh, hạ giọng thì thầm: “Xác chết vùng dậy!”
“Xác chết vùng dậy?”
Nguyên Hoài ra hiệu suỵt nói khẽ thôi, trông nét mặt thì có lẽ anh ta cũng hơi dè chừng vụ này: “Đúng vậy, những hộ từ chối thiền tự Thụy Ấn, nhà nào nhà nấy đều gặp cảnh xác chết vùng dậy. Giữa đêm hôm khuya khoắt, những thi thể kia ngồi bật dậy cứng còng, nhìn bàn thờ của mình chằm chằm! Ghê chết đi được! Sau đó các hòa thượng của thiền tự Thụy Ấn sẽ đến tận nhà, bảo họ là phải niệm kinh siêu độ, kẻo người chết không yên. Sau khi mấy nhà đấy chấp nhận, thì không còn xảy ra sự lạ gì nữa.”
Kể xong, anh ta lại gãi đầu, hơi buồn bực nói: “Nhắc cũng kỳ, từ sau khi bà ngoại tôi qua đời, tang lễ trong thôn có vẻ cũng nhiều lên. Tôi thấy ngày xưa có thường xuyên vậy đâu.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì nhìn về phía gia đình đang cự cãi căng thẳng với thiền tự Thụy Ấn, sau đấy lại nghe Lục Lâm Trạch hỏi: “Nhưng không ai cảm thấy đám hòa thượng này kỳ lạ ư?”
“Đương nhiên phải có rồi!” Nguyên Hoài chỉ người đàn ông trung niên đang xô xát với đám hòa thượng, “Gia đình họ Lâm này luôn rất khinh thường đám sư sãi của thiền tự Thụy Ấn. Ông chủ nhà Lâm Niên Trung thường hay nói lũ sư cọ ấy là phường lừa đảo. Hơn nữa xưa giờ nhà họ không tín Phật, chỉ muốn làm ma chay theo cách của mình, nên lần này mới gây nhau.”
Nói đến đây, mọi người thấy ông bác trung niên mặc áo tang đột nhiên xoay người vào nhà. Mấy nhà sư thấy thế cũng định vào theo, nhưng ông bác bỗng nhiên vác cuốc ra khỏi nhà, khua khoắng cuốc với đám nhà sư. Hội thầy chùa vội vàng tránh né, chiếc khánh dẫn họ cầm rớt xuống nền đất, phát ra những tiếng lanh lảnh chát chúa!
Bấy giờ đám dân thôn đang hóng hớt bên ngoài mới xông lên, có người cướp cây cuốc của Lâm Niên Trung, có kẻ đè cánh tay ông bác, người khác thì ngăn giữa Lâm Niên Trung và đám sư sãi…
Những nhà sư kia nhặt khánh dẫn lên, họ tụng một câu “A Di Đà Phật” đã, rồi mới nói bằng giọng điệu chanh chua: “Nếu thí chủ không muốn, thì chúng ta cũng chẳng ép buộc. Bao giờ phủ gặp chuyện, hẵng đến xin chúng ta giúp đỡ.”
Dứt lời, đám nhà sư đều xoay người bỏ đi. Lâm Niên Trung cáu điên lên, nếu không bị đám đông chặn lại, có lẽ bác ta đã ném thẳng cuốc vào đoàn người nọ.
Nguyên Hoài tặc lưỡi nói: “Bác Lâm không tin mấy chuyện mê tín dị đoan. Thật ra có một số việc, tin thì là có, mà chẳng tin tức thời không. Dân trong thôn đều tin, chỉ mình bác ta là khác người.”
Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch liếc nhau, cùng im lặng không nói gì.
…
Đêm khuya.
Mấy con quạ đen trú dưới mái hiên của phủ họ Lâm cất những tiếng kêu khàn khàn.
Đèn lồng vẽ chữ “Điện” màu trắng bỗng bị cơn gió âm u thổi tắt. Đàn quạ đen bay thốc lên vì bị thứ gì đó cả kinh, rồi lại như bị túm chặt cánh kéo tuột xuống, những tiếng kêu trầm khàn bỗng hóa thành rít gào sợ hãi.
Mưa đen hỗn loạn, xương thịt bốc lên.
Những tiếng người la hét thất thanh vọng ra từ trong nhà.
Tấm rèm của đêm đen bị tiếng gào vô cùng thảm thiết xé toang!
Một lát sau, mùi máu tươi nồng nặc gay mũi tràn ra. Dòng máu đỏ thắm dính nhớt như ma quỷ, chậm rãi trườn khỏi cánh cổng đóng chặt của phủ họ Lâm…
Phụ bản hoành tráng xa hoa sắp mở ra!
[HẾT CHƯƠNG 16]
Xin chú thích thêm là mỗi một truyện tu tiên đều có hệ thống các cấp bậc tu riêng của mình, tùy theo tác giả thích thêm bớt thế nào. Có truyện tu nhanh, tu mấy tháng mấy năm là lên 1 cấp, có truyện tu lâu, tu mấy chục năm vẫn chưa lên cấp. Có truyện Trúc Cơ đã là khá bá, có truyện Trúc Cơ là mới bắt đầu tu chưa thành cái đinh gì. Nói chung mỗi truyện mỗi khác, đừng so năng lực nhân vật truyện này truyện kia làm gì, dòng sảng văn đam mỹ ngôn tình toàn bịa từa lưa để làm nền cho chuyện yêu đương nhăng nhít thôi.
Các cấp độ cơ bản thường thấy thì là Luyện Khí, Trúc Cơ, Tích Cốc, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Hóa Thần v.v. và cuối cùng là phi thăng lên thành thần tiên trên trời. Truyện này tính theo kiểu level đó, 123456 đồ: Luyện Thể – Luyện Khí – Đạp Không – Khống Khí – Ngự Khí, v.v. Giải thích sơ lược thì:Luyện Thể: rèn luyện thể chất để cứng cỏi hơn người thường.Luyện khí: luyện hóa linh khí trời đất thành của mình để cường hóa bản thân.Trúc Cơ: cấu trúc lại cơ thể, bồi đắp để có các nguyên tố.Tích Cốc: không ăn ngũ cốc, đồ ăn nói chung, bỏ tạp chất trần, chuyển qua dùng linh khí thanh tịnh thay thế.Kim Đan: tích được một viên đan trong người, ở chỗ bụng dưới – đan điền, được coi là tinh hoa của linh lực tu tiên.Nguyên Anh: kim đan hóa thành hình một đứa trẻ trong bụng, có truyện còn chém gió cho đứa bé Nguyên Anh ra ngoài chơi được.Xuất Khiếu: linh hồn rời khỏi thân thể. Hóa Thần: Thường cấp khá cao gần phi thăng rồi.