Ngày xuân triền miên, mộng dài khó tỉnh.
Vệ Ngật Chi vòng qua bình phong, thấy một thiếu nữ mặc y phục đỏ ngồi bên cạnh bàn viết chữ. Lúc hắn đi tới, nàng ngẩng đầu lên, trang điểm nhẹ nhàng, dung mạo tuyệt đẹp.
“Như Ý?” Vệ Ngật Chi nắm tay nàng ngồi xuống, không thể tin nổi.
Tạ Thù dựa vào lồng ngực hắn, không biết nói gì đó, cúi đầu cười.
Hắn chẳng nghe rõ, duỗi ngón tay đè môi nàng, lại không kìm được cúi đầu xuống hôn, chạm đến đôi môi mềm mại của nàng, giống như lúc ở trong rừng.
Lúc đó do dự, không dám quá đà, mà bây giờ khi xác định nàng là nữ, hắn vô cùng vui sướng, quả thực khó có thể tự kiềm chế…
Đột nhiên hắn mở choàng mắt, hóa ra chỉ là một giấc mơ…
Vệ Ngật Chi ngồi dậy, đưa tay bóp trán.
Rốt cuộc không ngủ nổi, dứt khoát mặc áo bước xuống giường, hắn thắp sáng ánh nến, ngồi sau án cầm bút, trầm tư một lát, vẽ phác thảo, dựa theo trí nhớ phác họa hình ảnh Tạ Thù vấn tóc cười dịu dàng.
Người con gái có nụ cười duyên dáng, càng nhìn càng thấy đẹp.
Ở chỗ lạc khoản[1] chỉ viết một câu: “Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tức; Hán hữu du nữ, bất khả cầu ti[2].”
Hắn đặt bút xuống, bất đắc dĩ bật cười: “Thử qua thử lại, rốt cuộc vẫn là ta thua.”
Tháng tư năm Nguyên Hòa thứ hai mươi bảy, Thứ sử Cối Kê, Hữu tướng quân Vương Kính Chi về Kiến Khang nhậm chức Thái phó, cũng có nghĩa là nhà họ Vương sau nhiều năm bị nhà họ Tạ chèn ép nay đã có đường chấn hưng.
Tương phu nhân vô cùng kích động, ra sức thúc giục Vệ Ngật Chi đi cầu thân.
“Không phải con luôn miệng nói lần này thật sự đã hạ quyết tâm muốn thành thân hay sao? Giờ sức khỏe Thái hậu đã ổn định, nhà họ Vương cũng đến Kiến Khang, sao vẫn còn chưa hành động?”
Vệ Ngật Chi lắc đầu: “Chỉ e giờ con đi cầu thân, người ta cũng không thể đồng ý.”
“Vớ vẩn!” Tương phu nhân nhận ra hắn đang tìm cớ thoái thác, tức giận nói: “Hôm nào đó ta sẽ đi gặp Lạc Tú, con đừng hòng lấy cớ!”
Ngõ Ô Y dường như đã trở về thời điểm hai nhà Vương Tạ cùng tỏa sáng năm nào, trước cổng nhà họ Vương lại một lần nữa treo lên một bước hoành phi màu đen, bên trên là do chính tay Vương Kính Chi đề chữ viết.
Tương phu nhân đi xe tới, Vương Lạc Tú vội vã ra đón chào, toàn nói những lời có cánh nhưng không hề có cảm giác thân thiết như trước.
Về phần Vương Kính Chi, cơ bản là không gặp.
Tương phu nhân cũng đoán ra phần nào, bất ngờ lại tuột mất, lúc về phủ chỉ có thể thở dài, tiếc rằng thời gian biển đổi khó lường, khiến người ta không thể nào dự đoán được.
“Tại sao có thể như vậy? Không phải chứ…”
Không biết quản gia nghe tin từ đâu, nói cho bà biết: “Nghe nói Vương Thứ sử bông nhiên thăng làm Thái phó là Thừa tướng tiến cử, có lẽ đây cũng là một lý do.”
Tương phu nhân nghe vậy liền nổi giận: “Chắc chắn là thằng ranh nhà họ Tạ mượn sức nhà họ Vương, thảo nào nhà họ Vương lại thay lòng! Hừ, hi vọng cả đời hắn không thể cưới vợ!”
Không thể xả giận, bà còn định đi tìm Vệ Ngật Chi, nào ngờ khi tới chỗ ở của hắn, chỉ thấy hắn ngồi cạnh bàn mà ngây người, trong tay là một xấp quân báo.
