Vệ Ngật Chi rất vui trước sự sắp xếp của Tạ Thù, nếu không vì Tương phu nhân ép hắn đưa Mục Diêu Dung cùng đi thì mới cho hắn trở về thì hắn cũng chẳng đến nỗi phải đưa một cô gái chưa chồng vào quân doanh.
Mục Diêu Dung lại không cam lòng, không chịu đi cùng Mộc Bạch: “Rõ ràng Tương phu nhân đã cho phép ta bất cứ lúc nào cũng có thể ở bên Vũ Lăng vương, Thừa tướng không có quyền can thiệp vào việc nhà người khác.”
Tạ Thù nhíu mày nhìn về phía Vệ Ngật Chi: “Hóa ra đây là việc nhà của họ Vệ các người.”
Vệ Ngật Chi vội ho một tiếng.
“Cũng được, nhưng hôm nay bản tướng và Vũ Lăng vương bàn chuyện quốc gia đại sự, chỉ có Mục cô nương ra ra vào vào, nếu như sau này tin tức bị tiết lộ, sẽ hỏi tội ngươi, ngươi có sẵn sàng gánh trách nhiệm hay không?”
Vệ Ngật Chi gật đầu: “Tạ tướng nói phải, dù sao đây cũng là việc lớn.”
Mục Diêu Dung tủi thân, chu môi rồi quay đầu ra ngoài, Mộc Bạch vội vàng đuổi theo.
Rốt cuộc trong lều cũng khôi phục sự yên tĩnh, Tạ Thù lúc này mới phất tay nói với Vệ Ngật Chi: “Nói tiếp đi.”
Vệ Ngật Chi nhìn vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc của nàng, chỉ có thể nín cười: “Ta nói Trường Sa vương chưa chắc đã đồng ý đàm phán với hai vị hoàng tử, nhưng nàng nói cũng rất đúng. Thế này đi, bên phía Cửu điện hạ sẽ do ta thuyết phục, bên phía Thái tử giao cho nàng giải quyết, tìm một cơ hội để hai huynh đệ họ gặp mặt nói rõ ràng, bọn họ đều là người hiểu chuyện, sẽ biết phân rõ nặng nhẹ thôi.”
“Cũng được, cứ làm như vậy đi.” Tạ Thù nói xong liền đứng dậy rời đi.”
Vệ Ngật Chi đưa tay kéo nàng lại: “Cứ thế về à?”
“Không phải sao?” Nàng liếc nhìn bát thuốc trên bàn: “Thuốc sắp nguội rồi kia, vẫn nên uống nhanh đi thì hơn, đừng phụ lòng tốt của người ta.”
“Ừm… nói cũng phải.” Vệ Ngật Chi buông tay ra, giả vờ bất đắc dĩ nhấc bát thuốc lên.
Tạ Thù lạnh lùng đi thẳng ra ngoài, hắn thả bát xuống, rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười, lại đứng dậy đuổi theo: “Tạ tướng chậm đã, bản vương cùng ngài tới Kiến Khang.”
Tạ Thù vẫn lầm lì như cũ: “Vũ Lăng vương cứ tự nhiên.”
Mục Diêu Dung đã về tướng phủ trước, tỏ rõ vẻ không vui, Mộc Bạch theo phía sau hỏi nàng định làm món gì đãi Thừa tướng, nàng tức giận giậm chân.
“Không làm gì hết.”
Mộc Bạch xoa xoa mũi, lầu bầu: “Không làm thì không làm, tướng phủ nhà ta đâu có thiếu thứ gì? Hừ!”
Tạ Thù và Vệ Ngật Chi cũng giục ngựa chạy về Kiến Khang, suốt đường đi không hề nói chuyện. Sau khi vào thành lại chia thành hai ngả, một người muốn vào cung đi gặp Thái tử, một người phải về phủ Đại Tư Mã khuyên nhủ Cửu hoàng tử.
Trước khi chia tay, Vệ Ngật Chi muốn nói với Tạ Thù vài câu, ai ngờ Vương Kính Chi đã vội vã tới rồi, vừa trông thấy mặt đã nói: “Rốt cuộc Thừa tướng cũng đã trở về, tại hạ chờ đợi đã lâu.” Hắn nói xong lại nhìn sao Vệ Ngật Chi chào hỏi, cũng tính là thân thiện nhưng sau đó lại đi theo Tạ Thù nói chuyện, còn muốn mời nàng đi cùng xe mình về.
