Phù Huyền không biết vì sao quận vương lại cư xử như vậy, cũng không tiện hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi ra ngoài gặp Tạ Thù.
Vì để tránh tai mắt kẻ khác, Tạ Thù mời hắn lên xe rồi mới đưa mũi tên cho hắn xem: “Có người nói với bản tướng rằng đây là binh khí người Tần sử dụng, ngươi xem có phải không?”
Phù Huyền đón lấy kiểm tra thật kỹ, lắc đầu nói: “Đây không phải chữ viết, chỉ là một ký hiệu, nhưng chạm trổ cũng quá giống rồi.”
Tạ Thù không hiểu ý hắn nên hỏi lại: “Chẳng lẽ không nên khắc đúng hay sao?”
“Cũng không hẳn là vậy. Có lẽ Thừa tướng không biết, loại ký hiệu này đã mười mấy năm nay không còn thông dụng trong quân doanh nước Tần, bởi vì khi rèn dễ gây nhầm lẫn nên Tần đế đã hạ lệnh bỏ loại ký hiệu này đi.”
Tạ Thù hiểu ra, lại hỏi: “Vậy ngươi xem mũi tên này ước chừng được chế ra khoảng bao lâu rồi?”
Phù Huyền lộ vẻ xấu hổ: “Thừa tướng thứ lỗi, tại hạ không giỏi bắn cung, không dám nói bừa. Nhưng quận vương lại là một cung thủ giỏi, chi bằng Thừa tướng tới hỏi ngài ấy thì hơn.”
Lúc này Tạ Thù mới để ý tới sự vắng mặt của Vệ Ngật Chi, đến một lúc cũng không thấy Tương phu nhân xuất hiện, nên kiên quyết xuống xe đi gặp hắn.
Phù Huyền vội vã đuổi theo: “Xin Thừa tướng dừng bước, hiện giờ quận vương không muốn gặp khách.”
Tạ Thù dừng bước: “Vì sao?”
“Thuộc hạ… cũng không rõ nữa.”
Tạ Thù thấy hắn ấp a ấp úng, bỗng nhiên lại hiểu ra.
Chắc chắn vì lời nói của Hoàn Đình ngày hôm đó rồi. Haizz, chẳng qua lỡ miệng nói một câu mà thôi, nàng bị mang tiếng xấu như thế còn chẳng buồn để ý nữa là.
“Hết cách rồi, ngươi cứ ở đây đi, bản tướng sẽ nói là do bản thân tự xông vào, huynh ấy sẽ không trách tội ngươi đâu.”
Vừa lúc Vệ Ngật Chi vừa thay xong quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài, Tạ Thù đi vào chưa được bao lâu đã chạm mặt hắn.
“Haizz, Trọng Khanh, thật đúng lúc…”
Còn chưa dứt lời, Vệ Ngật Chi đã quay ngoắt đầu bước về hướng khác.
Khóe miệng Tạ Thù nén cười đến phát run, xem ra cực kỳ để ý.
Mất công mà về.
Quay về Tạ phủ, không ngờ lại thấy Tạ Nhiễm ngồi ở đại sảnh, sắc mặt khó chịu, thấy nàng trở về thì nét mặt mới giãn ra: “Thừa tướng về thật đúng lúc, Tạ Linh mới tới, nói rằng biết tin ngươi gặp chuyện không may nên rất lo lắng, muốn thay ngươi huấn luyện hộ vệ.”
Tạ Thù suýt nữa thì chết nghẹn: “Hắn thay ta huấn luyện hộ vệ á?”
Tạ Linh chính là vị đường thúc mắc bệnh lao nhưng cứ ôm mộng làm tướng quân của nàng, lần này bỗng nhiên đưa ra yêu cầu này, không phải mộng tướng quân lại tái phát đấy chứ?
Tạ Nhiễm hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình mà thôi.”
Tạ Thù hiểu, tên này chắc chắn lại bị kích động rồi.
Tuy chưa từng gặp lần nào nhưng dù sao cũng là đường thúc của mình, không phải kẻ bán mì ngoài chợ, Tạ Thù khoát tay nói: “Thôi, vất hai ba chục người cho hắn chơi đùa cũng được, hắn cũng chẳng kiên trì được lâu đâu.”
