*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đã là vợ chồng già rồi, nhưng đệ vẫn bị huynh hớp hồn mỗi ngày.”
***
Ma Tôn bế ngang Thẩm Tam Xuyên lên. Hắn vừa dợm một bước, cảnh tượng xung quanh đã lập tức thay đổi, không còn là rừng rậm nguyên sinh trong mê cảnh nữa, mà là một cung điện xa hoa nền nã, được trang hoàng vô cùng đơn giản, nhưng liếc sơ đã biết cực kỳ sang quý. Tông màu chủ đạo là đen của đá quý. Mấy cây cột tục tằng trong điện đều phủ hoa văn cuộn xoắn như dây gai, thoạt trông thực sự rất giống bị Tức Ảnh quấn quanh!
【 Hệ thống: Ồ, chỗ này là tẩm điện của Ma Tôn nè!! 】
Ma Tôn đặt anh chàng lên giường, cầm ngón tay anh chàng hôn nhẹ một cái. Khóe mắt hắn nhếch lên, hắn cất giọng quyến rũ lả lơi: “Giờ sư huynh vẫn thích dịu dàng một chút, đúng không?”
Ngực Thẩm Tam Xuyên phập phồng, lý trí nói với anh chàng rằng mình nên chạy ngay thôi, nhưng ngoài thực tế anh chàng lại im ru không động cựa. Lục Lâm Trạch phiên bản ma tôn trước mặt anh chàng có mãnh lực như hố đen, khiến anh chàng liếc sơ thôi đã bị hút vào, không túm đâu được, thoát cũng chẳng xong. Cơ thể anh chàng ở trong trạng thái lơ mơ, dường như chỉ có thể làm theo ý người ta.
Trong những tiếng hít thở vô cùng dồn dập, thừng bạc ánh tuyết bên hông anh chàng bị Lục Lâm Trạch cởi bỏ.
Đôi tay Thẩm Tam Xuyên bị Lục Lâm Trạch giữ chặt bằng một bàn tay, kéo lên quá đầu. Anh chàng căng thẳng nhìn hắn, chợt thấy Lục Lâm Trạch trói mình lại bằng thừng bạc ánh tuyết. Sau đấy hắn ngả người về phía anh chàng, vẫn đè một tay lên đôi tay đã bị thừng bạc ánh tuyết siết lại của anh chàng.
Tuy không bị trói quá chặt, nhưng anh chàng cũng không giằng ra được. Thẩm Tam Xuyên vừa cử động, Lục Lâm Trạch lại đè mạnh hơn, ngón trỏ còn vuốt v e lòng bàn tay anh chàng.
Nụ cười của hắn mang vẻ vô lễ và hung hãn: “Sư huynh vẫn chưa biết đâu nhỉ, mỗi lần bị trói, huynh lại hưng phấn khác thường… Nhưng giờ sư huynh còn dễ ngại lắm, đệ sẽ không làm gì quá đáng với huynh đâu.”
Đã thành ra thế này rồi, mà còn bảo không quá đáng à?!
Chờ chút, chẳng lẽ có thể lý giải câu này hướng về sau em sẽ quá đáng với anh lắm luôn hả?!
“Tôn thượng, đệ… chúng mình làm vậy không hay đâu, thả ta ra được kh…”
Sao hoàn toàn không động cựa nổi thế này? Thẩm Tam Xuyên thừa nhận Ma Tôn rất hấp dẫn, hấp dẫn đến độ làm toàn thân anh chàng run rẩy, nhưng giờ không phải là lúc đâu!
Lục Lâm Trạch cười nói: “Không phải sư huynh giận đệ của thời quá khứ vì ôm kẻ khác ngoài huynh sao, giờ cho huynh trả thù lại đó, đúng lúc quá còn gì?”
Miệng lưỡi Thẩm Tam Xuyên bắt đầu khô khốc: “Chuyện này có phải trò trả đũa qua lại đâu, ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù… đệ mau thả ta ra!”
“Sư huynh vẫn nghiêm trang như vậy. Đệ hiểu rõ từng tấc cơ thể huynh hơn hắn nhiều đấy, huynh không muốn nếm thử cảm giác lạ à?”
