Editor: Sam Sam
Chương trình “Ngày nghỉ hoàn mỹ” cho những con người tài giỏi, quy chế thi đấu tàn khốc, quy tắc nghiêm ngặc. Bị giam lỏng trong ngày, cứ bảy ngày sẽ loại ra một người, mười người khách trọ, nam và nữ đều là năm người, bị hơn một trăm máy giám sát theo dõi sinh hoạt hằng ngày.
Trong biệt thự sáng ngời rộng rãi, bầu không khí trong lành dễ chịu, nhóm khách trọ vô cùng vui vẻ tự giới thiệu, tiếng nói cười khắp nơi.
Trịnh Gia Di với dáng người cao gầy, tính cách ngay thẳng, là người thích ứng với hoàn cảnh đầu tiên, cô nhanh chóng hòa nhập cùng mọi người, cũng là mục tiêu hấp dẫn ánh mắt của tất cả.
Ngôn Nhu vừa đi vào biệt thự xa hoa của chương trình, lập tức trở nên vô cùng im lặng, một dòng khí lạnh theo bàn chân lan đến toàn bộ người cô, chỉ cảm thấy có vô số tầm mắt đang nhìn mình thông qua camera trên cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.
Trịnh Gia Di cũng không phát hiện sự kỳ lạ của Ngôn Nhu, cô liên tục khen ngợi biệt thự xinh đẹp lộng lẫy.
Em gái ngực lớn Chu Đình Đình học năm trường Đại học Chính trị, lúc này õng ẹo than phiền: “Tại sao có nhiều máy quay trong phòng rửa tay vậy, không phải sẽ bị thấy hết sao?”
Ngôn Nhu đứng ở phía sau, im lặng không lên tiếng.
Cho đến khi Trịnh Gia Di quay đầu gọi mình, cô mới cứng nhắc đi tới.
Nghe Trịnh Gia Di nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Ngôn Nhu vội vã nâng mí mắt: “Mình hơi lo…”
Trịnh Gia Di nhìn Ngôn Nhu bằng ánh mắt kỳ lạ, lại nghĩ đến lời nói của người nhân viên lúc trước, Ngôn Nhu chỉ quay phần giới thiệu, mà đã bị NG lần.
Lúc đầu Trịnh Gia Di còn tưởng chỉ là sai lầm đơn giản, nhưng bây giờ thấy sắc mặt Ngôn Nhu như vậy, mới hiểu ra vấn đề: “Không phải cậu bị chứng đó chứ, tên gì nhỉ… Chứng sợ hãi máy quay à?”
“Cái gì?” Tai của Chu Đình Đình rất thính, nên nghe được lời nói. “Chị bị bệnh sợ máy quay à? Ôi, vậy chị tới đây làm gì?”
“Xùy!” Trình Gia Di trợn mắt nhìn Chu Đình Đình một cái, nhìn một cái camera gần đó: “Cô nói nhỏ một chút đi!”
Chu Đình Đình vẫn gào to như cũ: “Không phải là tôi dọa các chị mà, nơi này có hơn một trăm cái máy quay đó, coi như tôi nhỏ giọng, bọn họ cũng nghe được, cũng nhìn thấy được.”
Chu Đình Đình hất tóc: “Ôi, xem ra Ngôn Nhu, chị không cần lo lắng nữa, nhất định chị là người bị loại đầu tiên đó!”
Chu Đình Đình nói xong liền nhấc chân đi ra khỏi phòng, Trịnh Gia Di định chạy theo nhưng bị giọng nói của Ngôn Nhu gọi lại.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy Ngôn Nhu lắc đầu với mình một cái: “Quên đi, cô ấy nói không sai. Máy móc nhiều như vậy, sẽ không lừa gạt ai được. Mình phải tự mình vượt qua.”
…
Lúc này, nghe thấy tiếng kêu dưới lầu, khiến hai người lập tức chạy xuống tham gia phần trò chơi thứ nhất.
Trịnh Gia Di nhanh chóng ôm lấy bả vai của Ngôn Nhu, vừa đi vừa quay lại thúc giục.
Ngôn Nhu nín thở đi theo phía sau, toàn thân run rẩy, cũng không chú ý đến một nam sinh cao gầy ở trong phòng đang đi ra
Thang lầu đang ở trước mắt, thế mà bỗng nhiên dưới chân lại trượt ngã.
