Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sư huynh yên tâm, đệ không chỉ bảy ngày thôi đâu.”

***

“Vạn sư huynh, mấy hôm rồi Thẩm sư đệ và Lục sư đệ chưa về sư môn, hôm nay cũng không thấy họ đi tu luyện chung, có chuyện gì thế ạ?”

Nguyễn Thanh Linh dẫn Hoa Duyệt tới tìm Vạn Trọng Sơn, nhưng hàng mày đẹp của nàng nhíu lại, giọng nàng cũng tràn ngập lo lắng và bất an.

Hoa Duyệt trấn an nàng: “Tỷ đừng cuống vội, hai đệ ấy vừa giỏi vừa lanh, nhất định sẽ không gặp chuyện gì đâu ạ!”

Vạn Trọng Sơn nâng cặp kính dày lên, giải thích với Nguyễn Thanh Linh: “Sư muội không cần lo lắng, Nhan Thủ Tịch sai người báo với ta rồi. Hình như phủ họ Lâm ở thôn Đào Nguyên có vấn đề gì đấy. Hai sư đệ Thẩm Lục lại tình cờ ở hiện trường, nên để hai đứa lại đó hỗ trợ thôi.”

Nguyễn Thanh Linh nghe vậy thì càng cau sít mày lại: “Thẩm sư đệ và Lục sư đệ quả thực nổi bật trăm bề, nhưng nói cho rốt vẫn là người mới. Sao Nhan Thủ Tịch lại nhờ hai đệ ấy giúp? Nhờ các sư huynh sư tỷ của núi Phong lầu Nguyệt chẳng hợp hơn sao?”

Nàng ngẫm ngợi, đoạn bồi thêm: “Hơn nữa hôm nay đi tu hành, chúng muội có gặp các sư huynh của núi Phong, nhưng chẳng hiểu sao họ toàn cản chúng muội vào thôn Đào Nguyên.”

“Đúng là hơi không ổn thật, lúc trước ta cũng chưa suy xét cẩn thận…” Vạn Trọng Sơn sờ cằm, “Mấy nay Chưởng môn sư tôn bế quan, đệ tử thủ tịch phải xử lý thay nhiều công chuyện, nên lúc huynh ấy hỏi mượn người ta cũng đồng ý ngay mà chưa kịp suy nghĩ. Nhưng muội nói đúng lắm, dù gì Thẩm sư đệ và Lục sư đệ cũng là người thuộc đỉnh Vô Quan chúng ta, ta sẽ đến phủ họ Lâm ở thôn Đào Nguyên một chuyến, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Nguyễn Thanh Linh nói: “Sư huynh đưa muội đi với nhé?”

Vạn Trọng Sơn bảo: “Ta đi là được, hai sư muội cứ tự tu luyện tiếp đi.”

Hoa Duyệt cũng cản: “Đúng vậy đúng vậy, mình đi cũng chẳng giúp được gì, cứ chờ Vạn sư huynh trở về thì hơn ạ!”

Hai người đều đã nói vậy, Nguyễn Thanh Linh đành bỏ cuộc, thầm cầu nguyện hai sư đệ sẽ trở về bình an.

Bí cảnh U Tuyền.

Thẩm Tam Xuyên đi chân trần trong dòng suối nông trong vắt nhìn thấu đáy, cẩn thận nhấc cục đá lên. Một con cua linh tuyền ngủ đông đã lâu hoảng loạn chạy ra, bị anh chàng bốc hẳn lên. Thấy con cua linh tuyền giương nanh múa vuốt chuẩn bị huơ càng cua béo mẫm kẹp mình, Thẩm Tam Xuyên vui vẻ hô to với Lục Lâm Trạch đang ngồi bên bờ chẻ củi nhóm lửa: “Sư đệ, đệ nói không sai! Chỗ này lắm cua thật! Béo sắp phì cả gạch cua ra nè!”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Sư huynh bắt được khá nhiều rồi, lát huynh muốn ăn kiểu gì?”

Thẩm Tam Xuyên hiếu kỳ nói: “Ở đây chắc cùng lắm chỉ nhóm lửa được thôi, không nồi chẳng chậu, mỗi nướng chứ gì?”