Bà cho rằng có chuyện lớn xảy ra, lặng lẽ hỏi Phù Huyền đứng ngoài cửa: “Quận vương sao thế?”
“Thuộc hạ không biết.”
Phù Huyền hơi nhếch môi, nếu nói là vì Thừa tướng, hẳn phủ Đại Tư Mã chẳng có nổi một ngày bình yên…
Sau khi Vương Kính Chi sắp xếp thỏa đáng, đương nhiên muốn đến cảm tạ ân tình của Thừa tướng.
Tạ Thù tiếp đãi hắn trong thư phòng, mặc trường bào tuyết trắng, sau án chỉ có duy nhất một chỗ ngồi, trúc xanh hoa đỏ đua nhau khoe sắc bên ngoài cửa sổ sau lưng, vừa khéo làm nền cho gương mặt đẹp như ngọc và đôi môi đỏ của nàng.
Vương Kính Chi dùng dải gấm buộc tóc, tay áo choàng rộng, chân đi guốc gỗ, phong thái phong lưu không hề thuyên giảm. Hôm nay hắn lại không tới một mình mà còn dắt theo một bé trai khoảng bảy, tám tuổi, khuôn mặt có vài phần nhang nhác hắn, vẻ mặt còn nghiêm trang hơn hắn vài phần.
Vương Kính Chi hành lễ, lại lệnh cho bé trai hành lễ, giới thiệu: “Đây là khuyển tử Uẩn Chi, tại hạ dẫn riêng nó tới bái kiến Thừa tướng, để nó có thể thấy được phong thái của ngài.”
Tạ Thù cười nói: “Là bản tướng thấy được phong thái của lệnh lang mới phải.”
Vương Uẩn Chi kính cẩn hành lễ, vô cùng khiêm tốn.
Tạ Thù ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại có cảm giác thất bại. Nhìn là biết Vương Kính Chi coi đứa con này như châu báu, mà nhà họ Tạ đến nay vẫn không có nổi một hạt mầm tốt, nàng lại là người cải trang thân phận, muốn có một đứa bé của riêng mình chỉ là giấc mộng xa vời.
Đúng là bị đả kích nặng nề!
Vương Kính Chi là người thông minh, sẽ không vì một ân huệ của Tạ Thù mà lập tức đi theo nàng, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nói chuyện vu vơ, chỉ không nói chuyện chính sự.
Tạ Thù cũng không trông cậy vào việc mượn sức hắn, cũng nói chuyện phiếm với hắn, nói qua nói lại, lại nói vòng về phía đứa bé Vương Uẩn Chi kia.
Vương Kính Chi nói đây là đứa con duy nhất của hắn, là con chính thê. Tạ Thù nhớ lần trước tới Cối Kê vẫn chưa gặp qua thê tử của hắn, còn tưởng rằng hắn chưa thành thân, không khỏi bất ngờ, liền mượn cơ hội nhắc đến thắc mắc kia.
Vương Kính Chi nói: “Nói đến lại tiếc nuối, nội tử[3] và tại hạ quen biết từ thuở nhỏ, cảm tình sâu đâm, nhưng sau này vì sinh khó mà qua đời, chỉ có thể nói là thế sự vô thường.” Hắn vươn tay xoa đầu con, cười buồn.
Tạ Thù thở dài: “Trông thấy có nhiều mỹ nhân trong phủ Thái phó, còn cứ ngỡ rằng là người đa tình, hóa ra lại là người si tình.”
Vương Kính Chi lắc đầu: “Bên tình bên ái, vốn không thể đánh đồng với nhau.”
Tạ Thù chau mày, thôi bỏ đi, nói như thế, nàng tuyệt đối không thể so sánh với một tay lão luyện tình trường như hắn được, vẫn nên im lặng là hơn.
Vương Kính Chi thấy nàng không nói gì, lại nhớ ra nàng thích đàn ông, đương nhiên không bàn tới chuyện tình yêu nam nữ, nên cũng biết điều dừng lại.
Sau khi cha con nhà họ Vương rời đi, Tạ Nhiễm từ sau bình phong đi ra. Hắn ngồi nghe Vương Kính Chi nói nửa ngày, cũng đã trông thấy Vương Uẩn Chi, cũng bị đả kích nghiêm trọng giống như Tạ Thù.
“Sức khỏe Thừa tướng vẫn cần phải điều trị triệt để, sớm ngày có hậu duệ, như thế thì tài năng nhiều thế hệ của họ Tạ mới có thể tỏa sáng không tàn.”