Tạ Thù cũng không từ chối, thoải mái theo hắn lên xe.
Vệ Ngật Chi nhìn hai người trò chuyện thân mật, cảm thấy không vui.
Phù Huyền lặng lẽ lùi về phía sau, trong lòng còn thắc mắc, vừa nãy chẳng phải quận vương còn rất vui vẻ hay sao?
Vương Kính Chi vội vàng đến đây bởi vì hướng đi của Trường Sa vương có sự thay đổi. Ông ta không theo kế hoạch đã định tới Kiến Khang mà bỗng nhiên dẫn binh đi về phía nam, đánh hạ quận Nam Khang, giờ đã dẫn binh tới quận Tấn An, nếu chiếm được nơi này thì không cần đi qua Giang Châu, thẳng đường qua Cối Kê về Kiến Khang.
Vương Kính Chi nói: “Trường Sa vương luôn cư xử biết điều, trong triều không mấy ai hiểu rõ ông ta, người này tâm tư quỷ quyệt, bỗng nhiên thay đổi kế hoạch, chắc chắn là đã biết được tin Vũ Lăng vương đóng quân ở Giang Châu rồi.”
Tạ Thù gõ gõ cây quạt trong lòng bàn tay: “Binh lực Từ Châu đã canh giữ bên ngoài đô thành, chắc chắn Trường Sa vương muốn bảo toàn binh lực nên mới đi đường vòng. Bản tướng đã thương nghị với Vũ Lăng vương, muốn khuyên nhủ Thái tử và Cửu hoàng tử cùng liên thủ đánh lùi quân địch.”
Sắc mặt Vương Kính Chi vô cùng lo lắng: “Thái tử ôn hòa nhưng tính tình lại nhát gan, không biết có thuyết phục nổi không.”
“Dù sao vẫn phải thử một lần mới được.”
Trong Đông cung, Tư Mã Lâm nằm nghiêng trên giường, vô cùng rầu rĩ.
Tạ Thù và Vương Kính Chi một trước một sau đi theo cung nữ vào, nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy không ổn lắm.
Vương Lạc Tú ngồi cạnh bên giường, cung trang thanh lịch, tóc mây búi cao, dung nhan vốn đoan trang khi xưa nay lại thêm diễm lệ vài phần.
Tạ Thù tiến lên chào hỏi, Vương Lạc Tú đứng dậy đáp lễ, lặng lẽ nhìn nàng.
Tư Mã Lâm ngồi dậy, vừa thấy Tạ Thù liền thở dài: “Hôm nay Thừa tướng tới đây là vì Cửu hoàng đệ có động tĩnh gì ư?”
Tạ Thù lắc đầu: “Cửu điện hạ còn chưa kích động đến mức đánh thật vào Đông cung, Thái tử điện hạ có thể yên tâm.” Nàng nháy mắt với Vương Kính Chi để hắn nói kế hoạch, dù sao người một nhà cũng dễ nói chuyện hơn.
Vương Kính Chi kể kết quả bàn bạc giữa Tạ Thù và Vệ Ngật Chi cho Tư Mã Lâm nghe, quả nhiên hắn lộ vẻ mặt do dự: “Cửu hoàng đệ sẽ đồng ý chứ?”
Tạ Thù khuyên nhủ: “Thái tử điện hạ là huynh trưởng, ngài đã lên tiếng thì chắc chắn Cửu điện hạ sẽ đồng ý thôi.”
Vương Kính Chi gật đầu: “Thừa tướng nói có lý, Cửu điện hạ là vì quá lo lắng cho bệ hạ và quý phi nên mới bị người ta xui khiến, nhưng cũng sẽ không hồ đồ quá mức đâu ạ.”
“Vậy… bên phía Trường Sa vương thì sao?”
Tạ Thù mim môi, phe phẩy chiếc quạt.
Vương Lạc Tú nhìn nàng và ca ca, bỗng nhiên nói: “Để ta và Thái tử nói chuyện riêng một lúc.”
Tạ Thù và Vương Kính Chi liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng lui ra ngoài điện.
Cửa điện đóng lại, Vương Lạc Tú đi đến bên cạnh Thái tử, nắm chặt tay hắn nói: “Đêm thành hôn, chẳng phải điện hạ đã hứa sẽ bảo vệ Lạc Tú một đời một kiếp hay sao? Bây giờ đối đầu với kẻ địch mạnh, chẳng lẽ điện hạ muốn lùi bước ư?”
