Mộc Bạch còn chưa kịp xử lý vết thương cho Tạ Thù thì Vệ Ngật Chi đã giục ngựa tới rồi, hắn liền tự giác lui ra ngoài xe.
Lúc Vệ Ngật Chi xử lý vết thương cho Tạ Thù thì xe đã bắt đầu chuyển động, nhìn thấy tình hình vết thương, hắn nhíu mày nói: “Nàng vẫn nên xin nghỉ đi, nghỉ ngơi vài ngày rồi mới chóng khỏi được.”
Tạ Thù lơ đãng nói: “Nói sau đi.”
Vệ Ngật Chi đỡ nàng ngồi dậy: “Chuyện Tạ gia nhà nàng ta không tiện hỏi đến, nhưng nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với ta.”
Tạ Thù vốn không nghĩ tới chuyện nhờ hắn giúp sức, dù gì đã nhờ thì phải trả nợ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những lão trưởng bối kia chẳng phải đều đã luyện thành tinh rồi hay sao, vào thời điểm quan trọng như thế này nếu không chuẩn bị kỹ lượng, sau này có hối hận cũng đã muộn.
Nghĩ thế, nàng dẹp bỏ những điều kiêng kỵ kia, nói: “Vậy cho ta mượn binh mã của huynh nhé.”
Tạ Minh Hạ đang ở trong đại sảnh uống trà.
Hôm nay bầu không khí hết sức quái dị, trùng hợp là những người họ hàng ở đây đều là những người liên thủ với hắn cùng đối phó Tạ Thù, ngoại trừ Tạ Minh Chương bị giam lỏng ở trong phủ ra thì không thiếu một ai.
Nhưng cho dù Tạ Thù có muốn phản kích, ông ta cũng không phải là chưa chuẩn bị trước.
Không bao lâu sau thì Tạ Thù đến. Nàng vừa mới thay y phục, dùng trâm ngọc vấn tóc, trường bào nguyệt sắc, vì vết thương nên sắc mặt nàng hơi tái, sắc môi cũng phai nhạt rất nhiều, nhưng đôi mắt kia vẫn sáng lấp lánh, vô cùng trong trẻo.
Nàng đi vào trong sảnh, chào hỏi chư vị trưởng bối, sau đó ngồi xuống rầu rĩ nói: “Hôm nay đông tế, nhưng ta thấy thẹn với tổ tiên. Năm đó tổ phụ dạy ta làm mọi việc không cần quá phô trương, chỉ cần gia tộc hưng thịnh, bình an lâu dài là được, nhưng ta lại không thể bảo vệ hai vị đường huynh, cũng làm mất đi quyền lực triều chính.”
Mấy lão già ho khan vài tiếng, lại vuốt chòm râu, đều nhìn chằm chằm nàng xem nàng định giở trò gì.
“Trước khi làm lễ cũng bái, ta muốn làm một chuyện quan trọng.”
Tạ Minh Hạ ngồi thẳng người, cho rằng nàng muốn giao vị trí tộc trưởng ra, nhưng lại nghe nàng lạnh lùng nói: “Đường thúc tổ phụ Tạ Minh Hạ cố ý dùng quân lương giúp ta bù vào khoản thuế thiếu hụt, lại xui kiến thân tộc hãm hại ta, khiến người thân thành kẻ địch, hôm nay ta cũng chỉ có thể thanh lý môn hộ.”
Tạ Minh Hạ vỗ bàn đứng dậy: “Ngươi nói cái gì?”
Tạ Thù liếc xéo hắn: “Ta nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
“Thằng nhãi ranh!” Ông ta giận đến mức tái mặt: “Ngươi chẳng qua chỉ là thứ con riêng không có cơm ăn, lúc trước đường huynh ta thấy ngươi đáng thương mới giữ ngươi lại trong phủ, ngươi có tài cán gì mà đòi làm tộc trưởng, đòi làm Thừa tướng! Còn cả gan dám thanh lý lão phu!”