“Ai bảo không nồi không chậu kia?” Lục Lâm Trạch vừa nói vừa lấy chiếc túi Bát Bảo Linh Lung mình luôn mang theo. Sau đấy hắn lôi hết nồi niêu xoong chảo, muôi dao đũa thìa ra, thậm chí còn đủ các loại gia vị, dầu giấm lương thực, làm Thẩm Tam Xuyên đang đứng trong suối phải trố mắt.

Thẩm Tam Xuyên: Hóa ra đấy là túi thần kỳ của Doraemon sao?!

【 Hệ thống: … Sao trong cốt truyện có pháp bảo xịn thế này mà tui lại chẳng có ấn tượng gì nhỉ? 】

“Tiếc là sư huynh không thể ăn cay, không thì mình có thể ăn cua sốt cay rồi… Hay là nấu cháo cua đi, rồi băm nhỏ một nửa ra, bọc trong bột ngô rán vàng ruộm giòn tan, nêm ít muối tiêu xào lên làm đồ ăn vặt cho sư huynh.”

“Đừng đừng, tuy ta dị ứng cay thật, nhưng ta rất muốn ăn đồ cay ấy. Giờ chúng ta ở trong ảo cảnh Nghiệp Liên, biết đâu ăn vào lại không sao!”

Lục Lâm Trạch duỗi tay kéo Thẩm Tam Xuyên ra khỏi dòng suối lặng: “Vậy ăn cua sốt cay nhé?”

Thẩm Tam Xuyên nuốt nước miếng: “… Muốn ăn cả món khác nữa.”

“Được.” Lục Lâm Trạch cười nói, “Vậy đệ nấu tất.”

【 Hệ thống: Cua ở suối linh đấy, ăn một con có thể tăng 10 năm tu vi! Bình thường các môn phái tu tiên nhỏ có con nào là phải chăm bẵm như thú linh ngay. Chỉ có chốn đất lành giấu của lạ như bí cảnh U Tuyền của Ải Phong Nguyệt mới có cua linh tuyền sống quần cư thế này, ngài ấy lại dùng chúng để nấu cua sốt cay cho cậu á??? 】

Thẩm Tam Xuyên: Dù sao cũng chỉ là ảo cảnh thôi! Có phải thật đâu, sướng mồm là quan trọng nhất!

【 Hệ thống: Tui rất nghi là dù hai người có ở bí cảnh thật, thì Ma Tôn vẫn nấu cho cậu ăn. Trước kia ngài ấy có bao giờ nương tay khi lấy linh đan diệu dược của Dã Thích Thượng nhân làm thuốc cho cậu uống đâu, hu hu hu, cơm chó gì xa xỉ vãi chưởng 】

Nhưng Thẩm Tam Xuyên chỉ còn cua sốt cay trong đầu, đã hoàn toàn không nghe thấy lời cà khịa của hệ thống nữa. Anh chàng khoác vẻ mặt chờ mong, quan sát sư đệ thành thạo bóc vỏ bỏ cặn, xử lý lũ cua. Đống gạch cua màu vàng cam sắp trào ra đến nơi! Còn cả dịch cua đực nữa chứ, đầy tràn cả đống, nhác trông đã thấy tươi ngon dinh dính, làm người ta nhìn mà thèm quá chừng!

(Dịch cua đực: 蟹膏là tuyến sinh dục, gồm tinh hoàn, t*ng trùng, dịch linh tinh và mỡ của con cua đực, thường ở dạng chất lỏng đặc như thạch trái cây, trắng xanh nửa trong suốt. Hấp xong sẽ biến thành chất keo nửa trong suốt. Dịch cua đực cũng có rất nhiều chất dinh dưỡng, giàu protein như gạch cua vậy. Em không rõ VN ăn cái đấy không, với tên nó là gì. Bác nào biết thì comt cho em để em sửa nhé.)

Thẩm Tam Xuyên không kìm lòng nổi, nói: “Lũ cua này đẫy gạch với dịch thế kia, vừa hay lại có giấm nữa… Hay là mình hấp mấy con đi?”

【 Hệ thống: Ký chủ, cậu đừng có quá đáng như vậy chớ!!! Tui nói lại lần nữa, lũ này là cua linh tuyền á, không phải cua lông hồ Dương Trừng đâu, chừa chút mặt mũi cho tụi linh vật đi!!! 】

“Được.” Lục Lâm Trạch đồng ý ngay tắp lự, chẳng thèm nghĩ ngợi.

“Vậy ta đi múc nước trước nha!”

【 Hệ thống: … Ợ 】

Hệ thống cảm thấy mình ở đây hơi bị dư thừa.

(Cua lông – còn có tên là cua đồng Trung Quốc hay cà ra – được coi là cao lương mỹ vị trong ẩm thực miền đông, đặc biệt tại Thượng Hải, Giang Tô và Hong Kong. Cua lông từ hồ Dương Trừng, gần thành phố Tô Châu (tỉnh Giang Tô) được coi là hảo hạng nhất.)

Sau đấy, bí cảnh U Tuyền trải nghiệm hương vị dầu ăn khói lửa nhân gian có lẽ là lần đầu trong cuộc đời làm suối của nó. Lũ cua linh tuyền đã được sơ chế sạch sẽ chui vào chảo dầu nghe đánh xèo, nồi đầy khí trắng!

Hai người chồng bảo chồng nghe bận rộn hồi lâu, cuối cùng cũng chế biến xong bữa tiệc toàn cua.

Cua linh tuyền sốt cay, cua linh tuyền băm nhỏ nêm muối tiêu rán giòn, cua linh tuyền hấp, cháo cua linh tuyền…

Trong bí cảnh, dưới ánh trăng, hai người ngồi bên đống lửa vừa ăn vừa trò chuyện.

Thẩm Tam Xuyên ăn trước một bát cháo cho ấm bụng, mặt ngập tràn hạnh phúc: “Sư đệ, tay nghề nấu nướng của đệ đúng là hết sảy, rốt cuộc học được của ai đó?”

Lục Lâm Trạch tỉ mẩn bóc vỏ con cua mình đang cầm, lấy hết gạch và thịt ra chồng lên mai cua: “Hồi nhỏ, đệ thường xuyên nấu cho một người anh ăn… khẩu vị của sư huynh giống với người anh đó, nên mới cảm thấy đồ ăn đệ nấu rất vừa miệng mình thôi.”

“Thì ra là vậy, xem ra ta được hưởng ké của anh đó rồi!” Thẩm Tam Xuyên thấy Lục Lâm Trạch cứ gỡ thịt cua mãi thì hỏi, “Sư đệ thích gỡ hết thịt cua ra rồi mới ăn à?”

“Đệ muốn nấu cho sư huynh một bát mỳ trộn thịt cua.”

“Thật á?” Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc cảm thán, “Ngày xưa gần nhà ta có một cửa hàng, cứ đến mùa là lại bán mì thịt cua có giới hạn. Nhưng lần nào ta ra cũng hết hàng, chưa năm nào ăn được cả, không ngờ sư đệ còn biết nấu cả món này!”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Thật ra cách làm không khó, khó ở chỗ phải có người sẵn lòng bóc cua cho thôi.”

“Vậy à.” Thẩm Tam Xuyên bẻ con cua mình đang cầm ra, chia nửa nhiều gạch vàng hơn cho Lục Lâm Trạch, “Vậy mình chia đôi con này nhé.”

“Được.”

Sau khi chuẩn bị tinh thần xong xuôi, Thẩm Tam Xuyên bắt đầu nếm thử món cua sốt cay. Anh chàng không nhớ nổi bao lâu rồi mình chưa được ăn cay. Mới nếm một tẹo mà anh chàng đã ho sặc sụa vì cay… Anh chàng muốn lên tiếng nhưng sặc quá, nước mắt chảy cả ra vì ho nhiều.

Lục Lâm Trạch đứng dậy vỗ lưng giúp anh chàng, còn đưa nước sang: “Sư huynh, uống miếng nước cho xuôi đã.”

“Lâu… Lâu lắm không ăn cay, ăn lại chưa quen ngay.” Thẩm Tam Xuyên nhận nước tu ừng ực mấy ngụm, bấy giờ mới nói được một câu ra hồn, “Nhưng mà, ngon thật đó nha.”

Tất cả nguyên liệu trong món này đều siêu ngon, anh chàng hết ho là khoắng gần hết đĩa cua sốt cay. Lâu lắm rồi không được ăn cay ngon lành thế nào, ai đấy thỏa thuê sung sướng gãi cổ mình…

“Sư huynh, cổ huynh đỏ rồi…”

Thẩm Tam Xuyên đờ ra, anh chàng đưa tay ra nhìn, quả nhiên nổi đầy đốm đỏ!

