Thẩm Thi nhìn vẻ mặt Điềm Tâm tràn đầy hoảng sợ, thuận tay lấy một quả chuối tiêu từ mâm đựng trái cây trên bàn, đưa cho Điềm Tâm nói: “Nào, ăn một quả chuối tiêu an ủi tâm trạng một chút.”
Điềm Tâm ngơ ngác nhận lấy quả chuối kia, lột vỏ, cắn một miếng, lúc này mới kịp hồi phục tinh thần, nhịn không được phun ra, nói: “Ăn cái gì mà ăn, tin tức kinh người như vậy!! Tiểu Thi, như vậy chẳng phải mới ngày chị đã phải đến trường học báo danh?”
“Đúng vậy!” Thẩm Thi gật đầu nói: “Chị em còn đang dự định ngày đã đi rồi, chị ấy nói muốn tìm phòng trọ.”
Ngày ?
Như vậy chẳng phải lúc đó Trần Diệc Nhiên vẫn còn ở Trùng Khánh chưa về hay sao?
Điềm Tâm hoàn toàn choáng váng.
Sau khi trở về từ nhà Thẩm Tâm, Điềm Tâm bắt đầu cuống quýt thu dọn đồ đạc, thời gian cho đến khi phải nhập học còn không đến một tuần lễ, đột nhiên cô phát hiện những đồ vật cần phải chuẩn bị thật sự là quá nhiều.
Mấy ngày nay cô đều không ngừng đi qua đi lại giữa siêu thị và nhà mình, hết dọn dọn dẹp dẹp, lại phát hiện cái này chưa mang, cái kia không có, lại lập tức đến siêu thị mua.
Chờ đến khi đều đã sắp xếp chuẩn bị gần xong mọi thứ, Điềm Tâm nhìn lên giường mình một chút, thấy con gấu lớn cao gần bằng cô, suy nghĩ một chút, cũng đặt nó lên trên đống hành lý.
Đến khi cha mẹ Điềm Tâm về nhà, liền nhìn thấy trong phòng khách có ba chiếc vali lớn xếp chồng lên nhau, còn có cả một đống lớn đống nhỏ nồi niêu các loại, mới đầu còn tưởng nhà bị cướp, sau khi hỏi rõ, mới biết được đây đều là những đồ Điềm Tâm chuẩn bị đem theo khi nhập học.
Mẹ Điềm dở khóc dở cười nhìn cô, thuận tay cầm lấy nồi áp suất trên mặt đất, hỏi Điềm Tâm: “Con mang theo cả cái này làm gì? Chẳng lẽ con còn định hầm móng heo trong kí túc xá?”
“Mang đi phòng ngừa nhỡ đâu có lúc dùng đến.” Điềm tâm nghiêm túc nói: “Dù sao con cũng sẽ ở đó tận năm, nhỡ đâu thật sự có một ngày đột nhiên con muốn tự mình nấu thịt kho tàu móng heo ăn thì sao, ai mà biết trước được.”
“Vậy sao con không mang cả bình gas đi? Còn cả quạt hút khói nữa? Có phải cũng định mang theo luôn hay không?” Mẹ Điềm không nhịn được đen mặt hỏi lại.
“Không cần đâu, mẹ, đã là thời đại nào rồi.” Điềm Tâm có chút bất đắc dĩ nhìn bà một cái, sau đó lấy ra một chiếc lò vi sóng từ một cái túi lớn khác, nói: “Mẹ nhìn xem, dùng cái này là được, chắc chắn trong kí túc xá không được đốt lửa, nhỡ đâu bốc cháy thì làm sao mà xử lý?”
“…” Mẹ Điềm nhất thời im lặng không nói được gì.
“Nhìn dáng vẻ này của con, có phải định đi luôn hẳn bốn năm cũng không về?” Ba Điềm đứng ở một bên, nhìn hai mẹ con đối thoại không chút logic, không nhịn được cười, hỏi Điềm Tâm.
“Sao lại thế được, con nghĩ rồi, chờ sau khi con lên Đại học, ít nhất cũng phải mỗi tuần về nhà một lần!” Điềm Tâm giơ một ngón tay nhỏ ra, sau đó trả lời.
“Vậy nếu như mỗi tuần con đều về nhà, muốn ăn cái gì thì mẹ con có thể nấu cho con ăn, việc gì cứ phải mang nhiều đồ như vậy đi làm gì?” Cha Điềm nhướng nhướng mày, hỏi Điềm Tâm.
“A… Chuyện này…” Điềm Tâm im lặng ngay lập tức, vậy mà cô lại không nghĩ đến chuyện này…
“Thế nhưng nhỡ đâu lúc con trở về, hai người không có ở nhà thì làm sao bây giờ?” Điềm Tâm mở to đôi mắt tròn long lanh nhìn cha mẹ mình, thuận miệng nói: “Vậy nếu như hai người đều không có ở nhà, thì con sẽ phải ăn móng giò sống hay sao?”