Tạ Thù uống một hớp trà rồi đột ngột đập nát cái chén.
Hộ vệ tướng phủ tràn vào đại sảnh, áp chế toàn bộ người bên trong.
Tạ Nhiễm nhấc vạt áo vào cửa, mắt nhìn thẳng, đi thẳng đến bên cạnh Tạ Thù.
Tạ Minh Hạ giận dữ cười: “Hai đứa con riêng thân phận thấp kém, chỉ bằng bản lĩnh của hai kẻ các ngươi mà muốn áp chế lão phu hay sao? Người đâu!”
Cửa lớn tướng phủ mở rộng, mấy chục người cầm đao tràn vào, đối chọi với hộ vệ tướng phủ.
Tạ Thù không hề hoang mang: “Quả nhiên đường thúc tổ phụ đã chuẩn bị sẵn sang!”
Tạ Minh Hạ cười gằn: “Đại Tấn trọng hiếu, hôm nay ngươi dám dùng vũ lực đối mặt với bọn ta, lẽ nào không sợ ảnh hưởng tới đường làm quan của ngươi sao?”
Tạ Nhiễm cười nói: “Đường thúc lo xa rồi, Tạ Nguyên đã tra được chứng cứ ngài sử dụng quân lương, chẳng qua lúc lâm triều giả vờ giả vịt nói không có mà thôi, hơn nữa trong Túy Mã các có tội chứng của Chương đường thúc, Thừa tướng vì đại nghĩa diệt thân, đâu thể nói không trọng hiếu đạo được?”
Tạ Thù gật đầu: “Đúng vậy, ta vô cùng hiếu thuận, những chuyện sau này cứ để đám tiểu bối chúng ta làm đi, các trưởng bối cứ việc thảnh thơi uống gia rồi ai về nhà nấy ngậm kẹo chơi với con trẻ cả đi.”
Các vị trưởng bối còn lại vừa nghe, đều lo sợ điểm yếu của bản thân đã lọt vào tay nàng, đều đứng ngồi không yên.
Vẻ mặt Tạ Minh Hạ vẫn vô cùng trấn tĩnh: “Nhóc con miệng còn hôi sữa, ỷ có chút nhân thủ liền dám ngỗ nghịch với trưởng bối, ta thấy các ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng.”
Lời còn chưa dứt,Mộc Bạch vội vã từ ngoài cửa đi vào, thì thầm bên tai Tạ Thù: “Lục Trừng tự mình dẫn theo binh mã, đã đến ngoài ngõ Ô Y.”
Sự lo lắng của Tạ Thù được chứng thực, trước đã đắc tội người ta, dù sao kẻ thù cũng sẽ tìm cơ hội trả đũa.
“Đường thúc tổ phụ nói ta không để ý tộc nhân, không ngờ hôm nay chính bản thân ngài lại liên thủ với người ngoài đối phó với người trong tộc, người như ngài so với ta lại càng không xứng làm tộc trưởng!”
“Hừ, là ngươi tự mình làm bậy thì không thể sống được.” Tạ Minh Hạ giơ tay, đám thuộc hạ lập tức xông vào trong, tướng phủ hộ vệ chặn bonjhoj ở ngoài cửa, nhưng lập tức có trưởng bối khác dẫn người vọt vào.
Quả nhiên đã sớm chuẩn bị.
Tuy có hộ vệ che chắn trước người Tạ Thù, nhưng thấy đám người kia muốn phá vòng vây đi vào, Tạ Nhiễm vẫn không nhịn được nói: “Thừa tướng vẫn nên tránh đi một lát thì hơn.”
Mộc Bạch còn sốt ruột hơn cả hắn: “Đúng đấy công tử, dù chống trả được nhân thủ mấy nhà này nhưng còn binh mã của Lục Trừng chờ bên ngoài, ông ta muốn báo thù chon hi tử, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Tạ Thù thưởng thức chén trà: “Chờ thêm lúc nữa.”