Tạ Thù rầu rĩ đáp: “Nếu có thể, ta tình nguyện đổi hai vị đường thúc lấy đứa con duy nhất nhà họ Vương.”
“… Nếu thấy Tạ Đôn và Tạ Linh, nhà họ Vương chắc chắn sẽ không đồng ý.” Tạ Nhiễm gọi Mộc Bạch vào: “Hôm nay đã đưa thuốc đến cho Thừa tướng chưa? Mau bưng tới đây.”
Tạ Thù nhìn cây hoa lan bên cửa sổ dần úa tàn, lòng đau như dao cắt.
Mùi thơm đã hết, đầu hạ vừa tới.
Trên đường Tạ Thù vào triều bị đánh rơi túi hương, nó là một chiếc túi vô cùng tinh xảo, bên trong chứa chu sa, hung hoàng, hương dược và một ít dược liệu, vì gần tới Đoan Ngọ, chẳng qua muốn dùng túi hương để xua tà ma.
Nàng chọn vài cái khác, càng chọn càng khâm phục, trên đời này sao có thể có những người khéo léo đến thế? Đúng là làm phụ nữ còn khó hơn cả làm đàn ông.
Lúc về đi qua ngõ Ô Y, xe đột nhiên dừng lại, Mộc Bạch xuống xe, chỉ một lát sau đã đi lên, trong tay cầm một túi hương: “Công tử, vừa rồi tỳ nữ nhà họ Vương đón xe, tặng túi hương này cho ngài.”
“Nhà họ Vương ư?” Tạ Thù đón lấy, nhìn thấy bên cạnh túi có một chữ “Tú”, vô cùng kinh ngạc.
Vương Lạc Tú lại có thể tặng túi hương cho nàng ư? Đây cũng không phải điều tốt. Nghĩ cho kỹ thì bất kể thế nào, nhà họ Vương chắc chắn không thể có khả năng tìm tới tận cửa muốn kết thân với nàng, dù sao mục tiêu của Vương Kính Chi là vượt qua nhà họ Tạ, không thể cùng phồn vinh. Cho nên, hành động này của Vương Lạc Tú có lẽ là do ý muốn của riêng nàng ấy mà thôi.
Tạ Thù xoa xoa mặt mình, nhớ đến dáng vẻ dịu dàng hiền thục của Vương Lạc Tú, trong lòng lại cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Trong triều, vì có Vương Kính Chi gia nhập, bắt đầu có luồng gió mới. Nhưng hắn biểu hiện thật trung dung[4], cho dù đa phần người nhà họ Vương đều cho rằng từ nay về sau nhà họ Vương có thể phất lên như diều gặp gió thì hắn lại không cho là đúng.
Hiện giờ Tạ Thù đã không còn là người có thể bị tùy tiện bắt đi như ở Cối Kê một năm trước, tướng vị nàng ngồi càng ngày càng ổn định. Sau chuyện tự mình áp chế việc phế Thái tử, những người bên cạnh Thái tử gần như đều đổi thành người nhà họ Tạ, dù hắn có là Thái phó thì cũng chưa chắc có thể làm được gì. Tuy rằng Tạ Thù cất nhắc hắn, cũng sẽ không gây thù chuốc oán với hắn, đương nhiên phải có mục đích khác, cho nên chuyện Vương Kính Chi có thể làm là giữ vững vị trí trung lập.
Trong triều không có chuyện gì, nhưng ở biên cương vẫn truyền về tin tức khiến người ta lo lắng.
Chuyện năm ngoái nước Tần mưu đồ xâm chiếm Thổ Dục Hồn vẫn còn như đang ở trước mắt, vậy mà năm nay bọn họ lại không kiềm chế được.
Một tháng trước, nước Tần phái ba mươi vạn đại quân áp sát biên ải, thống lĩnh là Thác Bạt Khang, một kẻ am hiểu tốc chiến. Hắn sai người nhân lúc đêm tối tập kích thành, đại phá biên thành Thổ Dục Hồn, sau đó thẳng đường tác chiến, liên tiếp chiếm lấy ba thành, chuẩn bị thẳng tiến tới trung tâm Thổ Dục Hồn.
Quốc chủ Thổ Dục Hồn một mặt điều binh ngăn cản, một mặt lại viết thư cầu tiếp viện từ nước Tấn. Trong thời điểm quan trọng như vậy, thế mà Vệ Ngật Chi lại không có trong triều, cũng không ai biết hắn đi đâu.