Tạ Nhiễm lại khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Làm Thừa tướng, Tạ Thù cũng trải qua nhiều tai nạn, người quan tâm nàng cũng không chỉ có đường thúc mà còn có cả nhóm người ủng hộ nàng đau long nữa.
Từ đó về sau, mỗi ngày từ trên triều trở về, ngoại trừ nhóm hộ vệ, sau xe Tạ Thù lúc nào cũng có một đám người, nam có, nữ có, già có, trẻ có, dáng vẻ không khác gì cùng nhau hộ tống.
Thỉnh thoảng cũng có người muốn quăng dưa và trái cây lên xe nàng nhưng bên cạnh sẽ có người kịp thời ngăn cản: “Đừng quấy rồi! Thừa tướng vừa mới bị chấn động, chẳng may lại bị giật mình thì làm sao?”
Mộc Bạch ngồi trên xe tặc lưỡi mà cười: “Thuộc hạ vốn cho rằng cái danh thích đàn ông quá bất nhã, nhưng giờ mới thấy, càng khiến nhiều người ra sức ủng hộ công tử đó thôi.”
Tạ Thù nhớ tới Vệ Ngật Chi, chẹp miệng lắc đầu, xem ra chỉ có mỗi Mộc Bạch nhà ta là lạc quan mà thôi!
Người đầu sỏ gây tội là Hoàn Đình cũng nhanh chóng ý thức được sai lầm của bản than, sau khi được Dương Cứ và Viên Bái Lăng răn dạy, sau khi tự sám hối một phen thì quyết định muốn mở tiệc rượu chiêu đãi và nhận lỗi với Vệ Ngật Chi.
Viên Bái Lăng nhắc nhở hắn: nhất định phải mời Thừa tướng cùng tới.
Hoàn Đình không hiểu hỏi lại: “Không phải các ngươi vừa nói quan hệ giữa Thừa tướng và Vũ Lăng vương đang rất căng thẳng hay sao?”
Vẻ mặt Dương Cứ hiện rõ vẻ ‘ngươi là đồ con heo’ nói: “Lần này Thừa tướng được Trọng Khanh cứu, đương nhiên muốn cảm ơn huynh ấy, ngươi cứ đi theo đề cập với hắn, nhường hắn đãi khách, ngươi làm chủ chi. Chứ nếu ngươi xuất đầu lộ diện, chắc chắn Trọng Khanh sẽ đoán ra ngươi vì muốn đề bù chuyện đoạn tụ, chẳng phải trong lòng càng thêm khó chịu hay sao?”
“À, nói cũng phải.”
Dương Cứ nhấp một ngụm trà, thầm nghĩ chẳng lẽ tuyệt giao với thằng cha này.
Vài ngày liên tiếp, Vệ Ngật Chi lên triều đều ra sức tránh mặt Tạ Thù, đã dần dần quên chuyện kia, nay bỗng nhiên lại nhận được thiệp mời của nàng, nhất thời mặt mũi lại cau có.
Vốn định không đi nhưng Phù Huyền vừa khéo lại nhắc tới chuyện Tạ Thù nhờ hắn xem mũi tên kia, hắn đành phải đồng ý.
Phù Huyền không đi theo hắn tới thành Thạch Đầu, cũng không biết chuyện “đoạn tụ”, cố gắng khuyên giải hắn: “Tuy ý kiến giữa quận vương và Thừa tướng thỉnh thoảng có xung đột nhưng xét về tình cảm cá nhân chẳng phải rất sâu sắc hay sao, phu nhân chẳng qua chỉ nhất thời tức giận, quận vương cần gì phải bận tâm như vậy?”
Vệ Ngật Chi thở dài: “Ngươi không hiểu…”
Yến hội do Hoàn Đình tổ chức chắc chắn là bữa tiệc thác loạn, Dương Cứ và Viên Bái Lăng đều là công tử bột, còn dẫn theo đám vũ cơ ca nữ được nuôi trong phủ tới, dự định để Vũ Lăng vương thể hiện bản lĩnh đàn ông, đến lúc đó chắc chắn trong lòng sẽ thoải mái hơn.
Yến hội được tổ chức tại biệt viện nhà họ Tạ, Tạ Thù bận bịu công việc tới rất muộn, vừa ngồi xuống đã thấy một đoàn mỹ nhân tới hầu hạ, nhất thời cảm thấy hối hận vì đã giao chuyện này cho Hoàn Đình.
