Tối hôm qua tuyết rơi dày, phủ kín sân. Cả sân trường chìm trong sắc trắng đơn thuần, cảnh đẹp mê người. Chỉ là thỉnh thoảng gió bắc thổi tới như cắt da cắt thịt. Mặc dù Diệp Thanh Hân khó nén nổi tâm tình, nhưng vẫn đi trước Bạch Sắt để chắn gió cho cô bé nhỏ xinh.
Hai người cứ đi mà không nói đi, đi đến ngoài trường. Phía tây thôn Ngụy công có một ngõ nhỏ, bình thường trời đẹp sẽ có vài cụ đi bộ trong hẻm, nhưng bây giờ trời rất lạnh, mọi người đều đóng kín cửa, không một bóng người
Lúc đi qua đó, Bạch Sắt lại là người mở miệng trước, thành khẩn giải thích: “Thầy Diệp, mấy ngày nay điện thoại của thầy không liên lạc được, cho nên chuyển học nghiên cứu sinh giáo sư Ngụy, em còn chưa kịp nói với thầy.”
Thật ra mấy ngay nay, Tạ Tâm Hạm luôn tận tình khuyên bảo Bạch Sắt: “Cho dù là hiểu hầm thì cũng đừng chủ động giải thích điều gì với thầy Diệp của em. Bởi vì nếu như vậy thì em sẽ là người chủ động thổ lộ. Lần đầu tiên là em thổ lộ, lần thứ hai cũng là em tỏ tình, mặt mũi của em muốn vứt đi đâu hả? Treo trên cây chắc? Hơn nữa trong tình yêu, ai yêu trước đã định là người thua. Cho nên dù thế nào em cũng không thể nhận thua được.”
Bạch Sắt trả lời thế nào? “Trong tình yêu, có yêu hay không, đâu liên quan gì đến mặt mũi hay thắng thua.”
Tạ Tâm Hạm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Có phải tuyết làm đầu em bị đóng băng rồi không? Cho dù em yêu anh ta thì cũng phải dùng đầu mà yêu chứ. Đừng để mình thua cả ván bài đấy.”
Bạch Sắt lầm bầm nói: “Dùng đầu đề yêu? Vậy hẳn là em còn yêu chưa đủ rồi.” Cô gái nào khi yêu chẳng ngu ngốc.
Đúng vậy, từ lâu cô đã chẳng còn để ý tới mặt mũi hay thắng thua. Nếu như thầy Diệp không muốn là người bước đi bước đầu… vậy thì cứ để cô tới đi. Rớt đài thì rớt đài, nhận thua thì nhận thua. Cô chỉ muốn thương anh, chứ không muốn thắng anh.
Điện thoại Diệp Thanh Hân vẫn không gọi được, lại sắp tới ngày phỏng vấn rồi. Bạch Sắt chủ động liên hệ với giáo sư Ngụy Lịch, chuẩn bị đăng ký học nghiên cứu sinh của ông.
Cô không thể tiếp tục làm học sinh của Diệp Thanh Hân nữa, bởi vì cô muốn được yêu anh.
Nghĩ đến đây, Bạch Sắt dừng một chút, rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: “Thầy Diệp, thật ra em đăng ký làm nghiên cứu sinh của giáo sư Ngụy, là bởi vì em…”
“Đừng nói nữa.” Đột nhiên lúc này Diệp Thanh Hân cắt đứt ba chữ ‘thích thầy’.
Gió bắc cuốn vài chiếc lá khô bay trong ngõ, giọng nói dịu dàng như ngọc mang theo một chút lạnh lùng.
“Bạch Sắt, tôi thừa nhận, tôi thích em. Từ nhiều năm trước, từ trước khi em thích tôi, mà chính tôi cũng không biết là từ khi nào.” Anh bình tĩnh trình bày: “Nhưng yêu em, không có nghĩa là tôi muốn có được em, càng không thể buộc em làm điều gì. Điều này tôi có thể hứa với em như vậy. Tôi vĩnh viễn chỉ làm thầy em, tôi cũng tin rằng mình có thể làm một người thầy tốt của em.”
