Vũ Lăng vương cũng không mặc triều phục, mặc y phục trắng muốt, viền áo thêu hoa văn cỏ thi, mái tóc cũng không buộc gọn thành búi nhưng vẫn toát lên dáng vẻ ngọc thụ lâm phong. Thần thái nhàn nhã, phóng khoáng, bên hông còn đeo một thanh trường kiếm.
Hoàng đế thật sự quá bất công, không ngờ còn cho phép hắn ngang nhiên đeo kiếm đi lại trong cung. Tạ Thù vừa mới thầm oán trong lòng, Vũ Lăng vương đã cất kiếm đi, quay đầu nhìn lại, nàng mới ngẩn người.
Người đời nói từ nhỏ Vũ Lăng vương Vệ Ngật Chi đã được mệnh danh là người ngọc, vốn nàng cứ ngỡ do bọn họ cố tình tâng bốc, nhưng lúc này đây khi đối diện trực tiếp, nàng mới cảm nhận sâu sắc ý nghĩa từ đó.
Mắt đen như điểm nước sơn, mày dài như vẽ, những nét đó chưa đủ để hình dung, hắn chỉ đứng như vậy cũng có thể khiến người ta cảm thấy đui mù. Vạt áo phất phơ theo gió, áo dài nhẹ phủ xuống, tất cả đều toát lên một vẻ phong lưu đầy ý vị, chỉ một ánh mắt cũng khiến lòng người đối diện chất chứa tâm tư.
Nghe nói Kiến Khang từng có người khen rằng: “Viễn sơn xuất tụ chi tư, kiểu nguyệt xuất vân chi mạo[1]”, quả thật không ngoa.
“Tạ tướng hữu lễ.” Vệ Ngật Chi nâng tay hành lễ, cử chỉ ung dung tao nhã.
Tầm mắt Tạ Thù lướt qua mặt hắn quét một vòng, nhịn đau phủ định đánh giá về hắn của Mộc Bạch, trả lễ: “Vũ Lăng vương hữu lễ.”
Cửu hoàng tử đứng một bên thấy rất khó chịu, xông tới kéo Vệ Ngật Chi: “Trọng Khanh ca ca, sao huynh phải giúp hắn? Gian thần như thế….”
“Điện hạ vẫn nên mau qua bên đó gặp bệ hạ đi.” Vệ Ngật Chi liếc mắt nhìn một cung nữ bên cạnh hoàng tử, Cửu hoàng tử nhanh chóng bị người ta đưa đi.
Hắn quay đầu lại nhìn lướt qua vạt áo của Tạ Thù, sắc mặt ôn hòa: “Vừa rồi bản vương cũng là do bất đắc dĩ, Tạ tướng chớ trách. Chẳng may khiến Tạ tướng hỏng y phục, mà trên xe của bổn vương lại trùng hợp có một bộ, chỉ e Tạ tướng ghét bỏ.”
“Sao lại nói như vậy?” Tạ Thù ngoài cười nhưng trong không cười: “Chỉ cần Vũ Lăng vương không chê bản tướng là tốt rồi.”
“Nói gì vậy, Tạ tướng quá khách sáo rồi.” Từ đầu tới cuối, Vệ Ngật Chi vẫn luôn tủm tỉm cười, lập tức lệnh cho cung nữ mời Tạ Thù lên xe ngựa của mình để thay y phục.
Tạ Thù cảm ơn rồi rời đi, dáng vẻ thản nhiên hưởng thụ.
Xe của nàng vô cùng xa hoa, không ngờ Vệ Ngật Chi hiện giờ thân là Vũ Lăng vương kiêm Đại Tư Mã, ấy thế mà xe của hắn mới chỉ là loại xe dành cho quan ngũ phẩm.
Chẹp, nếu người này không phải thật sự có phẩm chất cao thượng thì chính là loại người cố ý đối lập với nàng đến cùng, một bên hiền Vương, một bên nịnh thần, cao thấp rạch ròi.
Quá giảo hoạt!
Tạ Thù lệnh cho cung nữ canh giữ ở ngoài xe, bản thân tự trèo lên xe thay y phục. Trong xe đúng là có một bộ y phục, vẫn còn mới tinh, nhưng chất liệu vải rất bình thường. Nhưng ngay cả như thế vẫn còn tốt hơn thứ đồ nàng mặc trước khi bước chân vào cửa lớn nhà họ Tạ rất nhiều.
Nàng mỉm cười, thay đồ không hề do dự.
Tới điện Thông Quang dự thiết yến, tiểu thái giám xướng danh suýt nữa không nhận ra nàng.