“Đừng… Không được…”
Hắn nghịch ngợm dụ dỗ bên tai anh chàng: “Yên tâm, đệ sẽ không để hắn biết tối nay huynh thuộc về đệ rồi đâu.”
Ui… sư đệ tương lai dăm không có bến bờ luôn! Cố ý nói mấy câu làm người ta ngại muốn chết như thế, đúng là k1ch thích cả thể xác lẫn tinh thần mà!
Rõ ràng cùng là một người, sao ẻm lại có thể trở nên trơ trẽn và… cầm thú vậy chứ?!
…
“Lục Lâm Trạch, đệ còn dám làm gì với y, thì ta sẽ lập tức làm trò tương tự với đệ thời quá khứ đấy!”
…
Thẩm Tam Xuyên lập tức trợn tròn mắt, Ủa gì vậy? Giọng nói này, sao nghe giống giọng mình thế?
Lục Lâm Trạch cũng nghe thấy câu nói ấy, động tác của hắn khựng lại, sau đấy hắn nhìn ra ngoài cửa: “Tiên Tôn đang uy hiếp ta đấy à?”
Giọng nọ không đáp lại, như thể người kia đã không còn ở đó nữa.
Lục Lâm Trạch tỏ vẻ bất đắc dĩ ra mặt. Hắn đứng dậy, cởi thừng bạc ánh tuyết trên tay Thẩm Tam Xuyên ra, đoạn cẩn thận buộc nó quanh eo anh chàng: “Huynh xem, huynh nhỏ mọn vậy đấy. Rõ ràng chính huynh đã chạy tới trước mặt đệ hồi xưa, tán tỉnh đệ mê tơi, vậy mà lại không cho đệ chạm vào huynh thêm chút nào.”
“Giọng nói kia là?”
Lục Lâm Trạch chống đầu, cất dáng điệu xấu xa nghịch ngợm ban nãy đi, vẻ yêu chiều và quyến luyến chan chứa trên nét mặt: “Là một đại mỹ nhân tuyệt thế, hiện giờ là Tiên Tôn đệ nhất mà năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát đều không thể không thừa nhận, cũng là chàng ngốc khiến trái tim đệ xao xuyến mỗi ngày.”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Lục Lâm Trạch lại cười nói: “Tuy đệ rất muốn giữ sư huynh lại, nhưng làm thế huynh ấy lại bực, nên đành thả sư huynh về trước vậy.”
Dứt lời, hắn vẫn kìm lòng không đặng nghiêng người lại gần hôn Thẩm Tam Xuyên một cái: “Làm huynh sợ rồi nhỉ. Lâu rồi chưa được gặp sư huynh ngày xưa, nên đệ không kìm lòng nổi chỉ muốn bắt nạt huynh. Đệ biết bây giờ huynh vẫn thích đệ lúc xưa, nên chỉ hù sư huynh vậy thôi, không làm gì huynh thật đâu.”
Cơ thể Thẩm Tam Xuyên có vẻ cuối cùng cũng lấy lại quyền tự chủ, anh chàng ngồi dậy nhìn Ma Tôn: “Vậy là dù đệ có thành Ma Tôn, tụi mình vẫn luôn bên nhau à?”
Lục Lâm Trạch khựng lại một thoáng, rồi dịu dàng cười nói: “Đúng vậy, chúng mình luôn bên nhau, vợ chồng già rồi, nhưng đệ vẫn bị huynh hớp hồn mỗi ngày.
“Được rồi, huynh mau về đi, một đệ khác còn đang đợi huynh đến cứu vớt đó.” Lục Lâm Trạch nhẹ nhàng ve vuốt gò má Thẩm Tam Xuyên, “Đệ thực sự không muốn sư huynh nhìn thấy mặt yếu ớt của đệ ngày xưa.”
Ngay sau đó, cảnh tượng lan tỏa như quầng sóng, xung quanh đã không còn bóng dáng tẩm điện của Ma Tôn nữa. Thẩm Tam Xuyên lại quay về mê cảnh.
Thẩm Tam Xuyên quan sát thừng bạc ánh tuyết đã được người ta buộc lại cẩn thận trên hông mình, đoạn anh chàng nâng cổ tay, nhìn vết ứ đỏ đang nhạt dần…
Anh chàng có cảm giác rất nhiều chuyện đã xảy ra, rồi lại như chưa có chuyện gì vậy.