“Rõ ràng trong ảo cảnh mà vẫn dị ứng được!”

Thế… thế này thì phản khoa học quá!

Thẩm Tam Xuyên buồn bực, chỗ mẩn đỏ lại càng ngứa hơn. Anh chàng toan gãi, bỗng bị Lục Lâm Trạch đè tay ngăn lại: “Đừng gãi, huynh uống viên thuốc này trước đi.”

“Đây là?”

“Lần trước nghe sư huynh nói huynh không ăn cay được, nên đó giờ đệ vẫn luôn nguyên cứu điều chế thuốc trị dị ứng. Tuy chưa thành công, nhưng cũng có công hiệu giảm triệu chứng.”

Thẩm Tam Xuyên nhận thuốc là nuốt luôn: “Chúng mình bên nhau tối ngày, sao ta không phát hiện ra đệ chế thuốc cho ta nhỉ?”

“Đệ tính đợi đến lúc thành công mới nói với sư huynh, dù gì giờ mới là bán thành phẩm, đệ sợ sư huynh thất vọng.”

【 Hệ thống: Tôn thượng chu đáo quá, ký chủ, cậu mau lấy người ta làm chồng đi, tui sắp khóc ra đây rồi nè 】

Thẩm Tam Xuyên: …

Hai người ăn no rồi thì nằm lên núi đá nghe tiếng suối chảy róc rách. Xung quanh yên ắng đến độ chỉ có âm thanh gió lay núi rừng. Thẩm Tam Xuyên uống thuốc xong là quả nhiên khá hơn nhiều. Anh chàng đang díp mắt lại thì đột nhiên nghe thấy Lục Lâm Trạch nói: “Thật ra tuy Vu Nguyệt Thượng nhân được cho là kẻ đứng đầu năm nhánh Thần Phong, nhưng sống gò bó quá. Có nhiều chuyện không phải thầy muốn vậy, mà là tại ràng buộc thế tục, không cho phép thầy rời khỏi bệ thần… Nhìn từ phương diện này, thì quả thực còn chẳng thoải mái tự do, yêu ghét vô tư được bằng Yển Ma chân quân.”

Thẩm Tam Xuyên chống người dậy, xoay qua nhìn Lục Lâm Trạch đang ngắm trăng sáng: “Thật ra ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này.”

Anh chàng ngồi xếp bằng, bỗng nhiên nghiêm trang nói với Lục Lâm Trạch: “Trong những quyển tiểu thuyết ta từng đọc trước đây, rất nhiều tiền bối đức cao vọng trọng ở danh môn chính phái đều khiến người đọc cảm thấy họ chỉ có mã ngoài đạo mạo ngụy công tử. Ngược lại, một số kẻ bị cho là tà ma ngoại đạo lại ra dáng dám làm dám chịu, có tình có nghĩa. Vì sao lại thế?”

Lục Lâm Trạch quay đầu nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên: “Nếu là trong thoại bản, thì chắc là tại cốt truyện cần phải thế?”

(Thoại bản: loại truyện viết theo chương hồi ngày xưa.)

Thẩm Tam Xuyên lắc đầu: “Không, đấy là vì phải trả giá đó.”

“Trả giá ư?”

“Không sai, lấy ví dụ nhé. Nếu bên tà giết lầm người, thì chắc cũng chả thấy hối hận gì, chỉ gào vống lên là ta giết nó đó, có giỏi tìm ta mà báo thù. Kẻ khác biết thủ phạm là bên tà thì cũng chịu thôi! Nhưng nếu bên chính giết lộn ai, một khi thừa nhận, là sẽ bị ghim lên cột sỉ vả mãi mãi, bị chửi mắng phán xét dài dài. Dù đệ có làm được mười ngàn chuyện tốt, thì cũng không thể xí xóa cho một lần lỡ tay… Đây là cái giá phải trả mà người ta thường nói.”

Lục Lâm Trạch ngẫm ngợi rất lung.

“Đệ xem, cái giá phải trả khi chính phái phạm sai lầm không phải là thứ mà bất kỳ nhân sĩ chính phái nào cũng có thể gánh vác được. Ai cũng phạm lỗi cả, ai mà chẳng có lòng riêng! Với chính phái mà nói, càng ở địa vị cao thì càng không thể sai lầm, cây to đón gió, gió lớn thì lửa mạnh, lửa mạnh thì đốt thân… Lúc này, sẽ có kẻ chọn giấu giếm. Một khi giấu đi sai sót của mình, những lời nói dối sẽ ngày một nhiều lên, rồi sẽ càng khó vẹn cả đôi đường.”