Vệ Ngật Chi cao hơn nàng nửa cái đầu, bả vai cũng rộng hơn nàng, bộ y phục này mặc trên người nàng rộng thùng thình nhưng lại càng toát lên vẻ phong lưu. Nhưng nguyên liệu vải và cách may, rõ ràng đây là quần áo dành cho thứ dân kia mà?
Tạ Thù cũng không bận tâm, bước thẳng vào trong điện.
Chậm trễ một hồi, đám quan viên chạm mặt nàng lúc trước đều đã tề tựu đông đủ, trò chuyện sôi nổi. Lúc này thấy nàng tiến vào, mỗi người đều há hốc mồm kinh ngạc.
Tạ Thù vẫn rất bình thản, tay phải khẽ nâng lên môi vờ “khụ” một tiếng, trái phải lập tức bừng tỉnh, mọi người đều vội vàng đứng dậy hành lễ với nàng.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn bên trên, thấy nàng ăn mặc như vậy, cau mày nói: “Tạ tướng, khanh tới muộn cũng không sao, nhưng sao có thể ăn mặc không trang trọng như vậy? Vũ Lăng vương vừa mới quay về, khanh lại là người đứng đầu bách quan, đây là đạo đãi khách của khanh hay sao?”
Tạ Thù biết hắn cố tình châm ngòi gây sự, nàng khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng như ngọc quét mắt nhìn Vệ Ngật Chi. Hắn cũng nhướng mày nhìn nàng, ý cười dào dạt, không hề nhìn ra địch ý. Cửu hoàng tử ngồi bên cạnh hắn không giấu nổi niềm vui sướng, nụ cười tươi tắn nở trên môi, chỉ thiếu mức ngoác miệng cười to nữa là đủ bộ.
“Bệ hạ thứ tội, trên đường vi thần vào cung gặp chút chuyện, vô ý làm hỏng y phục, bởi vậy mới tới muộn. Bộ y phục này là do Vũ Lăng vương tặng cho, vi thần vô cùng cảm động….” Tạ Thù gật gù. “Hiện giờ Vũ Lăng vương thân kiêm Đại Tư Mã, quyền cao chức trọng, thế nhưng cuộc sống vẫn rất bình dị, không chỉ xe ngựa bình thường, ngay cả y phục cũng không khác mấy so với thứ dân, không hổ là lương thần của Đại Tấn ta, vi thần thật sự càng nghĩ càng khâm phục, thần thiết nghĩ bệ hạ nên ban thưởng ngàn lượng vàng, lấy đó làm tấm gương khen ngợi.”
Hoàng đế ngẩn người, rõ ràng là nàng khâm phục, vì sao lại bắt hắn chi tiền?
“Ngàn lượng vàng thần không dám nhận, được bệ hạ ưu ái, vi thần đã sớm ghi tạc trong lòng.” Vệ Ngật Chi tiếp lời, giúp hoàng đế một phen. Hắn quan sát Tạ Thù một phen, ý cười càng đậm. “Y phục này mặc trên người Tạ tướng đúng là thích hợp, lại càng hợp với khí chất của Tạ tướng.”
Đại điện im lìm, rốt cuộc Cửu hoàng tử không nhìn được nữa, ngoác miệng cười ha hả. Nụ cười này, trong đám quan viên cũng có người không nhịn được bật cười, nhưng rất nhanh chóng kìm xuống.
Tạ Thù sớm biết bản thân đảm nhiệm chức Thừa tướng không chỉ khiến hoàng đế và mấy nhà danh gia đại tộc bất mãn, ngay cả giữa đám tâm phúc của Tạ Minh Quang cũng có người bất mãn, cho nên lần này Vệ Ngật Chi trở về, lập tức có người bắt đầu dao động.
Thân phận quả nhiên là một vấn đề lớn, nhưng bản thân nàng, ngay cả việc nữ giả nam trang cũng dám thì vấn đề huyết thống cỏn con kia chẳng qua chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.
“Thật à?” Nàng không những không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ. “Ai chẳng biết Đại Tấn ta danh sĩ phong lưu, ngoại trừ Lang Tà Vương Kính Chi thì chính là ngài Vũ Lăng vương. Nay ta mặc y phục của ngài lại có thể được ngài ngợi khen tư chất, đúng là đột nhiên được sủng mà kinh sợ. Không ngờ bản tướng tầm thường thế này lại vẫn có thể lọt vào mắt xanh của ngài, thật lấy làm hổ thẹn.”
Tất cả đều im bặt, không dám giễu cợt nữa.