Trong miệng vô tình phát ra một tiếng.
“A!”
Giây kế tiếp, cánh tay bị một lực mạnh kéo lại.
Sau khi bình tĩnh lại, Ngôn Nhu ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp một đôi mắt đen nhánh, dài hẹp, bình thản.
Trịnh Gia Di nghe thấy tiếng động, trở lại thì chỉ thấy Ngôn Nhu được một người nam sinh giữ lấy, người nam sinh đó có sống mũi thẳng, đôi môi rất mỏng, đó là một nam sinh rất điển trai.
Trịnh Gia Di vội vàng chạy lên bậc thang: “Nhu Nhu, cậu không sao chứ?”
Ngôn Nhu rút tay mình ra khỏi người nam sinh: “Cảm ơn.”
“Không cần.”
Nhả ra hai chữ này xong, nam sinh xoay người bước xuống lầu.
…
Cuối cùng Ngôn Nhu cùng Trịnh Gia Di cũng tới chỗ trường quay của trò chơi.
Đưa mắt nhìn, ngoài một hai vị khách trọ đến muộn, trong sân có sáu vị khách đang tụm lại nói chuyện vui cười.
Giống như một xã hội thu nhỏ, người biết ăn nói kia tên là Trương Dương, người yên lặng ít nói là Jackie Hu, người đàn ông trang điểm như phụ nữ kia gọi là Uông Mông, người có giọng nói uốn éo gọi là Chu Đình Đình, còn có một nam sinh một mí gốc Hàn Quốc là Kim Vĩnh Huân, còn có…
Cặp mắt to của Chu Đình Đình vụt sáng, nhìn người nam sinh đẹp nhất trong bốn người kia.
Vóc người gầy gò, chân dài đứng nghiêm chỉnh.
Chu Đình Đình tiến tới bên cạnh Ngôn Nhu: “Ôi, ôi, Lý Nhất Phàm nhìn chị kìa.”
“Cái gì?”
Ngôn Nhu ngẩng đầu lên, ánh mắt bất ngờ chạm vào quá khứ, do dự một giây.
Là nam sinh đỡ cô ở trên cầu thang lúc nãy.
Lúc này, nam sinh thấp nhất, giọng nói to nhất tên Trương Di, chỉ vào Chu Đình Đình nói: “Này, Chu Đình Đình, cậu có thể che ngực mình lại một chút hay không?”
Mọi người đồng loạt nhìn lại, nhưng Chu Đình Đình không thèm để ý chút nào, chỉ kéo cổ áo của mình, đôi mắt to nhìn lên rồi lại nhìn xuống.
Không biết Trịnh Gia Di làm quen với nam sinh người Hàn Quốc tên Kim Vĩnh Huân vào lúc nào, cô kéo anh ta đến trước mặt Ngôn Nhu.
“Nhu Nhu, mình giới thiệu, người này là Kim Vĩnh Huân, gốc Hàn Quốc, còn đây là bạn tốt của mình tên Ngôn Nhu!”
Ngôn Nhu hơi ngẩng đầu.
Nụ cười của Kim Vĩnh Huân dịu dàng: “Chào cậu. Tiếng Trung của mình không tốt, các cậu nói chuyện, có thể chậm lại một chút hay không?”
Câu nói bằng tiếng Trung không lưu loát lắm, nhưng giọng nói rất dịu dàng.
Ngôn Nhu khẽ cười: “Chào cậu.”
…
Thời gian hàn huyên ngắn ngủi trôi qua, người chủ trì nhanh chóng tuyên bố quy tắc trò chơi, cầm một nam một nữ phối hợp với nhau, dùng miệng ngậm một quả bóng bằng vải, lướt qua các chướng ngại vật dưới chân, thả quả bóng vào trong một vật hình cầu lớn đã được đặt sẵn.
Kế tiếp là thời gian chọn đội ngẫu nhiên.
Mọi người không nghĩ tới mới vào biệt thự, đương nhiễn vẫn còn duy trì khoảng cách xã giao với nhau, nghe được quy tắc mọi người nhìn nhau ngơ ngác, dùng ánh mắt dò xét, bóng người chằng chịt, đã có ba cặp nhanh chóng ghép lại với nhau.