Rốt cuộc cửa cũng có một lỗ thủng, một người giơ đao chen vào, người phía sau theo sát, nối đuôi nhau mà vào. Đám hộ vệ lập tức xông lên chống lại, tiếng đao kiếm va chạm vang lên, gần ngay trước mắt.
Sắc mặt những người đang ngồi đều thay đổi dồn dập, vô cùng bất an. Tạ Nhiễm lại muốn khuyên Tạ Thù rời đi, thì bên trong tướng phủ đột nhiên có một nhóm người xông vào, lực lượng đông đảo, hành động mau lẹ, cùng hộ vệ tướng phủ trong ngoài phối hợp, rốt cuộc cũng áp chế được đám người này.
“Biểu ca, đệ tới có muộn quá không?” Hoàn Đình cười toe toét xông vào, vừa thấy trong snahr có người bị kề đao sáng loáng trên cổ vội lùi về phía sau hai bước. “Trời, làm đệ sợ quá, lá gan đệ nhỏ lắm í.”
Tạ Thù hỏi hắn: “Ta nghe nói Lục Trừng dẫn người bao vây bên ngoài, sao đệ lại vào được?”
“Lục đại nhân ấy à, ông ta bị Vũ Lăng vương mời đi uống trà rồi, hai người vừa nói vừa cười rời đi rồi.”
Sắc mặt Tạ Minh Hạ vô cùng khó coi.
Tạ Thù liếc mắt ra hiệu, trên bả vai mỗi vị trưởng bối lại nhiều hơn một thanh đao kề cổ.
Có vị trưởng bối không kiềm chế nổi, chắp tay với Tạ Thù nói: “Thừa tướng nói rất có lý, lão phu tuổi tác đã cao, cũng sớm có lòng muốn thoái ẩn, khi về sẽ tiến cử người khác thay thế chức quan của ta, Thừa tướng có thể yên tâm.”
Tạ Thù nhấp một ngụm trà: “Chuyện tiến cử không khiến các vị trưởng bối nhọc lòng, từ lâu ta đã sắp xếp ứng cử viên xong xuôi cả rồi.”
Tạ Minh Hạ vừa nghe lại nổi giận hơn, nhưng thanh đao trên vai áp lực nặng nề vài phần mới khiến ông ta ngậm miệng.
Tạ Vận và Tạ Nguyên dẫn người vội vã đi vào, hành lễ với Tạ Thù: “Hạ quan đã qua Túy Mã các tìm ra chứng cứ, Tạ Tuấn cũng bị giam giữ.”
Tạ Thù gật gù.
Tạ Minh Hạ nổi giận: “Lão phu coi như đã mở mang tầm mắt rồi, ngươi muốn trọng dụng đám họ hàng xa này để đối phó chúng ta phải không?”
“Đúng vậy, thứ con riêng không có cơm ăn như ta, vẫn cảm thấy nhóm họ hàng xa hợp với mình hơn. Nhưng, sau này gia tộc họ Tạ sẽ không phân biệt huyết thống, chỉ phân biệt tài đức, vì thế sẽ không còn chuyện họ hàng xa gần nữa.” Tạ Thù đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Dọn sạch chỗ này cho ta.”
Tạ Minh Hạ trừng mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi, tức nổ đom đóm mắt.
Hôm sau lâm triều, Hoàng đế phát hiện số lượng triều thần thiếu đi vài người, liền cảm thấy không khí không ổn lắm.
Tạ Nguyên ra khỏi hàng dâng tấu chương, nộp tội chứng của Tạ Minh Hạ, Tạ Minh Chương, muốn thay Tạ Thù phá án: “Thừa tướng đã bị hàm oan, kính xin bệ hạ giúp rửa sạch oan tình.”
Hoàn Bồi Thánh tán thành: “Xin bệ hạ trả lại công đạo cho Thừa tướng.”
Cuối cùng Hoàng đế cũng phát hiện ra không ổn chỗ nào, lại bắt đầu vò đầu bứt trán.
