Trong nhà cũ của Vệ gia sớm đã phái người quét dọn một lượt, người hầu cũng không tăng thêm, Vệ Ngật Chi chỉ điều vài tỳ nữ lanh lợi trong phủ đến hầu hạ, chuyện chủ yếu thì vẫn giao cho Mộc Bạch và Phù Huyền đi làm.
Vừa đúng lúc sau chiến sự bình ổn, tạm thời không có việc gì xảy ra, Tạ Thù bẩm với Hoàng đế xin nghỉ, an tâm ở đây nghỉ ngơi.
Trong nhà bắt đầu cả ngày đều lởn vởn mùi thuốc, nàng nghỉ dưỡng được vài ngày, dần dà đã có thể cử động, thi thoảng cũng sẽ ở trong viện đi dạo một chút, mãi đến khi ve kêu râm ran, mặt trời nắng gắt thì mới an phận ở yên trong phòng.
Vệ Ngật Chi mấy ngày nay nếu không lên triều thì sẽ nán lại đây, Tạ Thù ngại Tương phu nhân, nhiều lần khuyên hắn trở về phủ Đại tư mã, nhưng hắn vẫn như cũ làm theo ý mình.
Tạ Thù suy cho cùng làm quan đã quen không chịu ngồi yên, mấy ngày nay bắt đầu thở vắn than dài. Vệ Ngật Chi bảo nàng lúc dưỡng bệnh đừng bó ngực nữa nàng cũng không nghe. Sáng sớm thức dậy chuẩn bị xong xuôi, nàng mở cây quạt cán trúc che nắng đi đến hồ cá trong viện, cho cá ăn được một lúc thì đã cảm thấy nhàm chán vô vị, dứt khoát ngồi thừ người luôn trong đình.
Khóm hoa phía sau có vài người đứng đó, Tương phu nhân thò đầu nhìn, hết trái lại phải, miệng cứ lầm bầm: “Không thể nào đâu? Không thể nào đâu, tuyệt đối không có khả năng a….”
Tì nữ thiếp thân hoàn toàn mù mờ: “Phu nhân, rốt cuộc cái gì là không có khả năng?”
Tương phu nhân túm cánh tay nàng ta kéo về phía trước, chỉ Tạ Thù đang ngồi trong đình: “Ngươi cảm thấy Thừa tướng thế nào? Liệu có phải là một nam tử anh tuấn?”
Tỳ nữ đỏ mặt: “Phu nhân nha, người ta cảm thấy Thừa tướng rất đẹp, nhưng chưa bao giờ nói gì hết mà, ngài sao lại biết vậy?”
“Được rồi được rồi, ngươi tránh ra một bên đi!” Tương phu nhân vén bụi hoa lại nhìn một hồi, trong lòng vẫn như cũ thầm thì:Sao có thể thế chứ? Mặc dù dáng vẻ hơi nữ tính một chút, nhưng lời nói cử chỉ rõ ràng là bộ dạng nam nhi mà.
Từ xa truyền tới tiếng bước chân, Tương phu nhân liếc nhìn, ra là Phù Huyền, biết hắn thính lực tốt, sợ bị hắn phát hiện, dắt theo tỳ nữ vội vội vàng vàng rời đi.
Phù Huyền bước vào trong đình, hướng Tạ Thù hành lễ: “Bẩm Thừa tướng,Bệ hạ giữ Quận vương lại Ngự thư phòng nghị sự, hôm nay trong cung còn có yến tiệc nên tối mới trở về, xin ngài không cần đợi Quận vương dùng bữa.”
“À?” Tạ Thù nghe đến nghị sự thì có chút hưng phấn: “Trong triều xảy ra chuyện gì?”
Phù Huyền nhìn nàng, mới nói: “Không có.”
Tạ Thù thấy hắn muốn nói lại thôi thì biết chắc có chuyện, nhưng cũng biết muốn từ miệng hắn moi được gì thì khó như lên trời, đành phải không truy hỏi nữa. Đợi đến khi hắn rời đi, nàng dặn Mộc Bạch: “Ngươi ra ngoài thăm dò thử liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không.”
Mộc Bạch buổi trưa mới trở về, thế nhưng vẫn là bộ dạng không muốn nói kia, bị Tạ Thù xụ mặt răn đe một hồi mới mở miệng.
“Công tử, không phải thuộc hạ không nói, quả thực là vì tốt cho ngài thôi.” Hắn ủy khuất vặn chéo áo: “Thực ra cũng không có chuyện gì, chẳng qua là có lời đồn nói ngài xảy ra chuyện, lại đem mũi nhọn chĩa về phía Vũ Lăng Vương, Bệ hạ đại khái gọi Vũ Lăng Vương đến hỏi chuyện thôi. Dù gì chuyện này Vũ Lăng Vương có thể xử lý, ngài vẫn là dưỡng bệnh cho tốt, không cần bận tâm.”
Tạ Thù nhếch khóe miệng: “Ta bị bọn họ nói đã chết rồi, đây gọi là không có gì? Còn có chuyện gì khác?”
“Không có.” Mộc Bạch như đinh đóng cột.
“Thật, không, có?”
“…………….Đám người Tạ Tử Nguyên và Tạ Vận nhiều lần tới đây cầu kiến ngài, nhưng đều bị Vũ Lăng Vương chặn lại không cho vào.”
“Chả trách người ta đem mũi nhọn chĩa vào hắn.” Tạ Thù suy nghĩ: “Không lẽ Tạ Nhiễm đem tin tức về ta tiết lộ ra ngoài?”
“Không thể nào, bản thân Nhiễm công tử còn không biết ngài ở đây mà, Vũ Lăng Vương từng đặc biệt căn dặn không được nói cho hắn biết.”
Tạ Thù ngạc nhiên, thì ra Vệ Ngật Chi ngoài miệng không nói, thực tế thì đã đề phòng hắn.
“Ta biết rồi.” Nàng từ trong tay áo lấy ra một con dấu riêng: “Ngươi cầm tín vật này của ta đi gặp Tạ Tử Nguyên, để hắn biết ta vẫn khỏe, ngoài ra, bảo hắn điều tra một chút xem ai là kẻ đứng sau lưng tung tin đồn, nhanh chóng báo lại.”
Phù Huyền ở trên hành lang tình cờ gặp Chung đại phu ở phía trước đưa thuốc đến cho Tạ Thù, chỉ chỉ Mộc Bạch đang bận bịu không ngừng ra ra vào vào: “Chung đại phu nói Thừa tướng tốt nhất là tĩnh dưỡng, nhưng Quận vương đã làm tới mức này mà ngài ấy vẫn không chịu bỏ chính sự, đây liệu có thể gọi là tốt à?”
Chung đại phu lắc đầu: “Không có cách nào, chỉ có thể đợi công tử tự mình nghĩ thông thôi.”
Lúc tối đến, Mộc Bạch trở về, vừa bước vào phòng thì đã kích động không thôi: “Công tử dự đoán không sai, quả thực là có người ở sau lưng tung tin đồn, còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là kẻ thù không đội trời chung của ngài – Lục Trừng! Lão từ sớm đã sắp xếp tai mắt ở gần Tướng phủ ấy, còn phái người báo cho đám người Tạ Tử Tuyên nói tận mắt trông thấy Vũ Lăng Vương đưa ngài về đây, khiến Tạ gia và Vệ gia ở trên triều đình giương cung bạt kiếm!”
“Ta hiểu rồi!” Tạ Thù nằm trên giường phe phẩy quạt.
Lục Trừng vẫn chờ Vệ Ngật Chi đối phó với nàng, đương nhiên gấp rút chờ biết kết quả của nàng. Chắc hẳn nàng mấy ngày nay đều không lộ diện, khiến lão lo lắng a.
Vệ Ngật Chi cũng thật là, một chữ cũng chả nói.
Đêm đó Hoàng đế thiết yến trong cung, kỳ thực là mở tiệc đầy tháng cho trưởng nữ của Thái tử.
Mặc dù Vương Lạc Tú sinh bé gái, nhưng thời cơ đúng lúc quá tốt, vốn là tôn bối đầu tiên của Hoàng đế, vừa sinh ra lại đúng lúc Tần quốc đại bại, Hoàng đế rất mê tín, cảm thấy đứa cháu này có phúc, quyết định chuẩn bị tốt một phen.
Vừa hay buổi tối gió mát hiu hiu, mở tiệc thết đãi trong Kỳ Lân điện.
Bách quan sau khi hướng Hoàng đế và Thái tử hành lễ nói chúc mừng thì ngồi xuống, đích thực là dáng vẻ vui vẻ thuận hòa, nhưng mắt ai nấy đều nhìn lăm lăm vào Vũ Lăng Vương ngồi ở vị trí đầu bên phải, rồi lại ngó sang vị trí đang bỏ trống ở đầu bên trái của Thừa tướng, lòng tự hiểu rõ.
Hoàng đế trước đó đã tìm Vệ Ngật Chi nói chuyện, nhưng cũng không nhận được đáp án xác thực gì, nhưng vẫn phải bác bỏ suy đoán nhăng cuội của mọi người, liền cố ý hỏi: “Tạ Tướng bị bệnh vẫn chưa khỏe sao?”
Tường công công đương nhiên phải tiếp lời diễn kịch, nào ngờ Lục Trừng ở trong bàn tiệc lại hành lễ chen vào nói: “Bệ hạ hẳn là nên hỏi Vũ Lăng Vương mới đúng, nghe nói Thừa tướng hiện giờ đang nghỉ dưỡng ở phủ ngài ấy, cũng không biết thế nào rồi.”
Các đại thần còn lại ho khan rồi lại ho khan, uống rượu lại uống rượu, hận không thể tàng hình luôn thì càng tốt.
Bên ngoài đã lan truyền tin đồn nói Vũ Lăng Vương trả thù Thừa tướng, Thừa tướng yếu đuối đáng thương còn không biết đã bị đày ải thành bộ dạng gì, vẫn là làm như không biết gì mới tốt.
Vệ Ngật Chi cũng đã nghe ra được căm hận của Lục Trừng. Lão đương nhiên nhìn ra vụ mượn tiền ban đầu là bị lừa, hiện giờ liên tục châm ngòi quan hệ Tạ – Vệ cũng là hợp tình hợp lý.
Hắn nhấp rượu, ngón tay vuốt vạt áo, cười nói: “Lục đại nhân tai mắt nhanh nhạy, đích thực Tạ tướng đang ở nhà cũ của Vệ gia. Ngài ấy trước đây vì chiến sự mà lao tâm lao lực đến độ sinh bệnh, hiện giờ cần nơi tĩnh dưỡng. Bản vương vừa hay có nơi như vậy, lẽ nào ngay một chút tình người như thế cũng không cho được?”
Lục Trừng vuốt chòm râu hoa râm, tựa tiếu phi tiếu: “Thừa tướng đã lâu không lộ diện, cũng không biết bệnh này phải tịnh dưỡng như thế nào, Vũ Lăng Vương sẽ không làm gì giấu giếm Bệ hạ chứ nhỉ?”
Tạ Vận đã có chút ngồi không yên, may mà Tạ Tử Tuyên kịp thời ngăn hắn lại.
Phía đám Dương Kiệu mặt mày cũng đã khó chịu. Nhớ ngày đó Quận vương nhà bọn họ bị Thừa tướng khi dễ, mấy người đó có ai vì ngài ấy nói được lời nào? Hiện giờ trái lại vì Thừa tướng mà ra mặt, hừ, ai sợ ai chứ!
Nếu không phải vì e ngại thân phận, đôi bên hẳn đã xắn tay áo mà chửi nhau, nhưng chợt nghe bên ngoài điện một giọng nói hô vang: “Thừa tướng đến—“
Mọi người kinh ngạc vô cùng, nhao nhao quay đầu nhìn về phía cửa lớn.>
Vẫn bộ triều phục đen huyền như cũ, vẫn dáng vẻ mặt trắng môi đỏ như trước, kim quan buộc cao, cước bộ nhàn nhã, khóe môi hàm chứa ý cười, nhiều năm như vậy vẫn không hề thay đổi. Duy chỉ có một điểm khác là gầy yếu xanh xao hơn nhiều, đôi mắt càng toát lên vẻ thâm trầm, khiến người ta nhìn không thấu, từ xa thoáng nhìn đã lo lắng cúi đầu, sợ tránh không kịp.
Tạ Thù dừng lại giữa đại điện, trái phải quét mắt khắp một vòng, đưa tay lên môi, ho nhẹ một tiếng.
Chúng đại thần liền vội vàng đứng dậy hành lễ: “Tham kiến Thừa tướng!”
“Các vị đại nhân miễn lễ.” Tạ Thù lúc này mới không hoảng không vội hướng phía Hoàng đế hành lễ.
Hoàng đế cũng có chút bất ngờ, liếc Vệ Ngật Chi một cái, khoát tay nói: “Thừa tướng đến là tốt rồi, ngồi đi!”
Tạ Thù liếc mắt về phía vị trí, hơi hơi hất cằm, mím môi không nói.
Hoàn Bồi Thánh là người tinh tế cỡ nào, lập tức bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ minh giám, Thừa tướng vì chiến sự lao lực đến tận bây giờ, đích thực công trạng đứng đầu, hiện giờ mang bệnh tham dự, thần thỉnh xin Bệ hạ ban thưởng cho Thừa tướng ghế đầu.”
Lời này vừa nói ra, đa số đại thần đều lập tức phụ họa, ra sức nịnh hót hết mức có thể.
Mặt mày Hoàng đế đỏ hết cả lên, tọa vị của Tạ Thù đã gần với lão, còn muốn ghế đầu, há chẳng phải là ngồi cùng lão luôn à?
Tạ Thù trái lại thong dong điềm tĩnh, nhìn vẻ mặt kia, nếu như phối hợp với ôm cánh tay, chân khập khiễng thì càng hợp hơn.
“Chuẩn tấu….” Hoàng đế thê lương không lời nào tả được.
Tạ Thù vén áo bước lên thềm ngọc, nghiễm nhiên ngồi xuống rồi mới chúc mừng Thái tử, thấy Tư Mã Đình ở bên dưới mặt mày đen thui thì chỉ cười nhạt, hoàn toàn phớt lờ.
Vệ Ngật Chi nhìn nàng chằm chằm, trên mặt hết thảy đều là vẻ bất đắc dĩ. Tạ Thù lặng lẽ hướng hắn chớp chớp mắt, ngoắc tay gọi một tiểu nữ quan, bảo nàng ấy thay chung rượu trước mặt thành trà, bưng lên uống một ngụm.
“Lúc bản tướng vừa tới nghe thấy Lục đại nhân nhắc tới bản tướng,” Nàng nhìn qua phía Lục Trừng, nét mặt rạng rỡ như hoa: “Lục đại nhân dường như hi vọng bản tướng xảy ra chuyện nhỉ.”
Lục Trừng từ lúc thấy nàng ngồi ngay ngắn ở phía trên thì đã tức đến phát nôn tới tận bây giờ, sắc mặt xanh mét, một lúc lâu mới kìm nén thốt ra một câu: “Hạ quan không dám.”
Tạ Thù như thể chỉ là thuận miệng nói, cũng không thèm để ý lão, tự nhiên quay qua nói chuyện với Hoàng đế: “Vi thần mấy ngày nay vắng mặt, Bệ hạ vất vả nhiều, nhưng không biết sau chiến sự các quận Giang Bắc bố trí thế nào rồi, vi thần dạo gần đây vẫn luôn bận tâm đến chuyện này.”
Hoàng đế đối với việc nàng đổi đề tài thế này thì cảm thấy chả hiểu vì sao, nhưng vẫn tiếp lời: “Trẫm đang định phái người đi thị sát dàn xếp, không biết Tạ Thừa tướng có đề nghị gì không?”
“Vi thần nghe nói chất tử của Lục đại nhân – Lục Hi Trữ thông minh tài giỏi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội thi triển tài hoa, chi bằng phái người này đi xem thử thế nào?”
Vệ Ngật Chi vừa nghe liền biết nàng hôm nay đến đây để trừng trị Lục Trừng. Lục Hi Trữ là chất tử của Lục Trừng, nàng đã nói người ta không có cơ hội thể hiện tài năng, vậy không phải là nói Lục Trừng đàn áp chất tử không để hắn xuất đầu lộ diện à?
Bây giờ nàng nói thế, Lục Trừng có thể còn cho rằng chất tử của mình cùng với nàng có cam kết ngầm gì đấy, Lục Hi Trữ đương nhiên sẽ vừa cảm kích lòng tốt của nàng lại vừa oán hận Lục Trừng, điều này trái lại sẽ châm ngòi ly gián a.
Hắn quay đầu nhìn Lục Trừng, quả nhiên lão đã tức đến độ mặt mày biến sắc.
Tạ Thù như thể chả nhận thấy gì, nâng chung trà quay qua cạn với người bên cạnh. Nàng uống trà nóng người khác uống rượu, không dám có câu oán hận mà không lên tiếng, còn phải tự mình cạn chung tùy ý theo nàng.
Hoàn Đình nhớ biểu ca nhà mình, chủ động đứng dậy uống một chung với nàng, nói dăm ba câu. Vốn không có gì, Tạ Thù thế nhưng bỗng dưng bảo hắn bước tới trước, thái độ hai người vô cùng thân mật nói một lúc lâu mới kết thúc, sau đó nàng lại đột nhiên tìm cách giao cho Hoàn Đình một công việc béo bở.
Quang Lộc đại phu Vương Mộ nhìn mà đỏ hết cả mắt, chọc chọc Vương Kính Chi ngồi bên cạnh: “Huynh xem xem, Thừa tướng như vậy cũng rất rõ ràng, đối với Lục Trừng là một thái độ, đối với Hoàn Đình là một thái độ….Đây đơn giản là ‘thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết’ mà!”
Vương Kính Chi đảo mắt nhìn lên trên một cái: “Ngay cả Bệ hạ cũng không nói gì, chúng ta lại có thể lên tiếng gì chứ?” Trận chiến này với Tần quốc đằng sau do một tay Thừa tướng chủ đạo, Vũ lăng Vương liều mạng trên chiến trường, bệ hạ là người rõ ràng hơn ai hết, hiện giờ ai dám đắc tội hai người này chứ?
Trước khi rời đi, Vương Lạc Tú ôm con xuất hiện, bỗng nhiên đi đến trước mặt Tạ Thù, nói muốn xin nàng đặt tên.
Tạ Thù vội vàng từ chối: “Bệ hạ và Thái tử ngồi đấy, bản tướng nào dám vượt quá chức phận.”
Hoàng đế cười giả lả: “Thừa tướng không cần khiêm tốn, đứa trẻ này và ngươi có duyên, ở trước mặt ngươi cũng không có khóc nha.”
Vương Kính Chi liếc Vương Mộ một cái: Ta nói có sai đâu?
Vương Mộ hận đến độ đấm ngực giậm chân.
Ra khỏi cung, Tạ Thù đã rất mệt, cả đoạn đường đều bước đi rất chậm. Rõ ràng xung quanh không một bóng người, nhưng Vệ Ngật Chi vẫn cố ý đi phía sau, không bước tới trước đỡ nàng.
Tạ Thù đành dừng bước đợi hắn, nhưng hắn mắt cũng không thèm liếc, vượt qua nàng đi lên trước. Nàng cố ý ôm ngực hừ một tiếng, gập lưng xuống.
Vệ Ngật Chi rốt cuộc mặt lạnh tanh vòng trở lại, một tay đỡ hông nàng: “Bây giờ biết khổ rồi à? Chẳng phải ta đã bảo nàng tĩnh dưỡng rồi sao?”
Tạ Thù thừa cơ hội vịn cánh tay hắn: “Bên ngoài lan truyền lời lẽ tệ quá, ta đành ra mặt thôi. Được rồi, ta bây giờ trở về tiếp tục tĩnh dưỡng được chưa?”
Vệ Ngật Chi thở dài, ôm nàng đi về phía xe ngựa, vẫn không quên hỏi nàng đã uống thuốc hay chưa.
“Uống rồi, an tâm.”
Mộc Bạch từ bên cạnh xe xách đèn lồng chạy tới đón, sau lưng có khoái mã phóng nhanh tới đến trước mặt, nhìn mới hóa ra là Phù Huyền.
“Quận vương, Thừa tướng, thám tử vừa gửi cấp báo tới.”
Tạ Thù lập tức đưa tay đón lấy, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo u ám của Vệ Ngật Chi bên cạnh thì đành bất đắc dĩ rụt tay về.
Vệ Ngật Chi nhận lấy mở ra, dưới ánh đèn vừa nhìn thì ánh mắt tràn đầy hoảng hốt, chủ động đem thư hàm đưa qua: “Nàng xem thử đi.”
Tạ Thù lướt qua một lượt với tốc độ cực nhanh, cũng vô cùng kinh ngạc.