Anh chàng còn gặp Lục Lâm Trạch sau này cơ đấy, hơn nữa thiếu chút là…
Đúng là quá quắt thiệt!
Là dân xuyên sách theo trường phái lố lăng, mà anh chàng còn phải công nhận chuyện này ly kỳ gớm! Quả thực không gian và thời gian như đang chồng lên nhau ấy! Chẳng hiểu sao tất cả đường thẳng song song lại giao cắt!
Tuy hẵng còn hú hồn hú vía, nhưng Thẩm Tam Xuyên biết rõ giờ mình đang ở mê cảnh, phải giúp tất cả đệ tử Ải Phong Nguyệt thoát ra thì mới giành được thắng lợi. May thay anh chàng đã biết cách rời khỏi mê cảnh, không cần quờ quạng mông lung nữa. Hiện tại chỉ cần tìm được người nhà mình là được!
Anh chàng chợt nhớ ra, chắc hẳn sư đệ vẫn ở gần đây. Dù ban nãy hai người có cãi nhau tí tẹo vì bẫy của mê cảnh, nhưng chắc sư đệ không đi xa quá đâu! Anh chàng lòng vòng mấy lượt, quả nhiên thấy bóng dáng Lục Lâm Trạch. Anh chàng đang định đi tới, thì chợt cảm thấy bầu không khí xung quanh rất lạ. Chẳng hiểu sao những cây cổ thụ gần Lục Lâm Trạch đều đột nhiên khô héo.
Tiếng gọi “Sư đệ” bật ra khỏi họng anh chàng. Lục Lâm Trạch quay người lại ngay, luồng khí đen của Tức Ảnh lởn vởn quanh thân hắn. Hình xăm dây gai đen trườn ra từ cổ hắn, leo tới mặt hắn, khiến bề ngoài của hắn như yêu tựa tà…
Tim Thẩm Tam Xuyên giật thót. Toi rồi, nỗi sợ trong lòng sư đệ là bị ma tính của Tức Ảnh khống chế. Giờ ẻm ở trạng thái này, e là bị ma cảnh tác động đây! Anh chàng nhất định phải nghĩ cách giúp sư đệ, kẻo không ẻm sẽ càng lún sâu vào mê cảnh, khó lòng thoát ra được!
Anh chàng vội vàng đi tới, chưa kịp nói gì với Lục Lâm Trạch thì đã bị tóm cổ đ è xuống đất.
Sức mạnh khủng khiếp thật! Ma tính có vẻ sẽ gia tăng linh khí của sư đệ tức thời, dù có là tiên tu hơn ẻm mấy cấp cũng chẳng đánh lại được ẻm, chứ chưa nói đến cùng cấp như mình…
Thẩm Tam Xuyên đau đến độ không mở mắt ra nổi, cổ họng như bị thiêu cháy!
“Sư huynh, đệ sẽ không cho phép huynh rời khỏi đệ, không ai có thể cướp huynh được!” Mắt Lục Lâm Trạch ngập tràn khí đen, dường như không thể ý thức được người đến là ai. Nhưng vẻ mặt hắn vô cùng đau khổ quằn quại, như bị cướp món đồ mình yêu quý nhất vậy!
Áp lực kinh khủng đến độ làm người ta phải ghê sợ!
“Sư đệ… ta đây, khụ khụ, đệ mau tỉnh lại đi…” Thẩm Tam Xuyên ấn cái tay đang bóp cổ mình, “Đệ nghe ta nói, tất cả chướng ngại trong mê cảnh đều là giả… Đệ phải thẳng thắn đối mặt với nỗi sợ… trong nội tâm mình…”
Không biết có phải Lục Lâm Trạch nghe được giọng Thẩm Tam Xuyên không, mà khí thế quanh thân hắn thật sự thay đổi ít nhiều. Chỉ thấy hắn lắc đầu, hơi lơi tay ra: “… Sư huynh?”
“… Ta đây, khụ khụ, đệ sao rồi?”
Lục Lâm Trạch buông lỏng tay, ngồi quỳ tại chỗ, như thể hồn phách bị rút khỏi thân thể.
