Vệ Ngật Chi vào cung là do lệnh triệu kiến của Thái hậu, đúng là vì chuyện thành thân. Nhưng Thái hậu cũng nói chuyện rất chừng mực, chỉ nói trước tiên quyết định chuyện vui của hắn và Mục Diêu Dung, chờ sau khi dẹp yên chiến sự, Mục Diêu Dung chịu tạng xong thì mới bàn chuyện cưới hỏi.
Dù vậy, Vệ Ngật Chi vẫn từ chối.
Thực ra Thái hậu cũng không để tâm nhiều vào việc này, con ruột bà còn đang làm loạn tạo phản, nếu không vì chuyện phải chăm sóc an ủi người nhà công thần thì bà cũng chẳng tội gì mà đi nhớ xem ai đến lượt phải thành thân. Vì vậy bà cũng không hỏi nhiều, chỉ nói tất cả hãy chờ sau khi chiến sự yên ổn thì tính tiếp, như thế cũng đủ thời gian cho Mục Diêu Dung hồi phục tinh thần.
Vệ Ngật Chi sớm biết Thái hậu dễ đối phó, người khó đối phó nhất vẫn là mẫu thân nhà hắn Tương phu nhân, nhưng hắn cũng không lưu lại mà vừa ra khỏi cung đã dẫn quân thẳng tới Cối Kê dẹp loạn.
Trường Sa vương Tư Mã Thích trẻ trung phong độ, lòng ôm chí lớn nhưng tiếc rằng vì ông ta đưa là ý kiến lật độ chế độ danh gia vọng tộc, nên số người ủng hộ đã ít nay càng ít hơn, bên cạnh gần như không có nhân tài đắc lực, nếu không đã không phải đi tới bước đường cùng là hợp tác với tộc Thổ Dục Hồn.
Kế hoạch ban đầu của ông ta là tộc Thổ Dục Hồn dẫn binh lực thu hút phần lớn binh lực của Vệ Ngật Chi tới Ninh Châu, còn bên trong nước Tấn thì lại kích động Thái tử và Cửu hoàng tử trở mặt với nhau, đến lúc đó ông ta đánh tiếng mang cờ hiệu dẫn quân vào đô thành, binh lực sung túc, chuyện lớn sẽ dễ dàng đạt thành.
Nhưng Vệ Ngật Chi trước kia thường xuyên canh phòng cẩn mật Ninh Châu nay lại thay đổi thái độ, tỏ ra rất bình thường, hắn giao Ninh Châu cho thuộc hạ xử lý còn bản thân lại canh giữ Kiến Khang, thậm chí còn cùng Tạ Thù thuyết phục Thái tử và Cửu hoàng tử hòa hảo.
Hai người này không phải đối đầu hay sao?
Mộ Dung Triều cũng là một kẻ xảo trá, chỉ muốn kiếm lợi sau cùng, căn bản không xuất binh lực hùng hậu ra, giết một Thứ sử xong lại bị ngăn chặn. Tư Mã Thích chỉ có thể giả vờ nhận đàm phán, đi dò hỏi tình hình ở Kiến Khang, không ngờ Tạ Thù lại nhìn thấu kế hoạch của hắn, châm biếm lại, ép hắn ra tay.
Đám thế gia ở Cối Kê do họ Vương dẫn đầu, còn lại đều là sĩ tộc phương nam, những gia tộc này không ưa Tạ Thù. Tư Mã Thích vì bị Tạ Thù kích động nên mới lệnh đào mộ tổ bọn họ lên, một mặt để cho hả giận, mặt khác cũng muốn đẩy cao mâu thuẫn giữa Tạ Thù và bọn họ. Không ngờ Tạ Thù lại lập tức xuất binh tấn công, khiến hắn không kịp phản ứng.
Sai lầm lớn nhất của hắn chính là không điều tra tường tận về gã Thừa tướng trẻ tuổi kia!
Tư Mã Thích ngồi trong thủ phủ quận Cối Kê nhìn bản đồ, bên cạnh có phụ tá than vãn: “Lẽ ra điện hạ không nên làm vậy, điều không nên làm nhất chính là đào bới mộ tổ đám thế gia Cối Kê, ngài còn chưa đăng cơ đã đối nghịch với bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không giảng hòa đâu.”
Tư Mã Thích lạnh mặt tỏ vẻ không cần: “Làm là làm, làm gì có chuyện sau này đổi ý!”
Phụ tá khúm núm ngậm miệng.
“Báo…” Ngoài cửa có binh sĩ lao vào: “Quân địch đến, tổng cộng có hai vạn nhân mã, canh giữ ở chính cửa trước.”
Tư Mã Thích đứng dậy, cầm kiếm trong tay: “Hừ, chỉ có hai vạn người, sợ cái gì, bản vương sẽ khiến chúng có đi mà không có về!” Hắn gọi một gã tướng: “Đưa tin cho phía Thổ Dục Hồn, giục Mộ Dung Triều ra tay đi.”
Viên tướng nói: “Hiện giờ đưa tin, nước xa không cứu được lửa gận, người của chúng ta chưa chắc đã ra khỏi thành được.”
Tư Mã Thích liền rút trường kiếm chỉ vào hắn: “Không làm được thì mang đầu đến găp ta!”
Phó tướng không dám nhiều lời, khom người lùi ra cửa.
Hai vạn nhân mã kia là đội quân tiên phong, Vệ Ngật Chi vẫn còn chưa tới.
Tư Mã Thích đứng trên tường thành dò xét, phát ra vài mệnh lệnh, đang định đi về thì lại có binh sĩ đến báo, phía sau cửa thành cũng có quân địch bao vây.
Phía sau chính là hướng của quân doanh Từ Châu, có quân đội đến cũng không có gì lạ. Tư Mã Thích tự mình biết mình, hắn cũng không có kinh nghiệm thực chiến, đương nhiên không thể liều mạng với một người có kinh nghiệm phong phú như Vệ Ngật Chi, vội vàng ra lệnh cho đội quân tinh nhuệ tập kết đợi lệnh, một khi có biến động có thể rút đi bất cứ lúc nào.
Vệ Ngật Chi được ca tụng là thần bảo hộ Đại Tấn, tiếng tăm vang xa, bách tính đều vô cùng ngưỡng mộ hắn. Hắn cố gắng tới Cối Kê càng sớm càng tốt, dọc đường đi có bách tính chủ động trợ giúp hành quân, nhờ sự cố gắng của lòng dân mà sĩ khí tăng vọt.
Tư Mã Thích đứng trên tường thành, nhìn hắn bao vây thành, liền vung kiếm chỉ vào hắn cao giọng mắng: “Là tướng tài, nhưng tiếc thay tầm nhìn lại hạn hẹp, người trải qua nỗi khổ bần hàn lại còn giúp đỡ đám thế gia môn phiệt kia, cuối cùng chính là hại đến đất nước!”
Vệ Ngật Chi thúc ngựa tiến lên, giáp đen lạnh lẽo, không hề bị lay động: “Mời Trường Sa vương ra khỏi thành đầu hàng, nếu không lập tức công thành.”
Tư Mã Thích không giận mà còn ra oai: “Muốn đánh liền đánh, cần gì phải phí lời như vậy!”
Vệ Ngật Chi lui về trong trận, vung tay một thoáng, vạn mũi tên cùng đồng loạt bắn ra.
Tư Mã Thích được các binh sẽ che chở lui vào trong, hạ lệnh ném đá chống lại, đang bận rộn chỉ huy thì lại có người đến báo, phía sau thành cũng đang bị tấn công.
Trước sau đồng loạt tấn công như vậy, tình thế nguy cấm, nhưng ông ta lại ra lệnh cố thủ cổng thành, ý chí kiên quyết.
Vệ Ngật Chi dựng lều ở ngoài thành, hạ lệnh chặt đứt đường nước và lương thực của Cối Kê, ép ông ta vào khuôn khổ, một mặt lại tiếp tục phải người chiêu hàng.
Thái độ của Tư Mã Thích vô cùng kiên định, nhưng đám thuộc hạ thì không, bọn họ vốn e ngại oai phong của Vệ Ngật Chi, lại thấy thế tấn công của hắn dũng mãnh như vậy, trong lòng dao động.
Song phương giằng co chưa tới nửa tháng, đã có hai viên tướng lặng lẽ ra khỏi thành quy hàng.
Vệ Ngật Chi dùng tình báo của bọn họ, nhân lúc trời tối đánh lén, công phá cửa thành, đến lúc công thành xong mới biết Tư Mã Thích đã dẫn theo chủ lực bỏ chạy từ lâu.
Hóa ra hắn đã sắp xếp lối thoát qua đường thủy từ trước.
Các tướng lĩnh tụ họp trong thủ phủ quận Cối Kê, có phó tướng nói: “Dương Kiệu tướng quân đã tới quận Trường Sa, Trường Sa vương cũng không thể trở về quê nhà phải không? Vậy ông ta sẽ đi đâu?”
Vệ Ngật Chi nhìn địa đồ, cau mày nói: “Nếu ta đoán không lầm, khả năng ông ta đi đường vòng tới Ninh Châu hội họp với Mộ Dung Triều.”
Hắn trầm ngâm chốc lát, hạ lệnh cho hai viên tướng dưới quyền đẫn binh đuổi theo, nhưng không thể liều lĩnh, chỉ cần ra sức ngăn cản tốc độ của bọn họ, còn bản thân tạm thời lui về Kiến Khang phục mệnh.
Tạ Thù vừa xuất cung định hồi phủ, ngồi trong xe ngựa gấp lại chiến báo, trong lòng vô cùng lo lắng.
Đi được nửa đường, bỗng nhiên có người ngăn ở trước xe, hô to Thừa tướng.
Mộc Bạch ở bên ngoài nói: “Công tử, là thư đồng của Vương Thái phó.”
Gần đây Tạ Thù vẫn đang tìm Vương Kính Chi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu. Hôm qua nàng lại phái người tới quý phủ của hắn, dặn hắn tới tướng phủ tìm mình, dự đoán hôm nay hắn sẽ xuất hiện.
Gã thư đồng nói: “Tiểu nhân tới chuyển lời xin lỗi tới Thừa tướng, chúng tiểu nhân vừa tìm được lang chủ, ngài ấy say ngất trên mộ phần người khác, khuyên thế nào cũng không chịu rời đi, hôm nay e rằng không tới tướng phủ được.”
Tạ Thù kinh ngạc vén mành xe: “Dẫn bản tướng đi xem.”
Gã thư đồng dẫn đường, đi thẳng ra ngoài thành. Trong một bãi tha ma hoang vu, Vương Kính Chi quần áo xộc xệch, dáng vẻ phóng khoáng, say khướt nằm trên một ngôi mộ, ngay cả guốc gỗ trên chân cũng mất một chiếc.
“Thái phó, ngài đang làm gì thế?”
Nghe có tiếng gọi, Vương Kính Chi nheo mắt nhìn sang, bỗng nhiên cất tiếng cười to:”Thừa tướng đến báo cho ta tin vui Trường Sa vương đã bị bắt phải không? Hắn phá hủy mộ tổ nhà họ Vương, ta vẫn còn chưa báo thù được đây.”
Tạ Thù thở dài: “Để ông ta chạy mất rồi.”
Vương Kính Chi dường như không nghe thấy, buồn bã cười hai tiếng, tự nhủ: “Là ta bất tài, để người trong tộc chết rồi mà cũng không được yên ổn…” Hắn dùng tay ôm mặt, trong mắt ngập nước, lặng lẽ gọi “Uyển Hoa”.
Một đám người hầu cùng nhau tới dìu hắn, Tạ Thù hỏi Uyển Hoa là ai, người hầu nói đó là thê tử quá cố của lang chủ bọn họ.
Nàng đứng một bên, trong lòng cảm khái, Vương Kính Chi nhìn phong lưu hào hiệp là vậy, nhưng lại là người cực trọng tình nghĩa, không ngờ lại tự trách đến mức độ này.
Không bao lâu sau, Vương Uẩn Chi vội vã chạy tới, đỡ phụ thân dậy, lại nhẹ giọng khuyên nhủ, rốt cuộc cũng đưa được hắn lên xe.
Tạ Thù nhìn theo bóng lưng hai cha con, bỗng nhiên cảm thấy đau xót.
Vương Kính Chi có con trai nâng đỡ, Vệ Ngật Chi có mẫu thân chở che, nàng có ai?
Tháng năm, Vũ Lăng vương dẫn mấy nghìn kị binh về triều, vào cung phục mệnh.
Lúc Tạ Thù vào điện, hắn còn chưa cởi áo giáp, dáng vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là vừa về vào cung luôn.
Sức khỏe Hoàng đế đã tốt hơn rất nhiều, đầu tiên trách mắng đệ đệ đại nghịch bất đạo, sau đó lại trình bày sự bi phẫn của bản thân, cuối cùng khích lệ Vệ Ngật Chi, trấn an hắn không cần tự trách vì chuyện để Trường Sa vương chạy mất. Ngược lại, nói đi nói lại toàn những từ cũ rich, nghe chai cả lỗ tai.
Tạ Thù nhìn chằm chằm đôi giày, không tập trung lắng nghe.
Nói xong vài câu khách sáo, Hoàng đế lại chuyển sang lo lắng chuyện chiến sự Ninh Châu. Vệ Ngật Chi nói: “Bệ hạ yên tâm, vi thần sẽ nhanh chóng tới đó giám sát và đốc thúc tác chiến.”
Hoàng đế hiếm khi tỏ vẻ ngại ngùng: “Khanh vừa mới về đã lại phải đi, Tương phu nhân phải trách trẫm mới đúng, à đúng rồi, không phải Thái hậu nói muốn làm chủ hôn sự cho khanh hay sao, lúc này đi hình như không thích hợp thì phải?”
Vệ Ngật Chi nhíu mày, lặng lẽ liếc mắt nhìn Tạ Thù, nói lúc nào không nói lại nhè ngay trước mặt nàng mà đề cập. “Bệ hạ minh giám, đối đầu kẻ địch mạnh, vi thần không có tâm trạng thành gia.”
Tạ Thù bỗng nhiên nói: “Bệ hạ yên tâm, việc này vi thần có thể sắp xếp, binh lực của Dương Kiệu vẫn đang ở quận Trường Sa, đi tới Ninh Châu cũng nhanh thôi, Vũ Lăng vương cũng không nhất thiết phải đích thân tới đó.”
Hoàng đế bất ngờ nhìn nàng, sao bỗng nhiên lại hiểu chuyện thế chứ lị?
Vệ Ngật Chi liếc mắt nhìn nàng, lòng tràn đầy kinh ngạc.
Lúc xuất cung thì trời đã tối, Tạ Thù bước nhanh phía trước, có ý định lảng tránh nhưng ở cửa cung vẫn bị Vệ Ngật Chi tóm được.
“Hôm nay ở trước mặt bệ hạ, Tạ tướng nói vậy là có ý gì? Muốn thành toàn cho ta sao?”
Tạ Thù ngửa đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn, sóng mắt lưu chuyển, làm người đối diện chấn động hồn phách. “Bản tướng suy nghĩ vì Vũ Lăng vương mà thôi, ngài còn có trách nhiệm gia tộc cần gánh vác, sớm thành gia thất cũng không hẳn là chuyện xấu.”
Nửa gương mặt Vệ Ngật Chi ẩn trong bóng tối, không trông rõ biểu hiện: “Nàng vừa nói gì?”
“Ta nói thật lòng đấy.”
Tạ Thù xoay người muốn đi, lại bị hắn cản lại: “Có phải nàng đã nghe được tin gì nên mới hiểu nhầm không? Lúc trước ta đi vội quá, không kịp tới nói rõ với nàng. Nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý ổn thỏa.”
Tạ Thù lắc đầu: “Ngài còn phải gánh vác trách nhiệm gia tộc trên vai, vốn không cần suy nghĩ vì ta, có thể quyết định bất cứ điều gì. Lúc đó ta đồng ý với ngài bởi vì ngài không hề có yêu cầu gì ở ta, vì lẽ đó, ta cũng không hề đòi hỏi gì ở ngài hết.”
Vệ Ngật Chi đến gần một bước, trong mắt tràn ngập sự ngỡ ngàng: “Nàng nói nàng đồng ý với ta chỉ vì điều đó sao? Lẽ nào không phải vì cả hai bên cùng tình nguyện?”
“Hai bên tình nguyện ư?” Tạ Thù bật cười, khẽ cạy từng ngón tay hắn ra khỏi tay mình. “Từ ngay ta bắt đầu mặc y phục nam giới, ta đã không hề có hi vọng xa vời như vậy. Ta chỉ cảm động vì hành động của ngài mà thôi. Nhưng hôm nay đã có thể nhìn thấy điểm kết thúc rồi, hai chúng ta mỗi người có một vị trí riêng, thân bất do kỷ, vẫn không nên miễn cưỡng nhau thì hơn.”
Nàng xoay người đi lên ngựa, Vệ Ngật Chi nhìn theo bóng lưng nàng, sững sờ không nói nên lời.
Mộc Bạch liếc mắt nhìn Vệ Ngật Chi rồi cầm đèn chạy theo ngồi lên xe.
“Vũ Lăng vương còn chưa đi, công tử vừa nói gì với ngài ấy vậy?”
Ánh mắt Tạ Thù thẫn thờ nhưng khóe môi lại nhếch lên tạo thành nụ cười buồn: “Ta nói trước đây Tạ gia là của tổ phụ, nhưng giờ Tạ gia là của ta, ta gánh vác con đường phía trước của nhiều ngươi như vậy, nhất định phải nghiêm túc làm một Thừa tướng.”
Mộc Bạch gật đầu liên tục: “Công tử nói đúng lắm! Á, vậy chuyện của ngài và Vũ Lăng vương sau này sẽ thế nào?”
“Không có sau này.”
Mộc Bạch nhìn sắc mặt nàng, ngượng ngập an ủi: “Không sao, ngược lại công tử cũng không cần bận lòng vì ngài ấy nữa.”
“Hừm, không hề bận lòng chút nào.”