Phong cảnh Cối Kê xưa nay rất đặc sắc, núi sông tươi đẹp, là nơi ưa thích của rất nhiều danh lưu mặc khách[1]. Gia tộc Vương thị hầu hết đều sống ở nơi này, mà người đứng đầu là Vương Kính Chi.
Vương Kính Chi hiện giờ là tộc trưởng của Vương thị, mới ngoài ba mươi tuổi, danh tiếng vang vọng triều chính đã lâu. Có người nói xưa kia hắn nhất quyết không chịu ra làm quan, tâm nguyện lớn nhất đời hắn chính là được ở nhà viết chữ vẽ vời, hoàng đế chiêu mộ nhiều lần, hắn lại không rảnh mà để ý, dẫn theo một thị thiếp xinh đẹp đi du sơn ngoạn thủy, đi một lần đã mất hơn nửa năm.
Cha hắn vì chuyện này giận đến nỗi râu tóc dựng ngược, lúc đó Vương Kính Chi mới thấy hối hận, từ đó vào triều làm quan, chưa đầy ba năm đã bò đến vị trí đứng đầu Cối Kê, còn kiêm thêm chức vị Hữu tướng quân.
Tạ gia đang trong thời kỳ hưng thịnh, hắn sớm đã nghe thấy, vì lẽ đó khi Tạ Thù đề xuất muốn chọn Cối Kê làm nơi tụ họp, hắn đồng ý ngay lập tức.
So với những người khác trong gia tộc Vương thị cảm thấy bất bình, thì hắn lại cảm thấy tò mò nhiều hơn, Tạ Thừa tướng mang trong mình một nửa huyết thống thứ dân rốt cuộc sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Tạ Thừa tướng ở trên xe hắt hơi vài cái rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Đoàn xe nhanh chóng đi qua địa giới quận Tân An, đã nhìn thấy Cối Kê ở xa xa, Mộc Bạch vừa chống chọi ánh mắt soi mói của mọi người vừa khổ sở khuyên nhủ: “Công tử, chú ý hình tượng, hình tượng!”
Tạ Thù vẫn dùng quạt che mặt, làm lơ như không nghe thấy, dường như muốn ngủ bù cho mấy ngày liên tiếp phải chầu triều.
Cuối cùng cũng đến nơi, hôm đấy thời tiết hơi âm u, bầu trời xám xịt giống như bị nước đục quét qua, lại hơi phơn phớt vàng. Bên dưới là cỏ xanh và trăm hoa đua nở, xa xa là những thành lầu cao nguy nga tráng lệ, giống như một góc tranh thủy mặc, vừa tao nhã lại vừa khác biệt.
Binh lính trên thành lầu đã nhìn thấy đoàn xe ngựa từ xa, lập tức đi bẩm báo, không lâu sau, Vương Kính Chi dẫn theo đoàn người nối đuôi nhau ra đón.
Các gia tộc khác có quen biết đã sớm chào hỏi hắn, so với Tạ Thù thân phận có tỳ vết thì Vương Kính Chi không hổ danh hậu duệ danh môn, phong thái lỗi lạc, cử chỉ nhanh nhẹn, có tài mà không kiêu, có đức mà không nông cạn.
Tạ Thừa tướng ấy mà, chỉ là một thằng nhãi luộc hạc mà thôi!
Mộc Bạch thấy Vương Kính Chi sắp đến gần, vội vội vàng vàng đẩy Tạ Thù, nhưng nàng đã ngủ say như chết, còn không hài lòng khi bị Mộc Bạch làm phiền, tuyên bố: “Còn đẩy nữa ta sẽ ném ngươi cho rùa ăn!”
Mộc Bạch nước mắt rơi đầy mặt: “Công tử làm ơn nhỏ giọng giùm cho, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng!”
Tạ Nhiễm cảm giác ở phía trên có điều gì không ổn, mà hắn lại không thể lộ diện, liền gọi Quang Phúc đi truyền lời cho người thân tín của Tạ gia, để bọn họ đi lên chặn Vương Kính Chi một lúc, sau đó lại truyền lời cho Mộc Bạch, dù phải dội nước cũng phải đánh thức Tạ Thù dậy.