“Tôi tự kiểm điểm mình, có đôi khi ở với một mình với em, tôi đã không kìm lòng được mà làm chút hành động, từ nay về sau tôi sẽ chú ý. Nói thật, sau khi em bảo sẽ đăng ký học nghiên cứu sinh của tôi, tôi đã không hi vọng xa vời điều gì, em cần thiết phải bỏ cả học nghiên cứu sinh của tôi không?”
“Không phải chúng ta đã nói rồi sao. Làm sao em có thể đơn phương bội ước khi tôi không biết gì chứ?”
Giọng của anh đang trầm tĩnh, nhưng càng về sau, càng run run, giọng nói cũng nhuốm mùi khổ sở. Từng lời anh nói ra lộ vẻ thương cảm, khiến người ta chẳng thể thở nổi.
Bạch Sắt nhìn anh, cái mũi và đôi mắt không biết bị gió thổi hay là bị tâm tình nào đó thổi vào.
Rốt cuộc cô cũng chờ được lời tỏ tình của thầy Diệp. Cô muốn cười nhưng khóe miệng còn chưa cong lên thì nước mắt đã rơi xuống.
Diệp Thanh Hân muốn vươn tay lau nước mắt cho cô nhưng rồi lại nhìn xuống, ngón tay trắng bệch.
Nước mắt Bạch Sắt rơi xuống đất, tại nhiệt độ dưới thì vài giây sau đã kết thành băng trên đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh tới đau buốt, bàn tay xoa xoa trên mặt.
Haiz, Diệp Thanh Hân nhận thua. Anh vừa mới nói nhiều như vậy, vốn là để cô phải nói gì với anh. Nhưng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, anh chẳng thể kiên trì nổi.
Anh thở dài: “Tôi thực sự không muốn bức em đâu, em đừng khóc nữa.” Nói xong, anh tháo khăn quàng cổ của mình, đưa cho Bạch Sắt: “Mau che mặt đi, nếu không sẽ bị cước do lạnh quá mất.”
“Đều tại thầy, đều tại thầy! Nếu mặt em bị đông lạnh rồi hỏng mất, thầy phải chịu trách nhiệm hết!” Bạch Sắt nói, giọng như đang làm nũng: “Khăng quàng cổ không đủ ấm, thầy phải cho em mượn tay thầy cơ!”
Diệp Thanh Hân không nghĩ nhiều, vội vàng quăng khăn quàng cổ và găng tay xuống đất, vươn tay ôm lấy mặt Bạch Sắt.
Mặt cô nho nhỏ cỡ bàn tay, hai bàn tay anh có thể trùm được hết luôn. Quả nhiên khuôn mặt cô lạnh như băng, hai tay anh chụp lên, không được bao lâu cũng lạnh mất. Diệp Thanh Hân lại vội vàng xoa xoa tay rồi áp lên mặt cô. Anh cứ lặp đi lặp lại mấy lần động tác đó, Bạch Sắt ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong suốt còn vương hơi nước.
Sợi tóc mềm mại đen nhánh rối tung lên đầu vai, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng, trắng trẻo. Không biến vì lạnh hay sao, trên làn da trắng nõn còn hiện chút sắc đỏ. Cái mũi cũng đỏ lên, trông cô càng đáng yêu hơn. Tuyết trắng phản xạ ánh mặt trời, chiếu lên lông mi cô, lớp lông tơ trên tai lắc lư theo gió.
Yên tĩnh, đẹp đẽ, làm trái tim anh đập rộn ràng, mơ mơ màng màng.
Thậm chí còn có xúc động kéo cô vào lòng làm gì đó.
Diệp Thanh Hân có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập trong lồng ngực mình, từng nhịp từng nhịp nhanh hơn.
Nhưng anh còn chưa quên, mới mấy phút trước thôi anh mới hùng hồn nói chỉ làm thầy của cô, làm một người thầy tốt. Anh không thể làm gì dược.