Dần dà, dòng lệ chợt dâng đầy mắt hắn, từng giọt nước mắt to tuôn rơi: “Đệ thấy huynh đi với kẻ khác, huynh không cần đệ nữa…”
Thẩm Tam Xuyên ngẩn người. Điều sư đệ sợ nhất là mình rời xa ẻm à? Vì tưởng mình bỏ ẻm trong mê cảnh, nên toàn thân mới bị ma tính của Tức Ảnh ăn mòn ư?
Anh chàng bỗng thấy xót xa, người như sư đệ mà lại bật khóc vì sợ bị anh chàng bỏ rơi. Rõ ràng trước kia ẻm luôn bất cần đời lắm cơ mà…
Bất chấp cơn đau nơi cổ họng, Thẩm Tam Xuyên đứng dậy ôm chặt Lục Lâm Trạch: “Không sao, ta sẽ không rời xa đệ đâu, dù có thế nào cũng quyết không bỏ đệ!”
Lục Lâm Trạch ngẩn ngơ, luồng khí đen trong mắt dần tan đi. Bấy giờ hắn mới có phản ứng, ôm lại Thẩm Tam Xuyên: “Sư huynh, ban nãy đệ…”
“Tại mê cảnh đấy, nó sẽ làm đệ nhìn thấy chuyện mình sợ nhất trong tâm khảm. Nếu không thể chiến thắng nó, đệ sẽ bị nhiều nỗi sợ khác bủa vây, không thể thoát khỏi nơi này!”
Lục Lâm Trạch lau nước mắt, hai mắt đỏ au ghì chặt Thẩm Tam Xuyên: “Sư huynh, những gì huynh nói đều là thật chứ, huynh sẽ không rời xa đệ, phải không? Đệ chưa từng sợ hãi như vừa rồi bao giờ, thật sự chưa bao giờ…”
“Ừ, ta sẽ không rời xa đệ. Sau này, dù thân phận của chúng ta thế nào, mình vẫn mãi mãi bên nhau…”
Anh tận mắt thấy rồi.
“Xin lỗi, dạo này ta đã làm đệ bất an.” Thẩm Tam Xuyên thành khẩn xin lỗi Lục Lâm Trạch, “Trước kia ta chưa yêu ai bao giờ, không biết phải đối mặt với tình cũ của đệ ra sao, nên hơi dùng dằng vô lý. Đệ cứ nhân nhượng ta hoài, ta lại lờ sự hy sinh của đệ đi.”
“Sư huynh…”
“Cái gì?”
“Huynh hết giận đệ thật rồi sao?” Mắt Lục Lâm Trạch vẫn đỏ hoe, “Đừng ngó lơ đệ như thế nữa được không? Nếu huynh giận thì cứ mắng đệ đánh đệ cũng được, nhưng đừng hắt hủi đệ, đừng tảng lờ đệ. Mấy ngày nay đệ thật sự sắp suy sụp rồi…”
Đây là mặt yếu ớt mà Ma Tôn bảo không muốn mình nhìn thấy sao? Sư đệ ngày xưa luôn ngầu lòi quyến rũ, thi thoảng làm nũng chơi xấu cũng giảo hoạt khéo đưa đẩy, đã bao giờ để lộ dáng vẻ thê thảm thế này, cứ như nói thêm câu nữa là sẽ ấm ức cắn môi ý…
Nhìn điệu bộ đáng thương ngơ ngác của Lục Lâm Trạch, Thẩm Tam Xuyên rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhào lên ôm hôn hắn.
Không phải nhiều lời, nói thêm nữa chắc trai thẳng cứng rắn cũng phải nhỏ lệ đàn ông, cứ thể hiện bằng hành động thực tế thì hơn.
Một lỗ hổng ngập đầy ánh sáng cũng nứt ra trên đầu Lục Lâm Trạch như lúc Thẩm Tam Xuyên qua cửa trước đó. Cuối cùng hắn đã thành công vượt qua chướng ngại, tìm được lối thoát mê cảnh!
Nhưng giờ phút này đây, dường như cả hai đều không phát hiện, trong mắt họ chỉ còn có nhau.
[HẾT CHƯƠNG 93]