Cuối cùng Vệ Ngật Chi cũng đến, xa xa thoáng nhìn Tạ Thù rồi chọn vị trí cách nàng xa nhất mà ngồi.
Viên Bái Lăng nháy mắt, liền có một mỹ nhân uốn éo đi tới, dịu dàng gọi một tiếng “Vũ Lăng vương” khiến người nghe tê dại cả người.
Tạ Thù bên này cũng không kém phần, nếu không bị người này sờ tay thì cũng bị kẻ khác mời rượu, nàng chỉ có thể vừa giả vờ cười vừa che cổ áo.
Trong số đó có một ca cơ được Viên Bái Lăng sủng ái nhất, vì sắc nghệ vẹn toàn, khó tránh khỏi tự kiêu, thấy Thừa tướng cẩn thận tới mức một giọt rượu cũng không uống, trong lòng cảm thấy bực bội, lại nhớ đến tin đồn Thừa tướng thích đàn ông, liền cười ngọt ngào mà châm biếm: “Bản thân Thừa tướng đã khuynh thành tuyệt sắc, thảo nào thấy bọn thiếp chướng mắt, với dung nhan như Thừa tướng, chỉ e ngay cả đàn ông cũng phải mất hồn.”
Viên Bái Lăng nghe ra ý trong lời nói, cả giận mắng: “Nói nhăng cuội gì đó!”
Tạ Thù cười cười: “Tử Ngọc không cần tức giận, hôm nay lén mở tiệc rượu, cũng không cần câu nệ tiểu tiết.”
Viên Bái Lăng vẫn cứ đổ tội, lệnh cho ca cơ kia lui ra, các mỹ nhân khác cũng không dám quấn lấy Tạ Thù, ào ào chuyển tới bên cạnh Vũ Lăng vương.
Vệ Ngật Chi tính tình dễ chịu, thường xuyên mỉm cười, nhóm mỹ nhân thấy hắn tính nết ôn hòa, ra sức phục vụ chu đáo nhưng trên thực tế dù mời mọc nửa ngày, hắn uống có vài ngụm rượu.
Hắn liếc mắt nhìn Tạ Thù, dưới ánh đèn đuốc khuôn mặt kia càng thêm xinh đẹp, còn đẹp hơn những cô gái ngồi nơi đây.
Ca cơ kia nói không sai, lý do khiến hắn có ý nghĩ lung tung kia chẳng qua là vì Tạ Thù có dung mạo hơn người mà thôi.
Trước kia hắn từng được người ta ca ngợi qua, bỗng nhiên lại gặp phải người có thể so sánh vẻ đẹp với bản thân, khó tránh khỏi việc thêm phần để ý. Mặc dù Tạ Thù không chỉ có nam sắc, lời nói cử chỉ còn thường xuyên lộ ra vẻ quyến rũ của phái nữ, hơn nữa trước kia hắn từng nghi ngờ giới tính của nàng, kết cuộc có suy nghĩ sai lệch cũng không có gì là lạ.
Nghĩ như thế, tâm tình hắn cũng tốt hơn rất nhiều, cảm thấy chuyện này cũng không cần bận lòng nữa.
Tạ Thù thấy thế, nhanh chóng nhân cơ hội này làm việc chính sự, đứng dậy đi tới trước mặt hắn, lệnh cho đám mỹ nhân lui ra.
“Nhiều ngày nay vì sao Trọng Khanh cứ trốn tránh ta vậy? Cũng may hôm nay có cơ hội, nào, đến đây, mau giúp ta nhìn xem mũi tên này đã được chế tạo bao nhiêu lâu rồi?” Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy túi gấm dùng để đựng mũi tên cất trong tay áo ra đưa cho hắn.
Vệ Ngật Chi tự chuyển biến tâm lý bản thân xong, cảm thấy mọi chuyện trở lại bình thường, đón lấy đặt dưới ánh đèn quan sát kỹ càng, phỏng đoán: “Còn rất mới, nếu không sao có thể sắc đến mức làm rách tay áo ta được cơ chứ?”
