Từ sau khi trường cấp đổi mới lại giáo khu, quán bún thập cẩm cay ở đây vẫn sừng sững ở chỗ này, ít nhất cũng đã có mười năm lịch sử. Bây giờ đã giờ, con đường trước cổng trường cũng dần thưa người, hầu như không có một chiếc xe nào. Trần Diệc Nhiên chạy xe đỗ ở ven đường, rồi cùng Điềm Tâm đi vào quán ăn. Dù sao tiệm này cũng đã mười năm tồn tại, miếng bạt che mưa bên ngoài có phần cũ nát, nhưng mà thực khách ở bên trong nhìn qua cũng không ít. Trần Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn qua Điềm Tâm, nhắc nhở cô:
- Sao lại thích ăn những thứ không có dinh dưỡng như vậy, còn nữa, có đảm bảo vệ sinh không?
- Rất đảm bảo!
Điềm Tâm cười hì hì với Trần Diệc Nhiên:
- Bạn học tụi em đều tới chỗ này ăn, đây là nơi duy nhất ăn xong không tiêu chảy đấy! Aizz, anh đừng tưởng rằng quán ăn này xưa cũ thì nghi ngờ, ở đây khách ăn rất đông, đồ ăn cũng nhiều loại mới lạ nữa, yên tâm đi!
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên nhìn qua mái che mưa đã rách nát, không an tâm hỏi lại lần nữa:
- Nhiều khách... vậy đạp nát hết mái che mưa rồi à?
Điềm Tâm không sợ chết, liều mình dắt tay Trần Diệc Nhiên đi vào trong tiệm:
- Haha... Là vì để ở ngoài gió thổi, dầm mưa dãi nắng đó thôi, ai da mau vào đi, chẳng lẽ lúc anh học cấp chưa từng ra bên ngoài ăn sao?
Trần Diệc Nhiên rất bình tĩnh đáp:
-Ừ, anh chỉ ăn ở nhà ăn.
Điềm Tâm không nói nổi. Cũng may là bài trí bên trong tiệm so với ngoài kia cách nhau một trời một vực, bàn ghế đều rất sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, ngay cả dấu chân trên mặt đất cũng không có. Cuối cùng, Trần Diệc Nhiên cũng an tâm một chút.
Tuy rằng đã hơn giờ tối, nhưng có một vài học sinh ở tại trường vẫn chưa về, lúc này cũng đang ăn bữa khuya vừa thấy Trần Diệc Nhiên và Điềm Tâm cùng bước vào, lại xì xào bàn tán. Bây giờ Điềm Tâm mới để ý Trần Diệc Nhiên đang mặc âu phục, đeo thêm cà vạt, bước vào trong đây toàn những người mặc áo thun, quần jean, đi dép lê quả thật không thích hợp cho lắm.
- Này, nhìn bên kia đi, cậu ta không phải là người cùng với Tô Việt hát song ca đó sao?
- Đúng vậy, nhưng mà người mặc âu phục kia là bạn trai cô ấy hả, chẳng lẽ cậu ta với Tô Việt không phải là một cặp?
- Không phải một cặp thì hát tình ca làm cái gì? Tớ cũng thấy thầy chủ nhiệm bọn họ cũng chấp nhận rồi.
- Nói cũng phải...
Điềm Tâm có chút lúng túng nghe những người kia bàn tán, trong lòng cảm thấy hối hận khi đến đây.
- Tô Việt?
Trần Diệc Nhiên nghe những người kia bàn tán, thuận miệng hỏi Điềm Tâm.
- À, là bạn nam cùng hát với em.
Điềm Tâm có chút lúng túng, khóe miệng giật giật. Trần Diệc Nhiên gật đầu, đôi mắt tĩnh mĩnh chợt tối đi, nói khẽ:
- Hai người là một đôi?
- Không phải!
Điềm Tâm kinh hãi đến mức hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Trần Diệc Nhiên:
- Làm sao có thể!