Trên kim điện, Hoàng đế do dự nói: “Không thể không trợ giúp, nhưng Thổ Dục Hồn mấy lần nhờ Đại Tấn ta che chở, lại không biết quy phục xưng thần, trẫm vẫn cảm thấy không ổn.”
Tạ Thù bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ nói rất đúng, tuy nhiên môi hở răng lạnh, vẫn nên phái binh trợ giúp thì hơn. Theo ý của vi thần, có thể phái Phiêu Kị tướng quân Dương Kiệu lãnh binh trợ giúp, lại phái sứ thần đi theo, đợi đến khi bình định chiến sự liền tìm thời cơ thích hợp nói việc này với quốc chủ Thổ Dục Hồn, họ bắt buộc phải đồng ý.”
Hoàng đế gật gật đầu: “Cũng tốt, Tạ tướng cứ sắp xếp chuyện sứ thần đi, về phần tướng lĩnh, Vũ Lăng vương đã bí mật đến Ninh Châu, vẫn nên giao cho hắn đi.”
Tạ Thù nhíu mày, không ngờ nhiều ngày không gặp, hắn lại lặng lẽ không một tiếng động tới biên cương.
Người ngoài có lẽ sẽ nghĩ rằng nàng đề nghị để Dương Kiệu lãnh binh là muốn cướp cơ hội lập công của Vệ Ngật Chi, nhưng thực ra mục đích của nàng không chỉ có vậy.
Lần trước, Vệ Ngật Chi đi Thổ Dục Hồn đã gặp Hổ Nha, đã khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an. Sau này lại thấy hành vi của Vệ Ngật Chi khác thường, nàng đã viết thư gửi riêng cho quốc chủ Thổ Dục Hồn hỏi thăm, nói bóng nói gió lại không tìm hiểu được nguyên nhân.
Nàng định phái Mộc Bạch đi tìm Hổ Nha, trước khi chuyện đó xảy ra sẽ xử lý thật tốt, đề phòng hắn lại chủ động tiếp xúc với Vệ Ngật Chi. Nhưng bên phía Vệ Ngật Chi canh phòng cẩn mật, nếu làm không tốt sẽ truyền tới tai hắn, căn bản không có cơ hội.
Vốn lần này nếu có thể phái người khác tới Thổ Dục Hồn, lại sắp xếp sứ thần đưa Hổ Nha đến một chỗ khác, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết. Không ngờ Vệ Ngật Chi đã tới Ninh Châu trước, khiến nàng ngay cả cơ hội chuẩn bị cũng không có.
Sau khi bãi triều, nàng ở trong thư phòng đi qua đi lại, luôn mãi lo lắng đến chuyện chọn sứ thần.
Người thích hợp nhất đương nhiên là Tạ Nhiễm, nhưng hắn vừa trông thấy Hổ Nha đương nhiên sẽ muốn ra tay hạ thủ. Hoàn Đình lại là người lương thiện, Tạ Thù cũng có ý nâng đỡ hắn, nhưng hắn lại cố tình qua lại thân thiết với Vệ Ngật Chi.
Đúng lúc này Mộc Bạch cầm thư đi vào: “Công tử, Ninh Châu gửi cấp báo.”
Tạ Thù vội vàng mở ra, quả nhiên Vệ Ngật Chi đã phái binh trợ giúp, Thứ sử Ninh Châu cũng tự mình mặc giáp ra trận, ra sức ủng hộ.
Nàng ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nảy ra chủ ý.
Quyết định sứ thần sẽ là Hoàn Đình, nhưng Tạ Thù sẽ phải Mộc Bạch đi theo bên cạnh hắn, chuyện của Hổ Nha sẽ giao cho Mộc Bạch làm.
Để đề phòng Vệ Ngật Chi có thời gian rảnh rỗi sẽ nhúng tay, nàng lại viết một phong thư cho Mục Diêu Dung.
Ừm, chuyện này tuyệt đối không phải là lợi dụng việc công để báo thù riêng.
[1] Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ.
[2] Trích bài Hán Quảng 1, thể thơ: Kinh Thi,
Dịch nghĩa:
Núi nam có cây cao mà trụi cành, cho nên không có bóng mát.
Khiến không thể nghỉ ngơi ở dưới đấy được.
Sông Hán có những người con gái đi dạo chơi,
Mà không thể cầu mong gì được (vì đã đoan trang không như thưở trước.
Nguồn: thivien.net
[3] Nội tử: vợ
[4] Trung dung: không thiên về một bên nào, mà luôn giữ thái độ đứng giữa, không thái quá cũng không bất cập trong quan hệ đối với người, với việc (một chủ trương của nho giáo)