Tạ Thù nói xong, liền đi về vị trí bên tái, chậm rãi khoan thai, không giống như lúc vào triều mà giống như đang đi trong rừng trúc, xung quanh muôn hoa đua nở, nàng lại không dính hồng trần, như thoát khỏi trần tục, chỉ còn là một khách qua đường nhỏ bé mà thôi.
Vệ Ngật Chi từ nhỏ đã nổi danh, mắt ở trên cao, lúc này không kìm được cũng phải nhìn lại nàng vài lần. Chờ đến khi nàng đến vị trí được sắp xếp trước, bỗng nhiên liếc mắt nhìn, chiết phiến trong tay khẽ mở, che đi khóe môi khẽ nhếch lên, chỉ để lộ sóng mắt lưu chuyển, lại khiến hắn hơi thất thần.
Không hổ danh hậu duệ nhà họ Tạ, hắn thu lại ánh mắt, đưa rượu tới bên môi, khẽ mỉm cười.
Rượu quá ba tuần, hoàng đế vẫn còn nhớ mối hận Tà Thù muốn ép hắn chi vàng, liền đề nghị chơi trò chơi, đương nhiên Thừa tướng phải xuất quân trước.
Bên này, Cửu hoàng tử cũng không muốn buông tha cho Tạ Thù, hắn và Vệ Ngật Chi rất thân thiết, cho rằng vừa rồi Tạ Thù được Vệ Ngật Chi nhường nhịn mà còn khoe mẽ, cố ý muốn thay hắn xả giận, liền đề nghị: “Hôm trước không phải phụ hoàng đã từng nói muốn triều thần hàng năm vào triều đều trình chiến tích hay sao? Theo nhi thần thấy, còn phải trình bày về cả danh tiếng nữa. Hôm nay lại có đông đủ bá quan ở đây, lại vừa đúng lúc Vũ Lăng vương trở về, chúng ta thử bình chọn xem vị đại thần nào xứng đáng với chữ “Tốt” nhất xem sao?”
Lời này nếu hoàng đế hoặc bất kỳ viên quan nào nói ra đều không thích hợp, nhưng Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ, trước giờ lại được vua sủng ái, nên mọi người cũng không thể nói gì.
Đám quan viên âm thầm cân nhắc, hôm nay nhân vật chính là Vũ Lăng vương, thanh danh của hắn rất tốt, đến lúc đó chỉ cần bình chọn cho hắn là được.
Nhưng trước mặt còn một vị Tạ Thừa tướng đang ngồi lù lù đằng kia, chuyện này không ổn lắm.
Tạ Thù thấy rất buồn cười, cả triều văn võ ai chẳng biết nàng nổi danh gian thần, mọi thứ nàng làm đều được gắn mác gian nịnh, chữ “Tốt” kia đối với nàng đúng là dùng tám gậy tre cũng không tới. Cửu hoàng tử bắt nạt nàng thành nghiện rồi sao?
Hoàng đế cũng không làm nàng bớt phiền, ngó đầu hỏi nàng: “Tạ tướng đứng đầu bách quan, vậy khanh nói trước xem, theo ý khanh cả triều này ai xứng với chữ “Tốt” nhất?”
Bách quan đồng loạt thở phào một hơi, chuyện này ai mở miệng đều không ổn, hãy để Thừa tướng tự nói mình tốt là được rồi.
Tạ Thù cũng không đứng dậy, chắp tay về phía hoàng đế, nghiêm trang nói: “Vi thần cảm thấy cả triều này, người xứng đáng với danh tiếng ấy, chỉ có mình vi thần.”
“Phụt!” Cửu hoàng tử vừa nhấp một ngụm rượu liền phun sạch, khuôn mặt tái mét xanh đỏ đen trắng rất ngoạn mục.
Vệ Ngật Chi vẫn mỉm cười như cũ, đặt chén rượu xuống, nhìn nàng chăm chú, dường như rất hứng thú.
Hoàng đế chấn động vì sự vô liêm sỉ của nàng, một hồi sau mới có phản ứng: “Tại sao lại vậy?”
Tạ Thù vén tay áo phe phẩy chiết phiến, thản nhiên nói: “Bệ hạ cũng biết vi thần thân phận thấp kém, từ hồi vào triều tới nay bị không ít người xem thường. Nhưng thế thì đã sao? Không chỉ không bị những lời đồn đại vớ vẩn đốn ngã, mà lúc nào cũng tận tụy với trọng trách Thừa tướng trên vai. Chẳng lẽ vi thần không phải là một tấm gương điển hình của người dốc lòng vì công việc hay sao? Sao lại không đảm đương nổi chữ “tốt” này?” Nàng nói rất xúc động, sóng mắt lưu chuyển, mơ hồ rưng rưng lệ, thiếu chút nữa đã khiến hoàng đế cũng sinh lòng trắc ẩn.