Lúc này, Bạch Sắt không hài lòng: “Thầy Diệp, tay thầy không ấm gì cả.” Dừng một chút, cô ai oán nhìn anh, dáng vẻ khiến người ta yêu thương: “Thầy ơi, em vẫn còn lạnh.”
Diệp Thanh Hân nhíu mày, đang định nói mấy câu như để tôi đưa em về… Bạch Sắt đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng kéo khóa áo khoác anh, sau đó cả người chui vào, dán chặt lấy anh. Hương thơm thiếu nữ phảng phất quanh chóp mũi anh, nhịp tim anh lại càng loạn cào ca.
Cơ thể mềm mềm thơm thơm, hơi thở trong veo. Bảo anh phải làm sao đâyyyyy?!!!
Haiz, vẫn là chữ đó. Nhịn….
Bạch Sắt hoàn toàn không chú ý tới người nào đó chịu dày vò mà cảm thấy vô cùng mỹ mãn cảm thán: “Oa, ấm quá…”
Cô như chú mèo nhỏ dụi dụi lên ngực Diệp Thanh Hân, cuối cùng đã tìm được một tư thế thoải mái an bình. Nhưng một lát sau, cô lại cười hihi.
Người nào đó cười run run trong lòng mà Diệp Thanh Hân vò vò đuôi áo khoác, cản gió cho cô, sau đó bất đắc dĩ hỏi: “Bạch Sắt, em đang cười cái gì?”
Bạch Sắt vùi đầu trong ngực anh, nén cười: “Không có, không có gì.”
Diệp Thanh Hân khó hiểu nhưng cũng không muốn hỏi nữa. Chỉ cần cô không khóc, chỉ cần cô cười là đã đủ rồi.
Mà chân tướng là: Tiểu Bạch cảm thấy nơi nào đó đang dần thay đổi.
Thì ra thầy Diệp giả bộ cấm dục, mặc dù là người khiêm tốn vô dục vô cầu, nhưng lại có phản ứng rõ ràng như vậy, ít nhất Tạ Tâm Hạm chỉ đoán mò khi nói ‘Vung đao tự cung’.
Vào lúc này, người bình thường như tiên nhân, đang ôm cô thương cô, là một người đàn ông có dục có cầu chân chân chính chính —— ch dù anh có cố che dấu tâm tình thế nào đi nữa, dù nhiều năm qua anh vẫn giấu cô.
Nhưng mà, dưới ‘dâm uy của thầy giáo’, Bạch Sắc không nói lời thật cho anh biết, chỉ có thể len lén cười ngọt ngào trong lòng.
Đột nhiên một tiếng ‘cạch’ vang lên, cánh cửa nào đó mở ra. Một cụ bà cầm xẻng sắt ra hốt tuyết.
Bạch Sắt hoảng sợ, rời khỏi ngực Diệp Thanh Hân, tóc mai toán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngẩng đầu liếc qua Diệp Thanh Hân rồi nhanh chóng nhắm chặt lại, cúi đầu hai ngón tay xoắn vào nhau.
Diệp Thanh Hân thở dài, vẻ mặt thẹn thùng này, sao anh lại yêu nó như vậy chứ?
Bà cụ lại bước ra lải nhải: “Trời lạnh thế này ôm cũng không ấm đâu, vẫn nên về nhà chui vào giường ngủ đi.”
Lần này thì cả tai Bạch Sắt cũng bị đốt cháy, cô cúi đầu chạy mất, tốc độ kia quả thực giống như bị chó đuổi.
Diệp Thanh Hân vẫn an nhiên tự tại bước đi đằng sau Bạch Sắt. Nhưng anh vừa bước thì bà cụ nói vọng lên: “Cậu nhóc, khăn quàng cổ và găng tay này của cậu hả? Đừng quên nhặt lên chứ.”
Bước chân Diệp Thanh Hân dừng lại, gò má cũng hơi nóng lên. Anh nói cảm ơn bà cụ, nhặt khăn quàng và găng tay, sau đó nhanh chóng đuổi theo Bạch Sắt.