Tạ Thù thấy hắn có thể bình tĩnh nhắc đến chuyện này, biết là hắn đã bỏ qua, cũng vui vẻ nói: “Xem ra chuyện này chắc chắn không phải do quân Tần gây nên, chứng tỏ có người cố tình hãm hại ta.” Nàng thu lại mũi tên, cầm chén rượu kính hắn: “Ngày ấy đại ân cứu mạng còn chưa nói lời cảm tạ, nào, chén này ta kính huynh.”
“…” Vệ Ngật Chi trơ mắt nhìn nàng uống chén rượu, lại nhìn giọt rượu vương trên khóe môi nàng, thật sự không nỡ nói cho nàng biết chén rượu nàng vừa uống là chén của hắn.
Sĩ tộc phong lưu, xưng huynh gọi đệ, cùng uống một chén, cầm tay cùng đàn, thậm chí chung chăn mà ngủ cũng là chuyện thường. Hắn chỉ có thể mỉm cười gật đầu, nhưng rốt cuộc sau đó cũng không uống rượu.
Sau khi khẳng định có người hãm hại, Tạ Thù nhanh chóng rà soát trong đầu. Thực ra những người có thù oán với nàng không nhiều, kẻ thù lớn nhất có lẽ cũng chỉ có sĩ tộc phía nam.
Thượng thư lang Lục Trừng là phụ thân của Lục Hi Hoán, nghe nói trước khi Lục Hi Hoán bị chém đầu đã để lại di ngôn, muốn phụ thân thay hắn báo thù. Lúc đó Tạ Thù có nghe nhắc qua nhưng cũng không để ý, xem ra Lục Trừng vẫn để trong lòng.
Đang nghĩ không biết phải xử lý thế nào, trong cung đột nhiên lại truyền tin tới, không ngờ Thái tử lại muốn bái Tạ Thù làm thái phó[1], đang định đi xin hoàng đế ân chuẩn, bị Tạ Nhiễm nghe tin đã tới cản lại.
Tạ Thù gọi Tạ Nhiễm vào thư phòng, vừa mở miệng liền hỏi: “Sao lại thế này?”
“Ta cũng rất bất ngờ. Dường như Thái tử bị người khác giật dây, hắn cảm thấy Thừa tướng ngươi giúp hắn và bệ hạ giảng hòa, vốn là định cảm ơn ngươi.”
“Nếu hắn thực sự đi cầu xin hoàng đế, thì cái giảng hòa kia thành hỏng bét.” Tạ Thù nói. “Ngươi đi thăm dò xem kẻ nào giật dây, nếu như ta đoán không sai, tám phần là do Lục Trừng.”
Tạ Nhiễm lại đi giày vò Thái tử, cuối cùng cũng dò la ra được, không phải là Lục Trừng nhưng đúng là người của Lục Trừng.
Rốt cuộc Tạ Thù cũng có thể khẳng định chuyện ám sát là do Lục Trừng gây ra. Hắn muốn kéo nàng về phe Thái tử, khiến các gia tộc càng thêm tin tưởng chuyện ám sát kia là do Cửu hoàng tử gây nên.
Dù có tra ra kẻ giật dây là nhà họ Lục, thì cũng là giúp nâng địa vị của nàng lên, không phải là chuyện xấu, ngược lại sẽ càng lệ thuộc vào họ Tạ, cũng không có vấn đề gì.
Nàng gọi Mộc Bạch đến, sai hắn chuẩn bị lễ vật đưa tới Lục phủ bày tỏ lòng biết ơn, cũng coi như là nhắc nhở.
Nhưng nàng thật sự không ngờ Lục Trừng không chỉ không đi theo sự tính toán của nàng, lại đáp trả một chiêu mà nàng không hề ngờ tới.
Mộc Bạch đi một lúc quay về đưa một phong thư cho nàng, bên trên là chữ viết của Lục Trừng, trực tiếp bày tỏ nguyện vọng muốn nàng làm con rể.
“Ông ta không để ý chuyện ta thích đàn ông à?”
Mộc Bạch lắc đầu: “Lục đại nhân nói vô cùng yêu thích công tử, thuộc hạ cảm thấy hắn là kẻ tinh mắt nhất trong đám văn võ trên triều.”
Tạ Thù lặng lẽ trở về phòng, vỗ nhẹ vào lớp khăn quấn che ngực nói: “Ta lấy cái gì làm con rể ông bây giờ?”
[1] Thái phó: Chức quan thuộc hàng tam công, dưới Thái sư và trên Thái bảo.