Ngày tháng , kết thúc kỳ thi viết thi lên nghiên cứu sinh, Sở giáo dục sắp xếp thời gian này để mọi người được nghỉ ngơi ngày lễ Giáng Sinh, nhưng cũng sắp đến Tết Nguyên Đán, coi như có cái được, có cái mất.
Bốn người phòng ký túc của Bạch Sắt đều tham gia kỳ thi viết. Vì có thời gian ôn tập dài, cho nên bọn họ trên cơ bản không gặp trở ngại. Tiếp sau đó chính là phỏng vấn của giáo sư hướng dẫn.
Tuy nói rằng thi xong phải phấn chấn, thế nhưng Bạch Sắt chẳng cảm thấy có chút hứng khởi.
Từ sau lần 'Free hugs' ở quảng trường ngày hôm đó, Bạch Sắt những tưởng quan hệ giữa cô và Diệp Thanh Hân sẽ tiến thêm một bước. Kết quả là ngược lại.
Không biết do lúng túng hoặc nguyên nhân nào đó, khi cô gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Hân đều nhận được những tin trả lời đầy xa cách. Anh cũng không còn chủ động quan tâm cô như trước, cũng không hẹn cô ra ngoài ăn uống.
Bạch Sắt chán chường, cô không biết mình nên làm gì. Bây giờ thì xong rồi, cô phải nhanh chóng báo danh cùng thầy Diệp không phải sao? Bắt đầu từ đây bọn họ chính là mối quan hệ thầy trò ...
Cô còn có lòng tham muốn được gì cơ chứ?
Không có đáp án.
Chỉ là ... Không ngừng được nỗi nhớ nhung.
Buổi chiều, sau môn thi cuối cùng, Bạch Sắt lấy hết can đảm nhắn tin cho Diệp Thanh Hân, hỏi anh tối nay có rảnh, cùng nhau ra ngoài đón giao thừa. Tuy nhiên, anh không trả lời.
Thời gian từng phút từng phút chậm chạp trôi qua, điện thoại vẫn không có một tin báo. Bạch Sắt ngồi trước bàn học càng thêm buồn bực, nhìn thấy cái gì cũng thấy chướng mắt, đặc biệt chồng sách giáo khoa dày cộm kia.
Cô đứng dậy, đem toàn bộ sách vở tống hết vào va li; thay vào đó là lôi những bộ truyện Kim Dung, Vua Hải Tặc ra ngoài ....
Chương Lan và đám bạn ngơ ngác nhìn cô.
Chương Lan: "Còn vòng phỏng vấn mà cậu đã dọn dẹp hết rồi sao?"
Đổng Nguyệt: "Cậu có Tiểu Diệp nên không lo. Nhưng cậu có nghĩ cho cảm nhận của ba đứa bọn tớ không?"
Điền Phỉ Phỉ: "May mà chúng ta là khoa Anh, nhiều nhất cũng chửi được một chữ 'shit'. Nếu như thay bằng khoa Lý Hóa, khẳng định ba chúng ta đã là hung thủ gây án. Nói không chừng trực tiếp oxi hóa cậu!"
Bạch Sắt sợ run người, vội vã xin tha: "Được rồi! Tớ xin lỗi! Quỳ xuống cầu xin các vị nữ hiệp hạ thủ lưu tình ...."
Thế nhưng ba người bạn vẫn như sói, như hổ nhào đến.
Nhóm của Lưu Khải Thần sẽ tốt nghiệp vào tháng bảy năm sau, Diệp Thanh Hân lần này có thêm những thạc sĩ mới. Theo như số lượng sinh viên ghi danh anh hướng dẫn là hơn mười người, trong đó toàn là những người đứng nhất nhì của chuyên ngành. Điền Phỉ Phỉ và Đổng Nguyệt đều nhận ra thực lực của họ coi như không đáp ứng được yêu cầu của Tiểu Diệp, do vậy họ chọn hướng riêng.
Đổng Nguyệt chọn ngành phiên dịch dưới sự hướng dẫn của một thạc sĩ trẻ tuổi – Phó giáo sư Ngụy Lịch, chỉ ngoài ba mươi, cũng được giới sinh viên yêu thích; Điền Phỉ Phỉ đi theo coi đường văn học với Giáo sư Lưu; Chương Lan đã liên hệ với Giáo sư Tôn theo chuyên ngành sư phạm.
Cả ba cô bạn đều lo lắng ngày phỏng vấn, không ai dám xem thường. Bây giờ bạn học Tiểu Bạch dám ngang nhiên 'rửa tay chậu vàng' quăng hết sách vở vào trong vali? Làm sao bọn họ chịu đựng nổi.
Bạch Sắt bị ba cô bạn áp chế, cùng nhau cười cười nói nói vui vẻ, một lúc sau tâm tình khó chịu Bạch Sắt cũng vơi đi không ít.
Điền Phỉ Phỉ đề nghị: "Các chị em, phỏng vấn cũng là chuyện của tháng sau. Không bằng đêm nay chúng ta xõa một bữa????"
Bạch Sắt dĩ nhiên đưa tay tán thành: "Đồng ý! Đồng ý! Nửa năm vừa qua học sắp chết rồi. Bây giờ là năm giờ rưỡi, ra ngoài vừa khít ăn được một nồi lẩu!"
Chương Lan bổ sung: "A! Ăn lẩu xong sẽ đi karaoke ...."
Đổng Nguyệt đá lông nheo: "Phỉ Phỉ, cậu nói quen với mấy anh bên Đại học giao thông Bắc Kinh ... Gọi ra làm vài 'hoạt động liên nghị' ..."
"Hay lắm! Hay lắm! Tớ gọi ngay bây giờ đây!" Điền Phỉ Phỉ mò điện thoại, lập tức bấm số.
"Cậu làm thật sao?" Chương Lan kéo tay cô ta lại: "Gọi một đám nam sinh không quen không biết cùng nhau nói chuyện, thích hợp ư?"
Điền Phỉ Phỉ nhíu mày: "Chương Lan ... có sao đâu chứ, thêm người thêm náo nhiệt. Đâu có phải ra mắt, là bạn học cũ của tớ và bạn chung phòng ký túc với cậu ấy. Bốn anh chàng đẹp trai, đáng tin cậy!"
Đổng Nguyệt bên cạnh phụ họa: "Tớ với Phỉ Phỉ đồng ý, còn Tiểu Bạch thì sao?"