Có lẽ chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như thế, nên hoàng đế cũng nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Đột nhiên Tạ Thù đứng dậy nói: “Vì phòng có người nói bản tướng ngụy biện, hôm nay không ngại để mọi người bình chọn bằng phiếu. Chư vị đại thần cũng không cần phải viết rõ danh tính, chỉ cần cảm thấy ai xứng đáng với chữ “tốt” thì viết tên người đó lên giấy, sau đó Cửu điện hạ tự mình đọc phiếu, đích thân bệ hạ công bố kết quả, vậy là công bằng rồi đúng không?”
Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, Vệ Ngật Chi gật gù: “Nghe qua cũng rất có lý, bệ hạ thấy thế nào?”
Hoàng đế vội ho một tiếng, Vũ Lăng vương đã ra mặt như thế, hắn đành gật đầu nói: “Cứ làm như vậy đi.”
Đám cung nữ bê giấy và bút mực nối đuôi nhau đi vào, rồi rất nhanh sau đó đã có kết quả.
Một thái giám đứng trước mặt Cửu hoàng tử và hoàng đế xướng danh, Tường công công là thái giám thân cận của hoàng đế phụ trách ghi chép, cuối cùng tổng kết lại, thật sự chính là Tạ Thù, khó khăn lắm mới nhiều hơn Vũ Lăng vương một phiếu.
“Không thể nào!” Cửu hoàng tử tức giận phất tay áo đi xuống, hoàng đế cũng nhíu mày, chỉ có Vệ Ngật Chi và Tạ Thù hai người mặt không đổi sắc, phảng phất như nhân vật chính đang được mọi người nhắc đến không phải là hai người bọn họ.
Không khí kỳ lạ, hoàng đế cũng dần mất hứng, một đêm tiệc mà vẫn không chiếm được ưu thế lại còn khiến Tạ Thù vang danh. Long tâm sinh hờn giận, lấy cớ choáng đầu rời tiệc trước.
Tạ Thù thấy thế cũng lập tức cáo từ. Nàng là Thừa tướng, muốn sĩ diện thế nào cũng được, nhưng để Cửu hoàng tử tức giận thì không hay.
“Hậu duệ thứ dân đúng là kẻ không hiểu quy củ!”
Vệ Ngật Chi nâng chén rượu, liếc mắt nhìn bóng lưng nàng vội vàng rời đi, chỉ mỉm cười không nói.
Tạ Thù đi rất nhanh, chẳng buồn quan tâm tới ánh mắt đưa tình của đám cung nữ. Ra tới cửa cung đã có Mộc Bạch đón sẵn, nàng vội vàng ra lệnh: “Mang giấy bút lên.”
“Dạ.” Mộc Bạch không hề chần chừ, đỡ nàng lên xe, thắp sáng đèn lồng rồi đưa giấy và bút mực tới.
Tạ Thù xòe chiết phiến ra, đặt giấy lên mặt quạt viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng lại dừng lại như nhớ tới điều gì, một lúc lâu sau mới dừng bút.
“Này, chép lại cái tên ta viết trên quạt.”
Mộc Bạch nhận lấy, lúc này mới dám hỏi: “Công tử gấp gáp như vậy là muốn viết gì?”
“Cũng không phải sốt ruột, chẳng qua thời gian gấp rút, sợ không ghi lại thì sẽ quên mất.” Nàng phe phẩy chiết phiến, tâm tư cũng dần dần dịu lại.
Hôm nay dựa theo ý của Cửu hoàng tử mà đưa ra việc bỏ phiếu bình chọn như thế, chẳng qua chỉ muốn thử một phen. Nàng nhớ rõ từng vị trí ngồi của từng quan viên, mà cung nữ cũng thu phiếu bình chọn theo trình tự chỗ ngồi. Thái giám xướng danh cũng theo trật tự đó, chỉ cần dò số chỗ ngồi, sẽ biết ngay người nào chọn nàng, người nào không chọn nàng.
Nếu vốn không phải là người của Tạ gia, cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu người phe Tạ gia lại không chọn nàng, vậy cũng nên có hành động gì đó.
Nàng nhắm mắt lại cẩn thận tính toán, bỗng nhiên sửng sốt, cầm tờ giấy trong tay Mộc Bạch nhìn lại xem, khóe môi nhếch lên: “Không thể nào…”
Vệ Ngật Chi thế nhưng lại… chọn nàng!!!
Có phải do chính bản thân nàng nhớ nhầm rồi hay không???
[1]: cốt cách tựa viễn sơn, khuôn mặt tựa trăng sáng