Tư Mã Lâm ngẩn người, lộ vẻ xấu hổ: “Nàng nói đúng. Bản cung là Thái tử một nước, bây giờ phụ hoàng đau ốm, quốc gia nguy vong, lại còn sợ đầu sợ đuôi, đúng là không phải.”
Vương Lạc Tú ngồi xuống dựa vào lồng ngực hắn: “Điện hạ yên tâm, dù thế nào đi nữa, thiếp cũng sẽ cùng tiến cùng lùi với người.”
Tư Mã Lâm ôm chặt nàng, gật đầu.
Bên phía Tư Mã Đình cũng chẳng dễ dàng gì, Vệ Ngật Chi khuyên hắn hồi lâu, nhưng hắn vẫn còn lo lắng: “Trường Sa vương và Thái tử tình cảm sâu sắc, ai có thể đảm bảo bọn họ không cấu kết với nhau?”
“Bản tướng có thể bảo đảm.”
Vệ Ngật Chi và Tư Mã Đình cùng ngẩng đầu nhìn ra cửa, đã thấy Tạ Thù đi theo Phù Huyền vào trong.
“Gian thần nhà ngươi tới nơi này làm gì?” Tư Mã Đình đập bàn đứng dậy.
Tạ Thù cười cười: “Tới thuyết phục Cửu điện hạ ấy mà, ngay cả Thái tử cũng đã đồng ý sẽ chống lại Trường Sa vương, vậy mà ngài còn ở đây nghi ngờ ngài ấy.”
“Cái gì? Thái tử ca ca đã đồng ý rồi ư?”
“Đúng vậy, lát nữa Thái tử sẽ tới, bản tướng đến trước để thăm dò ý tứ của điện hạ mà thôi, nhưng xem ra, điện hạ cũng không giống người khẩu Phật tâm xa, ánh mắt vẫn còn tinh tường lắm.”
Tư Mã Đình bị nàng nói kháy, căm giận ngồi xuống.
Không lâu sau, Thái tử đi cùng Vương Kính Chi tới. Hắn đặc biệt mặc triều phục, rất trang trọng, bước nhanh vào đại sảnh, nhìn thấy Tư Mã Đình thì xấu hổ nói: “Cửu hoàng đệ, nếu như bản cung có thể sớm nói chuyện rõ ràng với đệ thì chuyện sẽ không rối tung rối mù đến mức này, đều là lỗi của bản cung. Bây giờ loạn trong giặc ngoài, huynh đệ chúng ta vẫn nên dừng đấu đá đi.”
Tư Mã Đình hừ một tiếng: “Những chuyện khác có thể tạm thời không nhắc tới, chỉ sợ Thái tử ca ca và hoàng thúc tình cảm sâu đậm, đến lúc đó lại không xuống tay được mà thôi.”
“Mặc dù bản cung và hoàng thúc tình cảm sâu sắc nhưng cũng biết phân biệt phải trái đúng sai.”
Sắc mặt Tư Mã Đình cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Tạ Thù nhân cơ hội nói: “Anh em trong nhà bất hòa sẽ khiến người ngoài coi thường, nay hai vị điện hạ đã đồng tâm hiệp lực, chắc chắn bệ hạ sẽ rất vui mừng.”
Tư Mã Đình nhớ tới Hoàng đế, rốt cuộc cũng dao động, lại nhìn Vệ Ngật Chi, người sau nhìn hắn gật đầu.
“Được, vậy ta và Thái tử ca ca cùng vào cung đi gặp phụ hoàng.”
Thái tử rất vui vẻ, mời hắn đi trước.
Vương Kính Chi theo hai vị hoàng tử vào cung, Tạ Thù vốn cũng muốn đi theo nhưng bị Vệ Ngật Chi kéo lại.
Ngoài mặt thì hắn tỏ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bàn tay đã luồn qua ống tay áo rộng mà túm chặt tay nàng: “Ta vất vả lắm mới có thể trở về, hiếm khi có cơ hội ở chung một chỗ, nàng cũng không cần ăn giấm chua rồi để Vương Kính Chi tha đi như thế.”
“Ta ăn giấm chua khi nào?” Tạ Thù ra vẻ quang minh chính đại nói.
Vệ Ngật Chi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, dẫn nàng ra cửa sau rồi ôm vào lòng.