“Vâng, cách phân tích của sư huynh độc đáo lắm, nhưng ngẫm cẩn thận thì quả cũng đúng thế thật. Cái chính cái tà, thật ra đều do con người tạo ra. Lòng người phức tạp, dù tự xưng là bên chính, cũng chưa chắc ai cũng làm việc nghĩa. Nhưng dẫu là bên tà, cũng không phải tất cả đều làm toàn điều ác, không còn lương tâm.”

“Đúng là vậy đấy, dù chính hay tà, chỉ cô đọng bằng một câu thì không thể chính xác được.” Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch, “Dù bề ngoài là tà phái tùy ý bừa bãi, nhưng cũng cần lập ra quy tắc, tuân thủ quy tắc, bằng không khó mà tồn tại lâu dài được… Hoang Tịch nói kẻ mạnh có thể làm theo ý mình. Gã nói vậy là quá tuỳ tiện qua loa, kẻ được gọi là mạnh ấy, chỉ có tư cách thiết lập quy tắc trò chơi thôi!”

【 Hệ thống: Ký chủ, cậu đang dạy Ma Tôn cái gì thế? Cậu sợ sau này ngài ấy còn chưa đủ mạnh hả? Hoang Tịch chỉ là Tông chủ Tông Long Dã thôi, chớ về sau Lục Lâm Trạch còn là bá chủ của ba châu Huyền Sát đó! 】

Thẩm Tam Xuyên: Nên mới càng phải nhắc nhở thằng nhỏ sau này có số má rồi cũng đừng xằng bậy á!

【 Hệ thống: Thế thì cậu có thể yên tâm, ngài ấy là Ma Tôn của xứ Lục Giang nhà mình, ngoài xằng bậy với cậu, thì bình thường chắc phải xuất sắc đến độ đạt được huy hiệu top 10 thanh niên đại kiệt xuất đó 】

Thẩm Tam Xuyên: …

Cùng lúc đó, tầng không ngay trên đầu hai người từ từ toác ra, như vỏ trứng bị nứt vậy. Có điều khe nứt này còn kéo thêm vô số đường đen, bao bọc toàn bộ màn đêm.

Lục Lâm Trạch ngẩng đầu, nhìn lên hiện tượng lạ trên trời: “Tà Liên sắp sửa xuất hiện, lớp ngụy trang sen vàng sẽ bong từng mảng ngay thôi.

“Sư huynh, chúng ta sắp thành công rồi.”

Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì vui vẻ nói: “Tốt quá! Lần này quả thực nhờ sư đệ cả đấy!”

Lục Lâm Trạch nhìn gương mặt mừng rỡ rất chân tình của Thẩm Tam Xuyên, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Sư huynh, nếu đệ trúng Triền Tình Ti, lại chẳng có ai bên cạnh, huynh có bằng lòng cứu đệ không?”

Mặt Thẩm Tam Xuyên hơi sững sờ. Quả thực anh chàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Thật ra đến giờ anh chàng cũng chẳng bao giờ ngẫm xem liệu mối ràng buộc giữa sư tôn và Hoang Tịch rốt cuộc là sai hay đúng… Nhưng nếu Lục Lâm Trạch trúng Triền Tình Ti…

Căn cứ theo thái độ không bao giờ để Lục Lâm Trạch gặp bất kỳ chuyện gì –

“Đương nhiên phải cứu chứ!” Ánh mắt anh chàng vô cùng nghiêm túc. Nói xong cái mặt già lại không khỏi đỏ lên, anh chàng lúng túng mà rằng, “Nhưng ta hoàn toàn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, chắc… không cố được tận bảy ngày đâu…”

Nhịp tim Lục Lâm Trạch gia tốc, nhanh đến độ hắn muốn chặn hết nỗi niềm rung động khiến bản thân sợ hãi kia. Hắn cúi đầu, chợt bật cười khẽ, tiếng cười ngập tràn vẻ thoả mãn: “Sư huynh yên tâm, đệ không chỉ bảy ngày thôi đâu.”

[HẾT CHƯƠNG 30]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio