Chuyển ngữ: Hắc
Mùa hè năm Tấn Nguyên thứ hai mươi chín, nước Tần đột nhiên xuất binh đánh vào quận Ba Đông, phá vỡ hòa ước vừa mới ký kết không lâu.
Sau khi An Hành nhận được tin thì vô cùng khiếp sợ, vội vã phái người đi thăm dò xem chuyện gì xảy ra, cuối cùng nhận được tin là do đích thân hoàng đế nước Tần ra lệnh.
Hắn không quản đêm hôm khuya khoắt, vội vã vào cung. Tần đế dường như biết trước hắn sẽ đến, cũng không đi ngủ, vẫn còn mặc y phục chỉnh tề ngồi trong thư phòng.
An Hành hành lễ xong, vội vã hỏi: “Đang yên đang lành sao bệ hạ lại chủ động tấn công trước vậy?”
Tần đề ném một lá thư lên trên thư án. An Hành liếc nhìn hắn một cái, cầm lên đọc, rất ngạc nhiên: “Vệ Ngật Chi còn nói phải giao trước năm quận cho hắn thì hắn mới bằng lòng cưới Trưởng công chúa làm vợ ư?” Ngữ điệu còn đặc biệt không hề nể nang khách khí.
“Không sai! Đồ không biết trên dưới!” Tần đế là hình mẫu điển hình của người tộc Đê[1], đường nét khuôn mặt đậm nét, cằm vuông ngay ngắn, nhìn rất uy nghiêm. Hắn đang trong thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh, tính khí cũng nóng nảy, khi nói chuyện hai mắt sáng ngời, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
An Hành khẽ cau mày: “Nhưng bệ hạ cũng không thể liều lĩnh, vi thần sắp xếp nhiều chuyện như vậy để lấy tiếng thơm cho nước Tần, như vậy đến khi chúng ta cần viện trợ, sẽ có lý do mượn sức mạnh của các nước chư hầu, nếu như những nước khác thấy chúng ta nóng ruột như vậy, cũng sẽ sinh lòng khác.”
“An tướng hẳn phải biết trẫm đã chờ bao lâu. Đại Tần ta binh cường mã tráng, cần gì phải mượn sức mạnh của nước chư hầu? Chỉ bằng sức mạnh tự thân cũng có thể thống nhất thiên hạ! Những người bảo thủ kia ngăn cản khanh đưa ra ý tưởng cải cách, ngăn cả trẫm xuôi nam phát binh, đều là vì lợi ích của bản thân chúng, lẽ nào giờ khanh cũng ngăn cản trẫm sao?”
An Hành vô cùng buôn phiền, sao hắn không hiểu tính khí của Tần đế cơ chứ, cũng không tiện nói nhiều, đành qua loa: “Vi thần chỉ sợ bệ hạ trúng kế khích tướng của Vệ Ngật Chi, giờ xuất binh, hắn liền có lý do ngang nhiên từ chối hòa thân, xuất quân chiến đấu.”
“Trẫm còn phải sợ hắn hay sao?” Tần đế nổi giận đùng đùng đứng phắt dậy, đứng trước giá nhìn bản đồ giang sơn vạn dặm, nheo mắt: “Gã Vệ Ngật Chi này, từ lâu trẫm đã muốn diệt trừ hắn!”
Việc đã đến nước này, An Hành cũng không thể làm gì khác hơn là thu hồi sự do dự của bản thân: “Nếu bệ hạ đã hạ quyết tâm, vậy chỉ có thể sớm hành động.”
Triều đình nước Tấn cũng vì việc này mà phiền não.
Quân Tần đánh vào quận Ba Đông, phá vỡ hòa ước, đương nhiên phải đối phó. Nhưng nước Tần đưa ra lời giải thích rằng, Vệ Ngật Chi yêu cầu phải giao năm quận ra trước rồi mới bằng lòng cưới Trưởng công chúa làm vợ, Trưởng công chúa cảm thấy bị sỉ nhục, trong cơn tức giận đã tự sát bỏ mình, Tần đế giận dữ, lúc này mới xuất binh, muốn đến đòi lại công bằng.
Vệ Ngật Chi vẫn vắng chỗ như cũ, nhưng suy nghĩ của đám thế gia đều xoay quanh hắn. Dù sao việc này cũng liên quan tới hắn, thậm chí nói là trách nhiệm của hắn cũng không sai.
Suy nghĩ của Hoàng đế vô cùng phức tạp, không cần biết chuyện Vệ Ngật Chi đòi năm quận kia là thật hay giả, nhưng lá thư do An Hành đưa tới đã viết rõ ràng năm quận kia là của hồi môn cho Vệ Ngật Chi chứ không phải nước Tấn, giúp đỡ trắng trợn như vậy, rõ ràng là muốn giúp Vệ Ngật Chi làm phản.
Bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy ra, ông ta sinh lòng đề phòng là điều hiển nhiên. Hoàng đế dự định để Vệ Ngật Chi lấy công chuộc tội, đòi lại binh quyền của hắn, sau đó tìm cơ hội thu về tay mình.
Việc này trước đây không phải ông ta chưa từng làm, lúc Tạ Minh Quang sắp chết, một phần binh quyền nắm trong tay đều bị ông ta rút đi, biến làm vệ binh của chính mình, khiến cho Tạ Thù vừa mới lên đài phải bó tay bó chân. Sau này nàng chèn ép Mục Trùng, khống chế cấm quân chính là vì điểm này.
Có binh quyền trong tay, mới thật sự là người có quyền.
Tiếng xì xào bàn tán trong triều càng lúc càng lớn, Hoàng đế ho nhẹ hai tiếng để mọi người ngừng lại: “Nước Tần xâm phạm nước ta, các khanh thấy nên ứng phó thế nào?”
Tạ Thù nói: “Thần cho rằng lúc này nên xuất binh chống đỡ.”
“Xuất binh là đương nhiên, nhưng ai là người dẫn binh đây?”
Quận Ba Đông thuộc quyền cai quản của Vệ Ngật Chi, chuyện này xưa nay vốn không cần hỏi, nếu không phải Vệ Ngật Chi thì cũng phải là thuộc hạ của Vệ Ngật Chi. Tạ Thù biết Hoàng đế không có ý định dùng Vệ Ngật Chi trước, nhưng vẫn cứ đề nghị: “Thần cảm thấy nên để Vũ Lăng vương xuất binh đánh Tần, tốc chiến tốc thắng.”
Hoàng đế nhìn Tạ Thù, không ngờ nàng lại quang minh chính đại ủng hộ Vệ Ngật Chi như vậy: “Trẫm lại cảm thấy lúc này phái Vũ Lăng vương xuất binh đi không thích hợp, nên phái người khác đi thì hơn, các khanh có ứng cử viên nào đề cử không?”
Các đại thần đều hiểu ông ta không muốn để Vệ Ngật Chi tiếp tục kiến công, nhưng Thừa tướng lại ủng hộ Vũ Lăng vương, nhất thời rơi vào tình thế khó xử, cũng không tiện mở miệng, càng không ai dám tự đề cử mình.
Tạ Thù hỏi: “Xin hỏi bệ hạ cảm thấy ai đi thì được?”
Hoàng đế thấy nàng đẩy quả bóng về phía mình, không còn cách nào khác đành nói: “Gần đây Vũ Lăng vương không thích hợp cầm quân, nếu Vệ Thích Chi đã thay hắn chưởng quản một nửa binh quản thì để hắn đi đi, cũng để cho hắn có cơ hội báo quốc.”
Tạ Thù hiểu rõ, tuy Vệ Thích Chi trở về không lâu, nhưng ai cũng biết từ nhỏ tới lớn Vũ Lăng vương đều coi trọng người huynh trưởng này. Hoàng đế làm vậy không chỉ có thể hạ thấp sự bất mãn của đám thuộc hạ dưới quyền Vệ Ngật Chi mà còn có thể để hai huynh đệ bọn họ kiềm chế lẫn nhau. Mà bị vướng vào tình cảm thân thuộc, Vệ Ngật Chi cũng sẽ không phản đối.
“Nhưng thần cảm thấy Vũ Lăng vương mới là người thích hợp nhất. Dù sao Vệ Thích Chi cũng đã lâu không ra chiến trường, lại từng là tù binh của nước Tần, đối mặt cường địch, khó tránh khỏi lúc không hiểu chuyện sinh lòng nhát gan, hơn nữa gần đây hắn mới bị trọng thương, không thích hợp ra chiến trường.”
“Tạ tướng cũng nên cho người ta một cơ hội, không nên nhận định quá sớm như vậy. Hiện giờ Vũ Lăng vương vẫn còn mang tội trên người, vẫn nên chờ đến khi hắn chứng minh được sự trong sạch của bản thân rồi hẵng bàn chuyện dẫn binh.” Hoàng đế nói xong liền hạ lệnh bãi triều, đi thẳng vào trong, rõ ràng là không muốn tiếp tục tranh luận cùng Tạ Thù.
Xế chiều hôm đó, Tường công công tới phủ Đại Tư Mã tuyên đọc thánh chỉ, lệnh Vệ Thích Chi ngay trong ngày hôm đó lên đường ra tiền tuyến dẫn binh tác chiến.
Hắn đi rồi mà Tương phu nhân vẫn còn kinh hoàng hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, con cả vừa mới trở về không bao lâu, tại sao lại bị Hoàng đế đưa ra chiến trường cơ chứ?
Vệ Thích Chi tiếp thánh chỉ, nhìn Vệ Ngật Chi đứng bên cạnh, khó xử: “Dường như ta đã vượt quá chức phận.”
Vệ Ngật Chi mỉm cười: “Đại ca đừng nghĩ nhiều, nếu bệ hạ đã muốn trọng dụng huynh, huynh cứ tận trung báo quốc, càng làm rạng rỡ tổ nghiệp Vệ gia.”
Tương phu nhân chỉ có thể thở dài, trong lòng vô cùng lo lắng.
Ba mẹ con đứng trong đình viện hồi lâu, chỉ có Vệ Ngật Chi vẫn thản nhiên như không, không có vẻ sầu lo, càng không có chuyện khó chịu không vui. Nhưng hắn càng như vậy, Vệ Thích Chi lại càng cảm thấy xấu hổ.
Phù Huyền bước nhanh từ hậu viện tới, nhỏ giọng thì thầm bên tai Vệ Ngật Chi nói vài câu.
Vệ Ngật Chi vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, xoay người đi về thư phòng, đi được nửa đường thì nụ cười kia mới biến mất, hỏi Phù Huyền: “Bên phía nước Tần có tin tức gì không?”
“Ngoại trừ chuyện không phải quận vương sẽ dẫn binh, thì họ cố ý công bố phải giao năm quận cho quận vương chứ không phải nước Tấn.”
“Bên phía quận Ba Đông thì thế nào?”
“Hiện giờ các quận đều lan truyền chuyện nước Tần hãm hại quận vương, trong quận Ba Đong còn có người nói từng thấy một người lén lút xuất hiện bên bờ sông, chắc chắn do nước Tần phái tới, mọi chuyện đều rất thuận lợi cho quận vương.”
Vệ Ngật Chi không tỏ rõ thái độ. Những chuyện này chẳng qua chỉ là dư luận, tuy không thể chứng minh sự trong sạch của hắn, nhưng có thể khiến Hoàng đế bớt nghi ngờ. Chỉ không ngờ An Hành lại dùng kế kích động Hoàng đế, khi nãy Tường công công tuyên đọc thánh chí có nhắc đến lệnh cấm túc mới hủy bỏ mấy ngày trước, rõ ràng trong lòng Hoàng đế vẫn chưa xóa bỏ.
Phù Huyền hỏi: “Quận vương vẫn còn định tiếp tục lật lại bản án ư?”
Vệ Ngật Chi lắc đầu: “Lật lại bản án cũng vẫn vậy thôi, nhưng có thể khiến nước Tần ra tay sớm, vậy bản vương cũng đạt được mục đích rồi.”
Chẳng qua không thể tự mình dẫn binh, lần này ngay cả cơ hội lập công chuộc tội Hoàng đế cũng không cho hắn.
Sáng hôm sau Vệ Thích Chi lên đường đi quận Ba Đông, Tương phu nhân vẫn buồn phiền không vui, nhưng cảm thấy khóc lóc sẽ không mang lại may mắn nên cố nén nước mắt tiễn hắn lên đường.
Vệ Ngật Chi an ủi bà suốt dọc đường, Tương phu nhân nhớ năm đó lần đầu tiên đưa Vệ Thích Chi vào quân doanh, lúc trở về cũng là hắn an ủi mình, trong lòng càng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Trở về phủ Đại Tư Mã, Vệ Ngật Chi theo thói quen tới thư phòng, nhưng vừa tới cửa đã thấy hai gã người hầu vẻ mặt sợ hãi, còn thỉnh thoảng nhìn vào trong, mãi đến khi trông thấy hắn về mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao vậy?” Vệ Ngật Chi nhìn cửa thư phòng đã bị mở, bước nhanh vào, thấy bên trong vẫn như mọi khi, chẳng qua có thêm một người đứng bên cửa sổ quay lừng về phía hắn, áo choàng trắng như tuyết khoác lên người, nhìn có vẻ gầy đi.
Phù Huyền đi phía sau hắn nhìn thấy, thức thời lùi ra ngoài, còn không quên đóng kín cửa lại.
Vệ Ngật Chi đi tới, cách nàng vài bước thì dừng lại: “Sao Tạ tướng lại tới đây?”
Tạ Thù quay đầu nhìn hắn, vẻ phiền muộn vẫn còn chưa kịp thu lại, khiến hắn run rẩy. Nhưng trong chớp mắt nàng lại nhoẻn miệng cười, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Không ngờ tới phủ Đại Tư Mã lại có thể nhìn thấy hoa tịnh đế liên hiếm có.”
Vệ Ngật Chi đến gần, lồng ngực gần như dán sát vào lưng nàng, thậm chí cúi đầu liền có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể nàng. Hắn gắng sức không nghĩ tới điểm này, theo ánh mắt nàng nhìn về phía đóa sen kia.
“Vũ Lăng vương không cảm thấy, đây chính ngụ ý ám chỉ ngài nên thành gia lập thất hay sao? Vậy mà ngài lại từ bỏ cơ hội này.”
“Hóa ra Tạ tướng lại hiểu rõ ý đồ của bản vương như thế, vậy sao ngài có thể nói bản vương từ bỏ cơ hội này nhỉ?”
Tạ Thù bật cười: “Nói cũng phải, chuyện này vốn không phải cơ hội, An Hành chắc chắn sẽ không đưa không năm quận cho ngài, chuyện hòa thân chẳng qua chỉ là một phần kế sách tạm thời của hắn mà thôi.”
Vệ Ngật Chi liếc mắt nhìn gò má nàng: “Hôm nay Tạ tướng tới đây chỉ để nói chuyện này hay sao?”
“Đương nhiên không phải.” Nàng xoay người, lấy từ trong tay áo một tờ chiếu lệnh đưa cho hắn: “Đây là thủ lệnh của bản tướng, lệnh cho ngài sớm lên đường tới quận Ba Đông tham chiến.”
Vệ Ngật Chi bất ngờ, rõ ràng Hoàng đế còn đề phòng hắn, nhưng nàng lại mang cơ hội tới cho hắn.
“Vũ Lăng vương không cần do dự, đây là mệnh lệnh của Lục thượng thư sự Thừa tướng.”
Vệ Ngật Chi rũ mắt hành lễ: “Bản vương lĩnh mệnh, tạ ơn Tạ tướng.”
Tạ Thù im lặng hồi lâu không lên tiếng. Hắn giương mắt nhìn sang, thấy nàng đang nhìn mình, ánh mắt hơi kỳ lạ, lại có phần né tránh, giống như che giấu tất cả tâm tình, không thể nói ra.
Hắn xoay người đặt chiếu lệnh thư lên thư án, tìm cơ hội tránh khỏi tầm mắt nàng. “Tạ tướng còn chuyện gì không, có việc gì cần dặn dò xin cứ nói.”
Tạ Thù nhìn bóng lưng hắn, hôm nay hắn mặc sam y màu trắng, viền áo được điểm xuyết họa tiết trúc xanh, tuy không còn dáng vẻ say rượu trong xe ngựa nhưng vẫn khiến nàng nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó.
“Có việc cần dặn, ngài cứ ngồi xuống giường đi.”
Vệ Ngật Chi quay đầu liếc nhìn nàng một cái, không rõ nàng có ý gì, nhưng vẫn đi tới bên giường ngồi xuống.
Tạ Thù đóng cửa sổ lại, đi tới trước mặt hắn, đột nhiên nàng cởi đai lưng, cởi áo khoác ngoài lộ ra trung y, dần dần lộ ra bả vai mềm mại và lớp vải buộc ngực.
Vệ Ngật Chi kinh ngạc nhìn nàng: “Nàng…”
Tạ Thù ngồi lên đùi hắn, đưa tay cầm vạt áo và đai lưng của hắn, cởi y phục rồi lại vươn tay tháo tiết khố, bàn tay mềm mại trực tiếp lần xuống.
Vệ Ngật Chi túm lấy tay nàng: “Nàng muốn làm gì?”
Gò má Tạ Thù ửng đỏ, sóng mắt luân chuyển nhìn hắn: “Chàng không biết ta muốn làm gì ư?”
Đương nhiên hắn biết nàng muốn làm gì, hắn chỉ không hiểu sao đột nhiên nàng lại chủ động như vậy.
Tạ Thù không cho hắn cơ hội suy nghĩ, áp môi lên môi hắn, ngậm lấy vành tai hắn, hôn yết hầu, mãi đến khi khiến hắn hổn hển thở gấp, bàn tay cũng tự thoát ra di chuyển được.
Vệ Ngật Chi khó có thể kiểm chế bản thân nên định giúp nàng cởi lớp buộc ngực, nhưng nàng lại thì thầm bên tai hắn: “Không cần phiền phức như vậy, vẫn đang ở trong thư phòng mà.”
“Biết vẫn đang ở trong thư phòng, nàng cần gì phải trêu chọc ta?”
“Không nói cho chàng biết.” Tạ Thù cười khẽ, dường như rất vui vẻ, nhưng Vệ Ngật Chi luôn cảm thấy nàng không giống như lúc bình thường.
Nàng cởi tiết khố, ôm cổ hắn chậm rãi ngồi xuống, đôi mày cau lại nhưng kìm nén không lên tiếng.
Vệ Ngật Chi đỡ hông nàng, vùi đầu vào vai nàng, không nghĩ tới những phiền muộn lo âu kia nữa, chỉ muốn ôm nàng mãi mãi không buông tay.
Cửa sổ đóng chặt, lại có bình phong che chắn, khiến ánh sáng mặt trời không thể len lỏi vào nên trong phòng hơi tối. Hắn nhẫn nại nhìn Tạ Thù nhấp nhô trên người hắn, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Đôi gò má Tạ Thù ửng hồng, nhắm mắt không nhìn hắn, rèm mi rung rinh, mỗi lần chớp mắt còn có thể nhìn thấy trong đó óng ánh giọt nước mắt, đôi môi đỏ tươi ướt át, môi dưới bị cắt chặt khiến người ta đau lòng.
Vệ Ngật Chi cúi đầu hôn nàng, một tay giữ cằm không cho nàng cắn môi, để nàng thoát ra tiếng rên rỉ trầm thấp mà ngân nga.
Ngoài thư phòng có người hầu đi qua, tuy chỉ là một chuỗi dài những tiếng bước chân không hề dừng lại nhưng cũng đủ khiến Tạ Thù căng thẳng. Vệ Ngật Chi rên khẽ một tiếng, ôm lấy nàng rồi quay người đặt nàng xuống giường, đột nhiên gia tăng tốc độ. Tạ Thù tóc tai tán loạn, nhắm mắt lại che miệng, chỉ lo những người bên ngoài nghe thấy.
Vệ Ngật Chi ôm nàng, bỗng nhiên nói: “Nàng gầy đi rất nhiều.”
Tạ Thù nói không ra lời, móng tay bấu chặt vào da thịt trên lưng hắn.
“Tại sao?” Hắn vừa thở gấp vừa hỏi nàng, vẫn cứ hung hăng tấn công.
Tạ Thù cắn chặt môi, một lúc sau thở nhẹ rồi nói: “Không nói cho chàng biết.”
Vệ Ngật Chi hình như hơi tức giận, vừa giống như không cam lòng, động tác càng thêm mãnh liệt. Tạ Thù nhíu mày, kìm nén sự đau đớn, vì muốn kích thích hắn nên nàng còn dịu dàng hôn lên ngực hắn. Lúc này Vệ Ngật Chi mới có dấu hiệu buông lỏng, ôm nàng một lát rồi muốn lui ra ngoài nhưng Tạ Thù lại ôm chặt hắn, thậm chí dùng chân quấn lấy hông hắn, không cho hắn lùi ra sau.
“Như Ý?” Vệ Ngật Chi giật mình nhìn nàng.
“Không sao, không việc gì…” Tạ Thù ôm chặt hắn, giống như vừa từ trong cơn mê tỉnh lại.
Hai người hồi lâu mới khôi phục lại sự yên tĩnh, Tạ Thù nhẹ nhàng đẩy Vệ Ngật Chi ra, mặc lại y phục, quấn lại tóc. Vệ Ngật Chi muốn hỏi vì sao nhưng nhìn bóng lưng nàng lại không lên tiếng.
Một lát sau, trong thư phòng chỉ còn lại Thừa tướng đương triều mũ áo chỉnh tề và Vũ Lăng vương.
Tạ Thù đẩy cửa, đứng tựa một lúc, chờ gò má bớt hồng, xoay người nói với Vệ Ngật Chi: “Lần này Vũ Lăng vương ra chiến trường, xin hãy bảo trọng.”
Vệ Ngật Chi vuốt vạt áo nhăn nhúm, giương mắt nhìn nàng, bao lời muốn nói cũng không thốt ra nổi, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Tạ tướng cũng bảo trọng nhé.”