Tạ Thù không tránh thoát, cười nói: “Sao ta cảm giác người ăn giấm chua là chàng mới đúng nhỉ?”
Vệ Ngật Chi mỉm cười gật đầu: “Đúng thế, nhưng ta không chối bay chối biến như nàng đâu.”
“…” Tạ Thù lườm hắn một cái.
Sau khi Hoàng đế tỉnh dậy thấy Thái tử và Cửu hoàng tử cùng quỳ trước giường, như thể chân tay muốn chống lại Trường Sa vương, đột nhiên cảm động đến mức lệ nóng dâng trào.
“Không ngờ trẫm lại bị đệ đệ ruột mưu phản, bây giờ có thể thấy huynh đệ các con đồng tâm, trẫm cảm thấy được an ủi rất nhiều.”
Bởi thế, ông ta càng thêm yêu thích Cửu hoàng tử, cũng không còn có cái nhìn phiến diện về Thái tử, tinh thần tốt hơn hẳn.
Sớm hôm sau, Tạ Thù hạ lệnh để Vương Kính Chi dùng lời của Thái tử viết chiếu chiêu hàng Trường Sa vương, lại lệnh cho Vũ Lăng vương dẫn binh áp sát, nếu không nghe theo, lập tức phát binh.
Binh mã Trường Sa vương đóng ở quận Tấn An, tạm thời còn không đáp lại nhưng bên phía chiến trường Ninh Châu lại truyền về tin xấu.
Hoàn Đình ngồi trong quán rượu uống rượu với đám con cháu thế gia, quay đầu chợt thấy bên ngoài có mỹ nhân đi qua, chén rượu trong tay bất giác sánh ra ngoài hơn nửa.
Nụ cười duyên dáng, đôi mắt đen láy, đây là cô gái đẹp nhất mà hắn từng được trông thấy.
Đám bạn cười đẩy hắn, tầm mắt hắn không nỡ thu hồi lại, bỗng nhiên lại thấy theo sau mỹ nhân còn có người quen là Mộc Bạch, mừng rỡ trong lòng vội vã xông ra ngoài.
Mộc Bạch dẫn mấy người theo sau bảo vệ Mục Diêu Dung, bỗng nhiên bị người khác kéo tay, quay đầu mới thấy hóa ra là Hoàn công tử, vội vã chào hỏi.
Hoàn Đình nhét một thỏi bạc vào trong tay hắn, tắc lưỡi cười: “Mộc Bạch, mỹ nhân ấy là ai vậy?”
“À, là con gái út của Thứ sử Ninh Châu Mục Xung đang làm khách ở tướng phủ ạ.”
Hoàn Đình sững người: “Ồ…”
Xem ra biểu ca nam nữ đều ăn nay lại có niềm vui mới, haizz, không có phần của hắn…
Đang cúi đầu ủ rũ muốn trở về, thì bỗng nhiên có người cưỡi ngựa phi nước đại tới, chạy thẳng tới trước mặt Mục Diêu Dung thì dừng lại, xuống ngựa bẩm báo: “Thừa tướng mời Mục cô nương hồi phủ, Ninh Châu gửi tin về, có liên quan tới lệnh tôn.”
Mục Diêu Dung cắt ngang lời hắn: “Có chuyện gì thì nói luôn đi, ta không muốn gặp hắn.”
Ngoài đường có vô số ánh mắt sắc như dao trừng nàng, đây là ai, dám coi thường Tạ tướng của chúng ta!
Người kia lộ vẻ khó xử, do dự hồi lâu mới nói: “Thứ sử Ninh Châu đã tử trận!”
Mục Diêu Dung ngẩn người, sắc mặt trắng bệch, những thứ đồ trong tay đều rơi xuống đất, thân thể nghiêng đi rồi ngất xỉu.
Hoàn Đình vội xông đến dìu nàng, bị trái phải nhìn vào thấy lúng túng, rồi dứt khoát ôm nàng nói với Mộc Bạch: “Ta đưa nàng về tướng phủ.”
Trở về tướng phủ, Mục Diêu Dung không còn vẻ hoạt bát như ngày thường, từ sau khi tỉnh lại đều khóc như mưa, ngay cả cơm cũng không chịu ăn. Từ nhỏ nàng đã được phụ thân nuông chiều, làm sao chịu nổi đả kích lớn thế này.