Kim Vĩnh Huân, đang bình tĩnh nhìn Trịnh Gia Di.
Trịnh Gia Di bước tới, quay đầu nhìn về phía Ngôn Nhu, lại nhìn Kim Vĩnh Huân một chút.
“Hay là cậu cùng với Nhu Nhu…”
Kim Vĩnh Huân gật gật đầu, bước lên.
Một bóng dáng nhanh chóng lướt qua Kim Vĩnh Huân, đi về phía Ngôn Nhu.
Ngôn Nhu ngẩng đầu lên, là người nam sinh tên Lý Nhất Phàm.
Khóe môi mỏng mang theo ý cười, trong mắt lại là một mảnh đen, lạnh lùng.
Cô còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, anh ta đã thản nhiên nói: “Chỉ còn sót lại cô và tôi thôi.”
Ngôn Nhu không lên tiếng, nhìn về phía Chu Đình Đình ngực lớn ở kia, ánh mắt chuyển động, nhìn thấy Trịnh Gia Di cùng Kim Vĩnh Huân đang kinh ngạc.
Sau đó nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Khả năng thăng bằng của cô như thế nào?”
Cô lắc đầu một cái: “Không tốt.”
Chỉ thấy anh híp mắt, làm như khinh bỉ.
Giây tiếp theo, anh xoay người đi về phía chỗ so tài.
Ngôn Nhu đi theo, đuổi theo bóng lưng của anh, tóc anh giống như vừa mới được cắt xong, ở cổ chỉ có một tầng mỏng.
“Đợi một chút…”
Anh dừng lại, quay đầu nhìn, ánh mắt lướt qua lọn tóc của cô: “Tôi tên là Lý Nhất Phàm, cô tên Ngôn Nhu, nếu cô không muốn trở thành người thứ nhất bị loại, thì cứ theo đúng nhịp của tôi.”
Ngôn Nhu do dự một lúc, chớp chớp mắt rồi gật đầu.
…
Hai người đi tới sân thi đấu.
Lý Nhất Phàm cầm một quả bóng lên, nói với trọng tài: “Chúng tôi đi trước.”
Lời nói phát ra, anh lập tức đưa quả bóng đến khóe miệng, ngậm lấy, hơi nghiêng người, đến gần cô.
Ngôn Nhu ngẩn ra, cặp kia đã đến gần trong gang tấc, đang lẳng lặng nhìn cô.
Trinh Gia Di ở bên ngoài sân chơi kêu to: “Nhu Nhu, nhanh lên một chút, bắt đầu tính giờ rồi!”
Cơ thể Ngôn Nhu lập tức nghiêng tới trước, há miệng cắn một nơi khác của trái bóng.
Dưới chân bắt đầu di chuyển.
Một bước, hai bước, ba bước…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lòng bàn tay của Ngôn Nhu bắt đầu đổ mồ hôi, mỗi một bước cũng cẩn thận hơn.
Tại nơi có nhiều máy quay giám sát như vậy, trừ lúc đi trên mặt đất bằng phẳng, còn phải đi trên cầu bập bênh, lại đi vòng qua chướng ngại vật, có nhiều lần trái cầu tuột khỏi miệng cô, Lý Nhất Phàm đều dùng lực nắm tay cô, khiến khoảng cách hai người gần hơn, giữ quả bóng vững vàng.
Lòng bàn tay của Ngôn Nhu toàn là mồ hôi, ánh mắt trừ lúc nhìn chằm chằm vào quả bóng, cũng khó tránh nhìn về đôi mắt của người đối diện, đen nhánh, bức người, yên tĩnh.
Đôi khi hô hấp ngừng lại, thỉnh thoảng lại hòa vào nhau.
Chậm chạp mà ổn định, từng bước từng bước.
Cho đến khi tới khi đến chỗ đặt quả cầu, anh khẽ giơ tay lên, cầm bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của cô, hơi dùng sức, ý bảo cô ngồi xuống, chậm rãi đặt quả cầu lên.
Nín thở, tập trung hết sức.
Mười ngón tay của cô không tự chủ được mà co rút, đồng thời cảm thấy anh nắm tay cô càng chặt hơn.
Quả bóng được đặt vào vị trí.
Bọn họ duy trì tư thế khoảng hai giây rồi buông ra.
