Edit: Bỉ Ngạn
Trần Diệc Nhiên ngón tay thon dài ấm áp ở sau lưng của nàng tiến liên nhẹ nhàng mà xoa, giúp nàng giảm bớt cảm giác đau nhức trên lưng.
Điềm Tâm thoải mái mà thở dài một hơi, nhoài người về phía trước, đột nhiên cảm thấy bản thân dường như lại có chút mệt nhọc.
"Chân đau không??" Trần Diệc Nhiên ghé bên lỗ tai Điềm Tâm nhẹ giọng hỏi.
"Ân..." Điềm Tâm gật đầu, nhắm mắt lại cảm thấy mình có chút mệt mỏi muốn ngủ một giấc.
"Cho ngươi xoa xoa??" Trần Diệc Nhiên ngón tay thon dài theo hông của nàng tuyến xuống dưới chậm rãi di chuyển.
"Ân..." Điềm Tâm vô thức gật đầu.
Tay của Trần Diệc Thần tiến nhanh đến cái mông tròn trĩnh của nàng, ở trên đùi của nàng nhẹ nhàng nhấn, thấp giọng hỏi: "Là nơi này sao?"
"Ân..."
Điềm Tâm hưởng thụ sự phục vụ thỏa đáng của người nào đó, anh dùng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng mà xoa bàn chân mệt mỏi của cô cả đêm, chẳng qua xoa xoa, tay anh dường như lại từ từ di chuyển hướng đến lãnh thổ tuyệt đối.
Tiếp đó, Điềm Tâm cảm giác được thân thể anh xảy ra một chút biến hóa, hình như có thứ gì nóng như lửa đang chỉa vào bụng của mình.
"Nhiên ca ca...?" Cô khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn Trần Diệc Nhiên.
"Ân??" Thanh âm của Trần Diệc Nhiên vang lên mang theo một tia hắc ám, cúi đầu trả lời.
"Anh... Anh có đúng hay không..." Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Điềm Tâm tiêu tan phân nửa, cô nhìn anh vẻ mặt đỏ bừng dốc lòng biểu tình, nhất thời nói năng lộn xộn.
"Anh có đúng hay không lại muốn ăn em??" Trần Diệc Nhiên thanh âm khàn khàn hướng về nàng thấp giọng hỏi.
"Ách..." Điềm Tâm hơi cúi đầu, anh có cần phải quang minh chánh đại như thế nói ra sao...
"Vậy có thể ăn sao?" Trần Diệc Nhiên vòng tay qua hông của Điềm Tâm, đem cô năm sát mình một chút, thấp giọng hỏi.
"Không... Không thể..." Điềm Tâm hoảng sợ nhìn hắn, tranh thủ thời gian đưa tay lại đẩy anh cách mình xa một chút, "Anh đến bây giờ còn đang giữ eo mà..."
"Ân..." Trần Diệc Nhiên con ngươi trầm tĩnh, mâu quang khẽ nhúc nhích, trầm mặc chỉ chốc lát bàn tay ấm áp một lần nữa bao phủ trên hông của Điềm Tâm, nhẹ nhàng xoa nói: "Vậy anh sẽ cho em cọ xát."
"Đừng... Đừng cọ xát." Điềm Tâm nhanh chóng tiếp cận đè lại anh, vẻ mặt đỏ bừng nói: "Anh đây là muốn vân vê... Hiểu quả phản ứng rõ ràng a."
"..." Trần Diệc Nhiên đôi mắt sâu kín nhìn nàng, hồi lâu mới mở miệng, thanh âm khàn khàn mà ủy khuất hỏi: "Đúng vậy, vậy làm sao bây giờ đây..."
"¥%@&..."
Làm sao bây giờ,anh đừng hỏi em a...
Điềm Tâm đầu đầy hắc tuyến.
"Lão bà..." Trần Diệc Nhiên ở bên trên lỗ tai cô cúi đầu gọi cô: "Nghe nói kìm nén trong thời gian lâu dài, sẽ ngộp..."
"..."
"Anh đã kìm nén hai mươi bảy năm..."
"..."
"Em thực sự nhẫn tâm??"
"..."
Điềm Tâm hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Trần Diệc Nhiên với đôi mắt ướt đẫm nói: "Trở về với chính đạo anh đã kìm nén hai mươi bảy năm, vậy thì kìm nén thêm mấy ngày cũng không có vấn đề nga??"
"Cũng có thể, lại giữ thêm vài ngày chính là cọng rớm cuối cùng đè chết con lạc đà đâu?" Trần Diệc Nhiên lên tiếng cúi đầu thấp xuống hướng cô hỏi.
"..."
Điềm Tâm khuất phục, đưa đầu của mình vùi vào ngực của Trần Diệc Nhiên, im lặng.
Trần Diệc Nhiên khẽ thở dài, bàn tay ấm áp tiếp tục ở sau lưng của cô mà tiến lên, như có như không di động.
"Không thể làm loại quan hệ bất chính." Điềm Tâm nhanh chóng dựa vào hắn hắn, cơ thể xoắn xoắn, dự định từ trên người Trần Diệc Nhiên xoắn xuống.
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên thâm thâm, bàn tay chăm chú chế gự eo của cô.