Tạ Thù khuyên nàng rất lâu, nhưng nàng chẳng buồn để ý, chỉ có mấy ngày đã vô cùng tiều tụy.
Nay Vệ Ngật Chi đã điều binh về ngoài thành Kiến Khang, Tạ Thù do dự không biết có nên để hắn đón Mục Diêu Dung về phủ Đại Tư Mã hay không. Dù sao, người cũng là do hắn mang đến, ở tướng phủ cũng chỉ là làm khách mà thôi.
Không chờ nàng mở miệng, Vệ Ngật Chi đã tự mình đến rồi. Hắn còn chưa thay giáp trụ, tay giữ bội kiếm, rõ ràng vô cùng gấp gáp.
Mộc Bạch dẫn hắn tới chỗ ở của Mục Diêu Dung, Tạ Thù cũng đang ở đó, thấy hắn đến định đứng dậy nói chuyện thì Mục Diêu Dung vốn đang lặng lẽ khóc như nhìn thấy người thân, liền gào khóc, lao thẳng vào ngực Vệ Ngật Chi.
Tạ Thù mím môi ngồi xuống, phất tay ra hiệu cho Mộc Bạch ra ngoài.
Vệ Ngật Chi đẩy nhẹ nàng ra: “Cố gắng nén bi thường, lệnh tôn xả thân vì nước, là anh hùng, thân là con gái anh hùng, cũng nên kiêng cường mới được.”
Mục Diêu Dung ngoan ngoãn nín khóc, nghẹn ngào để hắn đỡ ngồi xuống.
Tạ Thù không còn gì để nói, nàng nói mấy ngày liền cũng không hiệu quả bằng một câu nói của Vệ Ngật Chi.
Vệ Ngật Chi an ủi nàng ta xong, liền muốn cáo từ: “Trong doanh trại vẫn còn việc phải xử lý, khi nào rảnh rỗi bản vương sẽ tới thăm nàng.”
Hắn gật đầu với Tạ Thù, xoay người đi ra ngoài.
Tạ Thù thấy Mục Diêu Dung đã không sao, cũng đứng dậy cáo từ.
Nàng chậm rãi ra ngoài, vừa mới tới chỗ ngoặt ở hành lang đã thấy Vệ Ngật Chi đứng ở đó.
“Không phải chàng đã đi rồi sao?”
“Tạm biệt nàng xong mới có thể đi.”
“Chẳng phải vừa nãy chàng thấy rồi sao?”
Vệ Ngật Chi đến gần vài bước, mỉm cười rồi cùng nàng đi về phía trước.
Tạ Thù nói: “Vũ Lăng vương vẫn nên sớm về doanh trại đi thì hơn.”
Vệ Ngật Chi kéo tay nàng, tay còn lại lướt qua gò má nàng: “Được rồi, bản vương phải đi đây, Tạ tướng dừng chân, không cần tiễn.”
Hôm sau, bỗng nhiên Thái hậu phái người đến tướng phủ, đón Mục Diêu Dung vào cung.
Mục Xung là tâm phúc của Hoàng đế, tuy rằng bị điều tới Ninh Châu, nhưng tình cảm quân thần vẫn còn đó. Hoàng đế mới vui mừng vì sức khỏe khá lên thì lại nhận được tin dữ, lại đau lòng. Thái hậu vì muốn trấn an ông ta, biết được Mục Diêu Dung đang ở Kiến Khang thì muốn thay ông ta tận tâm với nàng.
Thái hậu đã gặp vô số người nhưng vừa nhìn thấy Mục Diêu Dung thì mắt vẫn sáng lên, kéo tay nàng nói vài câu, không quên hỏi tuổi.
Mục Diêu Dung đứng trước mặt Thái hậu, đương nhiên rất ngoan ngoãn trả lời: “Bẩm Thái hậu, Diêu Dung vừa tròn mười bảy ạ.”
“Đã đến tuổi cập kê rồi.” Công thần tử trận, một trong những mánh khóe điển hình cho trợ cấp của hoàng tộc chính là sắp xếp tương lai cho con cái của bọn họ, Thái hậu cũng không ngoại lệ, dịu dàng hỏi: “Diệu Dung đã có hôn ước với ai chưa? Trong lòng đã có người thầm thương chưa?”
Mục Diêu Dung động lòng, liền nói: “Có ạ, Mục Diêu Dung đã thầm thương Vũ Lăng vương từ lâu rồi ạ.”