Ngôn Nhu đứng thẳng người, vừa mới thở ra một hơi, quay đầu nhìn lại, nhóm thứ hai là Trịnh Gia Di cùng Kim Vĩnh Huân đã đuổi tới nơi.
Đầu ngón tay nắm chặt lại, anh bước tới, lôi cô chạy đi.
…
Nhưng mà qua ba trận, đã có người vượt qua bọn họ.
Bọn họ đang là những người cuối cùng di chuyển quả bóng.
Trán Ngôn Nhu xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, tim đập như đánh trống, bước từng bước theo đúng nhịp của Lý Nhất Phàm.
Còn có ba bước là có thể tới điểm cuối cùng.
Đúng lúc này, mí mắt cô hơi lơ đãng một chút.
Camera phía trước đang quay về phía cô, thản nhiên lạnh lùng, không rời người cô.
Cô muốn né tránh theo bản năng của mình, miệng buông lỏng ra.
Đột nhiên quả bóng bị chệch đi, rơi xuống mặt đất…
Cô muốn nắm lấy, nhưng cơ thể lại mất trọng tâm, lảo đảo giống như quả bóng kia, cô vội nhắm mắt lại, chỉ thấy trán chạm vào một cái gì đó có co dãn, sau đó cơ thể cũng nhào vào nơi ấm áp kia.
Một âm thanh trầm đục lọt vào tai cô, giống như một vật thể cứng rắn đập phải cái gì vậy.
Đột nhiên cô giương mắt, chỉ thấy vật hình cầu để chứa bóng biến mất, cô chuyển tầm mắt, cánh tay trái của Lý Nhất Phàm xuất hiện một vết máu thật dài, máu chảy ra ngoài, nhìn thấy thật xót xa.
…
Hạ Vi Vi đi vào phòng giám sát, nét mặt nghiêm chỉnh bước đến máy theo dõi trên tường, ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Hơn một trăm chiếc máy ở mỗi vị trí khác nhau, những góc chết trong Ngày nghỉ hoàn mỹ cũng không thể sót được.
Nhà chế tác tên Nghiêm Sáng, đứng thẳng trước màn ảnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một gương mặt trong đó.
Chỗ để đặt quả bóng ngã xuống trúng người của nữ sinh kia, nhưng nam sinh bảo vệ cô đã vươn tay kịp lúc, đỡ cho cô một màn này.
Một nhân viên làm việc tới gần nhỏ giọng hỏi: “Mới nhận được tin, người tên Ngôn Nhu kia có chứng sợ máy quay. Có nên loại bỏ cô ta không?”
Nghiêm Sáng vẫn bình tĩnh: “Điểm thế nào?”
Hạ Vi Vi đi tới bên cạnh anh ta.
Nhân viên làm việc nhanh chóng thống kê, chỉ trong chốc lát, tiến lên nhìn vào mắt của Nghiêm Sáng: “Đoạn vừa rồi có tỷ số cao, đạt tới điểm cao nhất của chương trình truyền hình trực tiếp.”
Im lặng một giây, toàn bộ sân đấu phát ra tiếng hoan hô.
Ánh mắt Nghiêm Sáng lộ ra đường vân nhàn nhạt, nhìn về phía Hạ Vi Vi: “Tiếp theo đều dựa vào em.”
Nhân viên làm việc đưa một chiếc hộp đến, Hạ Vi Vi cầm vật trong hộp đeo lên tai.
Đây là một chiếc micro giả thành đồ trang sức, liên kết với phòng giám sát, do Nghiêm Lãng tự mình chế tạo, nhưng chiếc micro này phải sạc điện mỗi ngày, hơn nữa không được gặp phải nước.
Điều chỉnh micro xong, yên lặng một giây, Hạ Vi Vi phất tay với mọi người, xoay người về phía Nghiêm Lãng.
Hai người ôm nhau.
Hơi thở của Hạ Vi Vi thoảng qua tai Nghiêm Lãng: “Nhớ ăn cơm đúng giờ.”
Nghiêm Lãng nắm lấy tay cô, nhưng nhanh chóng buông ra.
Cửa phòng giám sát mở ra lần nữa, Hạ Vi Vi đi về phía phát ra ánh sáng, cho đến khi cơ thể được bao trọn bởi ánh sáng ngoài kia.