Tiện tay khoác chiếc áo của Trần Diệc Nhiên, Điềm Tâm đi một vòng khắp nhà, anh không ở đây nhưng trên bàn phòng khách đã để sẵn sữa và bánh mì, còn kèm một tờ giấy.
Điềm Tâm cầm tờ giấy lên nhìn qua một chút, trong đó là dòng chữ uyển chuyển của Trần Diệc Nhiên: Chờ anh tan tầm.
À...chỉ bốn chữ thôi? Hết rồi?
Điềm Tâm cầm tờ giấy lật qua lật lại, xác định không còn gì khác thì đột nhiên có chút khó chịu, ném tờ giấy về lại mặt bàn.
Cô nhìn lên đồng hồ đã :, là giữa trưa rồi. Có lẽ bởi vì đêm qua ngủ muộn, cơ thể lại mệt mỏi cho nên cô ngủ tới tận bây giờ.
Điềm Tâm ngồi ở bàn ăn, vừa dùng bữa sáng anh chuẩn bị, vừa mở tivi lên xem nhưng đã chuyển hơn mười kênh cũng chẳng có gì thú vị, liền chán nản tắt đi.
Nói là chờ anh tan tầm nhưng không biết đợi đến lúc nào, trên tờ giấy cũng không ghi rõ, vậy ngộ nhỡ buổi chiều anh mới quay về thì chẳng phải buổi trưa cô phải chết đói ở đây sao?
Điềm Tâm ăn xong bữa sáng, quyết định ghé qua siêu thị dưới lầu một chút để mua đồ ăn, sau đó sẽ tự mình bắt tay vào làm cơm.
Trần Diệc Nhiên tan tầm vào buổi trưa, lúc về còn cầm theo balo của Điềm Tâm để ở chỗ Tô Việt, anh vội vàng về tới nhà nhưng lại không thấy bóng dáng Điềm Tâm đâu. Anh chau mày gọi hai tiếng "" Điềm Tâm"", trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, không hề có tiếng người nào trả lời lại.
Trần Diệc Nhiên cởi áo khoác ra rồi treo lên giá, đặt balo của Điềm Tâm lên ghế sau đó bước tới bàn ăn, trước mắt bàn ăn đã trống trơn không còn gì, trong lòng chắc chắn Điềm Tâm đã thấy được tờ giấy vậy mà không biết gia hỏa này chạy đi nơi nào.
Trần Diệc Nhiên đứng trong phòng khách cực kỳ phẫn nộ, nghĩ rằng đáng lẽ ra buổi sáng khi ra cửa phải khóa trái thì mới đảm bảo nha đầu này không chạy loạn khắp nơi.
Anh đang nghĩ ngợi thì từ phía sau truyền đến tiếng mở cửa. Điềm Tâm xách thức ăn mua từ siêu thị về, nhìn thấy Trần Diệc Nhiên đang ở trong phòng khách, cô vẫn bình thản đặt chìa khóa lên tủ giày, cười nói:
- Anh Nhiên, về rồi à?
Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt hỏi cô
- Mới đi đâu?
- Đi mua thức ăn
Điềm Tâm giơ túi nhựa trong tay lên, quơ quơ trước mặt anh, nói tiếp:
- Anh chỉ nói em chờ anh tan tầm, lại không nói buổi trưa hay là buổi chiều anh về. Nên em đi ra ngoài mua ít đồ về làm cơm.
- Ừ.
Tâm tư bị treo lơ lửng của Trần Diệc Nhiên được tháo xuống, anh làm như không có việc gì bước tới chỗ Điềm Tâm, xách lấy thức ăn từ trong tay cô rồi cất toàn bộ vào tủ lạnh, ngữ khí bình thản:
- Buổi trưa ra ngoài ăn đi, anh đã xin nghỉ buổi chiều không cần đi làm.
- Ừ...
Điềm Tâm nhìn thấy anh xanh xao, cằm đã lún phún râu, nhớ đến đêm qua có lẽ anh ngủ không ngon giấc đã vậy buổi sáng còn vội đi làm, lòng cô hơi áy náy:
- Anh Nhiên, đêm qua ngủ không ngon phải không? Lái xe về tới đây chắc đã muộn mất rồi
Trần Diệc Nhiên hơi nheo mắt nhìn cô, đưa tay tháo cà vạt trên áo xuống rồi ném lên ghế salon, gật gù:
- Quả thật không ngon, tướng ngủ của em xấu quá.
- Hả...
Trong nháy mắt Điềm Tâm liền hóa đá