Vệ Ngật Chi nói: “Cũng may việc này cháy nhà mới ra mặt chuột. Nếu quân lương quân doanh Từ Châu bị Tư Đồ đại nhân tham ô, vậy cứ tịch thu tài sản của ông ta là xong, nếu không lòng quân bất ổn, chẳng phải đã hỏng việc lớn rồi hay sao?”
Từ Châu giáp với nước Tần, nghe thấy câu lòng quân bất ổn khiến Hoàng đế đang căng thẳng vội nói: “Đám người Tạ Minh Hạ cần nghiêm trị. Còn Tạ tướng… ngoại trừ chuyện quân lương, những chuyện còn lại đủ để vấn tội chứ?”
Tạ Nhiễm ra khỏi hàng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, ngày ấy vi thần bị Tạ Minh Hạ ép phải làm chứng cứ giả để hãm hại Thừa tướng, thực ra Thừa tướng vô cùng trung thành có thể sánh với nhật nguyệt ạ.”
Tạ Thù thấy toàn thân nổi da gà.
Chỉ cần không phải toàn thể quan lại ra sức ủng hộ để áp đảo bản thân, Hoàng đế cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục giãy dụa: “Vậy thì chờ điều tra rõ rồi hẵng xác định Thừa tướng vô tội đi.”
Sau nhiều ngày im lặng, rốt cuộc Tạ Thù cũng mở miệng trên triều: “Tạ ân điển của bệ hạ, án này có thể sáng tỏ, Tạ Nguyên, Tạ Vận là những người có công lớn, vì lẽ đó, vi thần dâng tấu xin cách chức quan của Tạ Minh Chương, Tạ Minh Hạ, rồi luận cung mấy người này thay thế bổ sung.”
Triều đình im lìm không một tiếng động, một đám họ hàng xa không khác gì lũ nghèo hèn lại dùng võ lực áp chế họ hàng gần rồi cuỗm luôn vị trí, loại thủ đoạn này thật khiến người ta lạnh lẽo tâm gan. Các thế gia đều quyết định sau này cần nâng cao tinh thần đề phòng.
Hoàng đế trầm ngâm hồi lâu, cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy đám người kia nếu muốn ngồi vững vị trí thì cũng phải mất một khoảng thời gian, chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt, vì thế mới gật gật đầu: “Chuẩn tấu, Lại bộ sắp xếp đi.” Nói xong, lại không muốn nhìn thấy Tạ Thù, lệnh cho Tường công công hô bãi triều, bản thân muốn đi tới chỗ Viên quý phi tìm kiếm sự an ủi.
Tạ Thù ra cửa điện, vừa mới bước vài bước đã có một hoạn quan chạy tới gần hành lễ với nàng: “Thuộc hạ là tùy tùng của Cửu hoàng tử, đây là thuốc mà ngự y đã điều chế theo lệnh của điện hạ, nói là thưởng cho Thừa tướng.”
Tạ Thù cười gượng hai tiếng: “Đa tạ điện hạ ưu ái.” Tính khí vẫn kiêu ngạo như thế, rõ ràng là nhận lỗi mà lại nói là ban thưởng.
Hoạn quan lại nói: “Điện hạ nói bên trong thuốc có đồ vật, mời Thừa tướng xem kỹ.”
Sau khi Tạ Thù xuất cung leo lên xe ngựa, mở bọc giấy ra, hóa ra bên trong có mảnh giấy nhỏ, nàng vừa nhìn mấy chữ bên trên đã thấy buồn cười.
Tư Mã Đình lại dặn nàng cách xa Vệ Ngật Chi một chút, tránh làm hỏng danh tiếng hiền vương của hắn.
“Hắn mà hiền đức ấy à?” Tạ Thù xé tờ giấy thành mảnh vụn.
Lúc này Mộc Bạch nói: “Vừa nãy Vũ Lăng vương đi qua có nói muốn mời ngài tới Trường Kiền uống rượu, công tử có đi không?”
“Cũng được, đi cảm ơn trước đã.” Tạ Thù nói xong lại khẽ thở dài: “Nhưng lần này nhờ hắn không ít, không phải chỉ một chén rượu là có thể trả hết nợ được.”
Vệ Ngật Chi cầm một chiếc đàn cổ trong tay, lúc Tạ Thù đi vào hắn đang cúi đầu gẩy đàn. Hậu viện tiệm rượu như sân nhà, ánh nắng ấm áp của ngày đông xuyên qua cành cây bạch quả khẳng khiu đã trơ trụi lá chiếu lên gò má hắn, càng điểm thêm khí chất thanh thoát, quân tử trang nghiêm của hắn.
Tạ Thù ngồi xuống bên cánh hắn: “Sao lại tới đây đánh đàn?”
“Đây là một khúc nhà cho phụ thân nàng chế tác.” Vệ Ngật Chi nhìn nàng, đôi tay vẫn không dừng lại: “Để tâm nghe một chút xem, có nghe ra được cái gì không?”
Tạ Thù nghe một lúc xong nói: “Rất uyển chuyển.”
Vệ Ngật Chi bật cười: “Xem như là có tiến bộ.” Hắn lấy khúc phổ ra đưa cho nàng xem: “Ta phát hiện một chuyện lý thú, nàng nhất định phải thấy mới được.”
“Chuyện gì?”
“Ở đây, mỗi một bản nhạc đều có ghi ngày tháng, một bài là Hận biệt ly, sáng tác năm Nguyên Hòa thứ năm, còn mọt bài là Mừng tân sinh, là năm Nguyên Hòa thứ sáu, ta nhớ nàng sinh năm Nguyên Hòa thứ sáu đúng không?”
Tạ Thù gật gù.
Vệ Ngật Chi thở dài: “Ta cảm thấy những khúc nhạc này phụ thân nàng sáng tác dành cho nàng và mẫu thân nàng, ông ấy cũng không phải là người chỉ một lòng hướng đạo.”
Tạ Thù nhếch môi: “Chẳng qua chỉ trùng hợp mà thôi.”
Vệ Ngật Chi lắc đầu: “ Rất nhiều khúc nhạc khác đều gửi gắm niềm thương nhớ, trong tác phẩm còn chất chứa tiếng than thở xót xa, đó chính là khi Kinh Châu xảy ra nạn đói. Theo ta thấy, phụ thân nàng là người rất nặng tình nghĩa, có thể nàng không biết mà thôi.”
Tạ Thù im lặng.
Nhiều năm qua đi, khi nhớ lại lần gặp mặt khi đó, chỉ nhớ rõ trong phòng nồng đậm mùi thuốc.
Tỳ nữ đã thông báo trước, nhưng nàng vẫn chưa bước vào cửa, còn cách một tấm mành trúc nhìn bóng người nằm trên giường, nghĩ tới mẫu thân đã qua đời, không tài nào mở miệng ra gọi một tiếng phụ thân được.
Người kia bỗng nhiên nghiêng người nhìn nàng một cái, nhưng nàng còn chưa kịp thấy rõ dung mạo của ông thế nào thì ông đã quay lưng lại.
“Đi đi.” Đó là câu duy nhất ông nói với nàng.
Nàng không hỏi thăm người phụ thân này, cũng vì mẫu thân, cũng không muốn quan tâm xem ông thế nào, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như trong câu nói kia còn có sự than tiếc nặng nề.
“Haizz, sớm biết có chuyện này thì ta đã không cho huynh khúc phổ, giờ việc nhà ta đều bị huynh đào lên cả rồi.”
Vệ Ngật Chi mỉm cười trêu nàng: “Biết người biết ta, mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng mà.”
Tạ Thù hừ một tiếng, rõ ràng hắn đang có ý đồ xấu với chính mình, vậy mà Cửu hoàng tử lại một mực lo hắn bị mất danh tiếng, đúng là chẳng có thiên lý gì hết.