Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

chương 102: có cảm gíac

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù Điềm Tâm có chút xấu hổ nhưng vẫn ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt dịu dàng của Tô Việt, đáp lại cậu là một nụ cười ngượng ngùng rất dễ thương.

- Oa!

Dưới khán đài tiếng thét chói tai càng thêm vang lên, những học sinh nam nữ ở dưới quan sát hai người, cảnh tượng đó, dáng vẻ đó quả thật làm cho ai nấy cũng đều cảm giác tim như đập rộn, nhịn không được lớn tiếng thét lên:

- Ở bên nhau! Ở bên nhau đi!

Đám người đứng ngoài xem cảnh tượng bùng nổ ở bên trong, Trần Diệc Nhiên vẫn yên tĩnh ngồi tại vị trí, đôi lông mày bất giác nhăn lại, nhìn thấy vẻ thẹn thùng của Điềm Tâm trên sân khấu, trong đầu hồi tưởng lại lúc cô mặc lễ phục đứng ở bên đường cái, quay mặt về phía anh hét lớn:

- Trần Diệc Nhiên, em thích anh!

Lúc đó còn không sợ trời không sợ đất, vậy mà bây giờ lại thẹn thùng như vậy? Không hiểu tại sao, Trần Diệc Nhiên cảm giác nội tâm đang khó chịu. Ở giữa sân khấu, thời gian trôi qua Điềm Tâm cùng Tô Việt bước tới gần nhau, sau đó dừng lại cùng một chỗ. Vẻ mặt Tô Việt vô cùng dịu dàng cất tiếng hát, còn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô dẫn đi.

-Á...!!!

Tiếng thét chói tai ở bên dưới vang lên như muốn đem toàn bộ sân khấu nổ tung, những học sinh cũ quay về trường học nhìn thấy cảnh trước mắt thích thú, cảm giác như quay lại thời cấp với mối tình đầu ngây ngô, ai nấy đều không nhịn được lộ vẻ tươi cười. Duy chỉ có một người vẫn nghiêm túc, lãnh đạm ở khán đài là Trần Diệc Nhiên.

Đợi vừa khi màn biểu diễn kết thúc, Tô Việt và Điềm Tâm cúi đầu chào khán giả, vẫy tay đi xuống sân khấu thì ở dưới những các học sinh khác cao giọng la lên kèm theo là tiếng vỗ tay hoan hô không dứt:

- Bên nhau đi! Bên nhau đi!

Trước khi tiếp mục tiết theo bắt đầu, người dẫn chương trình rất vất vả mới dẹp yên được những học sinh nhiệt tình này, còn trêu đùa hai người bọn họ một phen, sau đó mới giới thiệu tiết mục tiếp theo. Chỉ là sau đó lại quay về những màn biểu diễn nhảy múa dân tộc, thời kì xa xưa, hợp xướng Hoàng Hà, cũng vì vậy mà bầu không khí thoáng cái đã xìu xuống. Trần Diệc Nhiên nhìn thoáng qua ba mẹ Trần San San ngồi bên cạnh, cúi đầu nói vào tai bọn họ vài câu sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Trong hậu trường, thầy chủ nhiệm đang khen ngợi biểu hiện tối hôm nay của Tô Việt và Điềm Tâm, hai người như gà mổ thóc vừa cười vừa gật đầu nghe thầy giáo khen ngợi, đột nhiên có một bạn học lớn tiếng gọi:

- Hiểu Điềm Tâm, bên ngoài có người tìm cậu!

- Ừ!

Điềm Tâm lên tiếng, sau đó quay đầu chào thầy chủ nhiệm mới chạy ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio