Tạ Thù vội vã chuẩn bị và cung, trong cung vô cùng hỗn loạn.
Thái hậu đang ở trong điện chất vấn Tường công công, khi Tạ Thù đi vào đã thấy một đám đại thần đứng xung quanh, ngay cả việc chào hỏi nhau cũng không để ý tới nữa.
Tường công công dập dầu dưới đất: “Bẩm Thái hậu, bệ hạ đột nhiên ngất đi ạ.”
Thái hậu lớn tiếng hỏi: “Tại sao bệ hạ lại đột nhiên ngất đi?”
“Bệ, trước đó bệ hạ có uống một bát canh sâm, sau đó có kêu mệt mỏi, không bao lâu sau thì ngất đi ạ?”
“Ai đưa canh sâm tới?”
“Viên quý phi ạ.”
Trung thư giám Viên Lâm lập tức chắp tay nói: “Thái hậu minh xét, quý phi rất được sủng ái, không thể làm chuyện hại mình lợi người như vậy.”
Tạ Thù cũng cảm thấy vô lý, trước đây từng nghe không ít chuyện tranh đấu trong hậu cung, mà vu oan giá họa chính là một trò điển hình. Cả hai mẹ con Viên quý phi đều được ân sủng, đầu óc có vấn đề mới đi hại Hoàng đế. Nhưng nếu Hoàng đế và Viên quý phi cùng gặp chuyện chẳng lành, thì người có lợi nhất chính là Hoàng hậu và Thái tử.
Tuy chuyện phế Thái tử luôn bị các thần tử can thiệp nên không thể thực hiện được, nhưng từ đầu tới cuối Hoàng đế vẫn chưa từng dứt bỏ suy nghĩ này, đương nhiên sẽ khiến Hoàng hậu lo lắng.
Mấy năm qua, nhà mẹ đẻ Hoàng hậu luôn bị Hoàng đế ra sức chèn ép, bà chỉ có thể chờ đến lúc đại hôn của Thái tử xong có thế lực nhà họ Vương mới dám động thủ. Có lẽ Hoàng đế đã sớm phát hiện, vì thế kiên quyết không chịu giao trả quyền lực triều chính, như thế nếu Thái tử có hai lòng thì có thể trực tiếp phế bỏ hắn mà lập Cửu hoàng tử.
Hoặc cũng có thể là ngược lại, vì thấy Hoàng đế không chịu buông tay trao quyền, hoàng hậu nóng ruột nên mới mạo hiểm đi tới bước này, thậm chí còn liên lạc với Trường Sa vương luôn thân cận với Thái tử giúp đỡ.
Dường như Thái hậu cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra, trầm mặt không lên tiếng.
Tạ Thù âm thầm nhìn xuyên qua bình phong ngó vào bên trong, khói đàn hương lượn lờ, đèn đuốc ấm áp, vậy mà ông già luôn tranh đấu đối lập với nàng giờ này lại nằm yên trên giường không nhúc nhích, đúng là khiến người ta không quen.
Các ngự y đi ra, Thái hậu vội hỏi: “Tình hình bệ hạ thế nảo rồi?”
“Chúng thần vẫn còn phải theo dõi thêm thời gian nữa.”
Thái hậu cả giận mắng: “Nuôi các ngươi chỉ để các ngươi theo dõi thêm thời gian hay sao?”
Các ngự y cuống quít nhận tội: “Vâng, chúng thần nhất định dùng hết khả năng, nhanh chóng trị bệnh cho bệ hạ.”
Tạ Thù chỉ nhìn thoáng qua tình hình rồi lui ra ngoài, dù sao cũng là tranh đấu trong hậu cung, đã có Thái hậu làm chủ, nàng không có quyền can thiệp, chẳng qua chỉ cảm thấy lần này hoàng hậu đã quá nóng ruột mà thôi.
Nếu như Thái tử có thể yên ổn lên ngôi, đối với nhà họ Tạ đương nhiên có lợi, nhưng hiện tại xem ra, vẫn chưa chắc.
Hôm sau, trong cung truyền tin ra, Thái hậu đã ra lệnh giam lỏng Viên quý phi.
Hành động này đã là rất mềm mỏng rồi, nhưng không biết Cửu hoàng tử nghe tin từ đâu rằng việc này do Hoàng hậu và Thái tử gây nên, sao có thể nuốt trôi cơn giận này, trong ngày đã lén ra khỏi cung, muốn đi lôi kéo nhà họ Viên đòi lại công đạo cho phụ hoàng và mẫu phi của mình.
Không ngờ hắn tuổi còn nhỏ như thế, hành động lại rất nhanh gọn, nhà họ Viên và thế lực của Vệ Ngật Chi cùng chống đỡ cho hắn, nhanh chóng bị thuyết phục, hợp lực dẫn binh mã tới bên ngoài hoàng cung.
Tạ vận chịu trách nhiệm trấn thủ cugn thành, vì thế Tạ Thù là người nhận được tin sớm nhất, tự mình đuổi tới, dặn dò giữ nghiêm các cổng.
Đêm xuân lạnh lẽo, vậy mà đầu tường thành hoàng cung ánh lửa hừng hực.
Tư Mã Đình ngồi trên lưng ngựa mặc áo giáp, gương mặt non nớt đều bị sự phẫn nộ che giấu, ngẩng đầu nhìn Tạ Thù mắng to: “Gian thần, còn không mở cửa!”
Tạ Thù cất cao giọng nói: “Không phải bản tướng không mở cửa, một khi bản tướng mở cửa thì điện hạ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, sau này không có cơ hội vươn mình.”
“Nói bậy!” Tư Mã Đình nắm roi ngựa chỉ vào nàng: “Ngươi trợ Trụ vi ngược[1], cũng chính là tội nhân làm hại phụ hoàng ta, giá họa cho mẫu phi ta!”
Phía sau truyền tới tiếng hành quân, Tạ Thù nheo mắt nhìn xa, thấy Dương Kiệu dẫn quân hộ vộ kinh thành đi tới.
Tư Mã Đình thấy hắn, sức lực càng thêm dồi dào: “Tạ Thù, ngươi muốn dùng hơn ngàn cấm quân ít ỏi để đối kháng với chúng ta hay sao?”
“Hành động lần này của Cửu hoàng tử gần như là bức cung, âm mưu phản nghịch.” Tạ Thù lạnh lùng nói, sau đó lại ra lệnh: “Giữ nghiêm cửa thành, ai dám tự ý vào thành, chém chết không tha!”
Tư Mã Đình tức tối nhìn nàng chằm chằm, hừ, giả vờ quang minh lẫm liệt, chẳng qua chỉ muốn che chở vị trí Thái tử mà thôi!
Sau lưng hắn, vẻ mặt Viên Phái Lăng cau lại, haizz, đều là người quen, đánh đánh giết giết là không tốt.
Tình thế nhanh chóng thay đổi, Vương Kính Chi triệu tập binh mã nhà họ Vương chắn ở ngoài cửa cung, rõ ràng là có ý muốn giúp Thái tử.
Dù sao Cửu hoàng tử cũng không có ý mưu phản, nên không trực tiếp đánh vào hoàng thành, lui binh ra ngoài cổng thành, nhưng cũng không hề từ bỏ ý định đòi nợ, cứ tiếp tục giằng co với Thái tử.
Tạ Nhiễm ngồi trong thư phòng Tạ Thù hờ hững pha trà: “Xem ra bệ hạ còn chưa xảy ra chuyện gì thì hai vị hoàng tử đã tranh đấu đến mức độ ngươi sống ta chết rồi.”
Tạ Thù sững người: “Luôn cảm thấy ngươi đã nói ra điểm trong yếu, nhưng lại không biết chỗ nào không ổn.”
Đang nói thì Mộc Bạch đi vào bẩm báo: “Công tử, Vương Thái phó cầu kiến.”
Tạ Nhiễm thả ấm trà xuống: “Ái chà, khách quý.”
Lúc Vương Kính Chi đi vào thư phòng thì Tạ Nhiễm đã lánh đi, hôm nay hắn mặc thường phục, vẫn dáng vẻ phong lưu tiêu sái như ngày nào, chẳng qua sắc mặt nghiêm nghị hơn mà thôi.
Tạ Thù cầm chén trà nhấp một ngụm rồi mời hắn ngồi xuống.
“Sao hôm nay Thái phó lại tới tướng phủ vậy?”
Ánh mắt Vương Kính Chi lấp lánh nụ cười: “Đến truyền tin cho Thừa tướng, hi vọng Thừa tướng có thể thấy rõ một ít.”
Tạ Thù tự tay rót cho hắn một chén trà: “Là sao?”
“Có phải hiện giờ Thừa tướng nghĩ rằng Hoàng hậu và Thái tử đang hãm hại Viên quý phí và Cửu hoàng tử phải không?”
Tạ Thù chớp mắt, không hiểu dụng ý của hắn.
“Tại hạ chỉ muốn nói cho Thừa tướng biết, không phải Hoàng hậu và Thái tử liên lạc với Trường Sa vương mà là chính Trường Sa vương chủ động liên lạc với Thái tử, muốn giúp hắn đăng cơ. Còn chuyện bát canh sâm bệ hạ uống, chẳng qua Viên quý phi bị người ta lợi dụng, mà người bị đổ là mũi đao đâm xuống, lại chính là Hoàng hậu và Thái tử.”
Tạ Thù kinh ngạc, hắn cũng biết chuyện Trường Sa vương, chắc chắn là do Vương Lạc Tú nói cho hắn biết.
“Lời Thái phó nói là thật chứ?”
Vương Kính Chi lấy một lá thư từ trong tay áo ra đưa cho nàng. Tạ Thù nhận lấy mở ra, quả nhiên kí tên là Vương Lạc Tú, nội dung nói y như lời của hắn.
Tạ Thù âm thầm hốt hoảng, nhiều năm qua Trường Sa vương không có động tĩnh, bỗng nhiên khởi binh, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn mà đến. Xem ra lần này là kế trong kế, không phải Hoàng hậu giá họa Viên quý phi mà là Trường Sa vương dồn hết tâm trí gây xích mích giữa hai bên, đến lúc đó Thái tử và Cửu hoàng tử huynh đệ tương tàn, ông ta có thể ngồi yên làm ngư ông đắc lợi.
Nàng nhìn Vương Kính Chi: “Vậy ý của Thái phó là muốn hợp tác với bản tướng?”
Vương Kính Chi gật đầu: “Sở dĩ Trường Sa vương dùng chiêu này, chính là vì hắn hiểu trong lúc tranh tối tranh sáng thế này thế gia sẽ không liên hợp, không biết có ngày Vương Tạ liên thủ hay chăng?”
Tạ Thù giơ chén trà lên: “Bắt đầu từ hôm nay đi.”
Cuối tháng ba năm Nguyên Hòa thứ hai mươi tám, Trường Sa vương Tư Mã Thích dẫn binh về Kiến Khang, cờ hiệu là “Thanh Quân Trắc.”
Trong triều làm gì có đại thần nào đảm đương nổi trách nhiệm tranh giành vinh hoa phú quý? Đương nhiên chỉ có Thừa tướng Tạ Thù được xưng tụng là hậu duệ của gian nịnh mà thôi.
Tạ Thù không vui, làm người không thể vô sỉ như vậy, ngươi muốn làm phản thì cứ làm phản đi, cần gì phải lôi bản tướng ra làm bia đỡ đạn?
Nàng ngồi trong thư phòng day trán: “Cửu hoàng tử và Thái tử còn đang đối đầu, thế mà thúc thúc ruột của bọn họ đã không thể chờ được nữa mà muốn diệt luôn bọn họ, bản tướng trung tâm vì nước, vậy mà lại phải đứng mũi chịu sào.”
Tạ Nhiễm ra vẻ đồng tình nhìn nàng: “Thừa tướng thật đáng thương!”
Mộc Bạch vô cùng kích động: “Thuộc hạ thề sống chết bảo vệ công tử!”
“Haizz, giá mà trong tay ta có nhiều hơn một Tạ Vận thì tốt biết mấy!”
Không biết Tạ Nhiễm vô tình hay cố ý mà rằng: “Nếu như người có binh mã nhiều nhất ở đây cũng tốt!”
Tạ Thù gật gù: “Quả nhiên ta viết thư cho Vũ Lăng vương là đúng đắn.”
“…” Mộc Bạch đột nhiên có cảm giác nói không nên lời.
Thực ra Đại Tấn không hề yên ổn, cứ cách ba năm lại có một hai người muốn làm phản, bách tính ở đô thành đã rèn luyện được ý chí mạnh mẽ, gặp còn không kinh hoảng, lại còn có thể lôi đề tài này làm chủ đề bàn tán một phen.
Đội ngũ ủng hộ Tạ Thù căm giận bắt bẻ lời nói của Trường Sa vương: “Đúng là đồ nói hươu nói vượn, Tạ tướng nhà ta là gian thần khi nào? Rõ ràng ngài ấy nghĩa khí ngút trời[2].”
Đội ngũ ủng hộ Vũ Lăng vương đương nhiên đế sang: “Thừa tướng nhà các ngươi nghĩa khí ngút trời chỗ nào?”
“Ngài ấy… ngài ấy chính là người tốt!”
“Hừ, Vũ Lăng vương nhà chúng ta mới là người tốt điển hình! Nếu không sao có thể gọi là hiện vương chứ?”
“Hiền vương nhà các ngươi đi từ lâu rồi, Lai Phúc, đánh ả!”
Đang lúc hỗn loạn, bỗng nhiên có người chỉ vào xe ngựa trên đường nói: “Mau nhìn xem, Vương Thái phó và Thừa tướng lại đi chung xe kìa!”
Bởi vì Tạ Thù thuộc thành phần tham ô không liêm khiết, nên gần đây rất nhiều Tạ Thù tỏ ra xa cách với nàng, mà Thái phó Vương Kính Chi lại nhiều lần ra vào tướng phủ, thật khiến người ta kinh ngạc.
Tạ Thù phe phẩy cây quạt hỏi Vương Kính Chi: “Thái phó có nói muốn tìm ra hung thủ hãm hại Hoàng hậu và Thái tử, không biết đã có manh mối nào chưa?”
Vương Kính Chi gật đầu: “Đang định dẫn Thừa tướng đi gặp, người này là mỹ nhân mà Trường Sa vương hiến tặng cho Hoàng đế, cũng là tai mắt ở trong cung của ông ta!”
Tạ Thù ngó quạt chăm chú: “Trường Sa vương quả nhiên đã sớm có âm mưu!”
Mỹ nhân đã bị giam trong đại lao ngục Hoàng Sa.
Tạ Thù và Vương Kính Chi, kẻ trước người sau đi vào đại lao, mỹ nhân bị trói cổ tay cổ chân bằng xích sắt, thân thể chằng chịt vết thương nằm trên đất. Trước giờ Vương Kính Chi vẫn hay thương hương tiếc ngọc, thấy thế lại cảm thấy không đành lòng.
“Tội nghiệp…” Tạ Thù ngồi xổm dưới đất, gọi cai ngục đỡ nàng dậy, vừa nhìn tướng mạo của nàng liền sững người: “Người ngoại tộc?”
Vương Kính Chi nói: “Nàng là người Thổ Dục Hồn.”
Tạ Thù dứng dậy, hỏi cai ngục: “Có tra được gì không?”
Cai ngục nói: “Có đủ cả rồi ạ.”
Vương Kính Chi cầm thư nhận tội nhìn qua, gật gù rồi ra lệnh: “Đưa nàng tới cổng thành, để nàng ta tự mình nói với Cửu điện hạ.”
Người bị đưa ra ngoài, Tạ Thù nói: “Luôn cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi, không biết có vấn đề gì không?”
Vương Kính Chi vừa đi ra vừa nói: “Đúng là rất đáng ngờ, nhưng trước mắt vẫn nên xử lý chuyện đối đầu giữa hai vị điện hạ đã.”
“Nói cũng phải.”
Tư Mã Đình canh giữ ở ngoài thành, mấy ngày nay không ngủ đủ giấc, lại không ăn uống đầy đủ, người đã gầy đi trông thấy, lại nghĩ tới phụ hoàng sống chết thế nào chưa biết, còn mẫu phi bị nhốt trong cung, càng thêm thù hận Tạ Thù.
Hoàn Đình tới làm thuyết khách mấy lần, Viên Phái Lăng vội vã đẩy hắn đi: “Ngươi thuyết phục ta vẫn được nhưng nếu muốn thuyết phục Cửu điện hạ thì nên quên đi.”
Vì thế Tư Mã Đình càng thêm tức giận, đồ gian thần Tạ Thù, còn muốn khuyên hắn từ bỏ à? Nằm mơ đi!
Dương Kiệu từ đằng xa tới, hành lễ nói: “Điện hạ, Tạ Thừa tướng và Vương thái phó nói mang nhân chứng tới, có thể chứng minh không phải Hoàng hậu hãm hại quý phi!”
Tư Mã Đình đứng phắt dậy: “Để bọn họ lăn vào đây!”
Tạ Thù và Vương Kính Chi đều mặc triều phục, vô cùng trang trọng, hai người hành lễ với Tư Mã Đình, hắn trầm mặt không lên tiếng.
“Điện hạ, mỹ nhân mà Trường Sa vương dâng tặng cho Hoàng đế mới là người hãm hại quý phi, việc này không liên quan tới Hoàng hậu và Thái tử.”
Tạ Thù dùng hai tay dâng thư nhận tội cho Tư Mã Đình, hắn nhận lấy mà còn trừng mắt lườm nàng.
“Là mưu kế của Trường Sa vương ư?” Tư Mã Đình lạnh lùng nhìn Tạ Thù: “Hoàng thúc mang theo cờ hiệu diệt ngươi mà đến, chiêu này của ngươi không phải là muốn di họa Giang Đông[3] đó chứ?”
Tạ Thù sai cai ngục dẫn mỹ nhân kia tới.
Người phụ nữ bị hành hình thê thảm, đến quỳ cũng không quỳ nổi, hành lễ với Tư Mã Đình xong bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Xin điện hạ làm chủ, là Thừa tướng và Thái phó ép ta giả vờ làm chứng, thực ra việc này không liên quan tới Trường Sa vương, kẻ đã sai ta hãm hại quý phi chính là Hoàng hậu và Thái tử.”
Tạ Thù vội sai người đi chế ngự nàng ta, tránh cho nàng ta cắn lưỡi tự sát.
“Tạ Thù!” Tư Mã Đình giận dữ, tức đến mức muốn rút kiếm đối mặt.
Hộ vệ tướng phủ đồng loạt xông đến che chở cho Tạ Thù lui về phía sau, Viên Phái Lăng vội vã kéo Tư Mã Đình lại: “Điện hạ bớt giận!”
Vương Kính Chi biết việc này mình phải chịu trách nhiệm, chủ động chắn trước mặt Tạ Thù: “Điện hạ, đây là quỷ kế của Trường Sa vương, tuyệt đối không thể để hắn lừa!”
Binh mã nhà họ Vương và Tạ Vân dẫn theo cấm quân đều đồng loạt dựng thẳng vũ khí, chỉ cần một biến động nhỏ sẽ bùng nổ.
“Điện hạ!” Có người cưỡi ngựa từ xa mà đến, lúc đến gần ghìm ngựa dừng lại, vội vã bẩm báo: “Vũ Lăng vương đang trên đường trở về ạ!”
[1] Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm điều tàn ác, bạo ngược.
[2] Nguyên gốc: “Nghĩa bạc vân thiên” nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.
[3] Di họa Giang Đông: là một tích trong Tam Quốc diễn nghĩa. Giang Đông hay còn ám chỉ Tôn Quyền của nước Đông Ngô. Di họa Giang Đông chính là đem rắc rối, tại hoa đổ hết cho Tôn Quyền và Đông Ngô chịu trận.