Mộc Bạch nào dám dội nước, dội rồi quần áo sẽ ướt, càng không giữ được hình tượng.
Vệ Ngật Chi xuống xe, từ xa đã trông thấy Vương Kính Chi, lại nhìn qua xe Tạ Thù, vốn tưởng rằng nàng mãi không có phản ứng là vì sĩ diện, ai ngờ đúng lúc ấy màn xe bị gió tốc lên một góc, nhìn thấy vẻ mặt Mộc Bạch khóc không ra nước mắt.
Hắn cho rằng Tạ Thù đã xảy ra chuyện gì không tiện nói, liền gọi Phù Huyền chặn những người khác, còn mình lặng lẽ tới gần.
Lúc này tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào Vương Kính Chi nên cũng không ai quan tâm tới Tạ Thù ở đằng này, hắn lại hành động mau lẹ, âm thầm leo lên xe Tạ Thù.
“Như Ý.”
Tạ Thù bị Mộc Bạch quấy rầy hồi lâu, cũng đã gần tỉnh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi này, bất giác ngẩn người, sau đó mới có phản ứng.
Cái tên này quá lâu rồi không có ai gọi nàng.
Nàng bỏ quạt giấy ra, thấy Vệ Ngật Chi mặc thường phục đang ngồi trước mặt, tiết trời u ám cũng không át được tướng mạo của hắn, mà đáy mắt hắn lại hiện rõ ý cười, trông chẳng khác nào châu ngọc.
“Hóa ra là đang ngủ, Vương Kính Chi đến rồi, đệ không chỉu tỉnh lại là thất lễ đó.”
Tạ Thù ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo, tiện thể dụi dụi mắt, phát hiện không có gỉ mắt, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
“Vậy ta cũng nên xuống thôi.”
Vệ Ngật Chi đưa tay cản lại: “Từ từ, để ta xuống trước rồi đệ hãy xuống, tránh để kẻ khác bàn tán.”
Tạ Thù buồn bực, vậy huynh cần gì phải tới chứ.
Vệ Ngật Chi xuống xe, lần này Mộc Bạch đứng về phía hắn, tủi thân nói: “May mà Vũ Lăng vương xuất hiện, nếu không thì không chỉ thuộc hạ bị ném cho rùa ăn mà thể diện của công tử cũng mất sạch.”
Tạ Thù động viên hắn: “Được rồi, được rồi, chẳng qua ta chỉ hơi bực bội khi bị đánh thức thôi mà.”
Bên ngoài Vương Kính Chi thấy Thừa tướng mãi không chịu xuống xe, cho rằng bản thân thất lễ nên không tiếp tục trò chuyện với mọi người, chủ động đi tới trước xe nàng hành lễ: “Thứ sử Cối Kê Vương Kính Chi tham kiến Thừa tướng.”
Mộc Bạch vén mành lên, phu xe xếp đôn cho Tạ Thù bước xuống, áo bào đỏ lay động trước mắt mọi người, nàng tiến lên trước vài bước rồi dừng lại nhìn Vương Kính Chi, đoạn vênh mặt bảo: “Vương Thứ sử miễn lễ.”
Vương Kính Chi đứng thẳng người dậy, đầu đội nón Lung Mao[2], thân mặc lễ phục đỏ tím, đeo đai ngọc bích, chân đi giày Hậu Để[3], trang phục khá là trang trọng, có thể thấy hắn rất tôn trọng Tạ Thù.
Những người khác trong gia tộc Vương thị đều đứng sau lưng hắn, đa phần cũng phục sức cẩn thận, đồng loạt theo hắn hành lễ với Tạ Thù, sắc mặt trang trọng, thái độ vô cùng kính cẩn.
Sự gắn kết trong gia tộc này rất mạnh mẽ, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Vương Kính Chi chỉ đâu đánh đó, Tạ Thù cảm thấy điểm đó của bọn họ mạnh hơn Tạ gia.
Vương Kính Chi nói thêm vài câu đại để là mọi người đi đường xa vất vả, muốn dẫn mọi người vào thành nghỉ ngơi.
Đường vào thành sớm bị dân chúng vây xem chật ních, một nửa tò mò nhìn về phía xe mà Tạ Thừa tướng ngồi, một nửa lại ngóng xe của Vũ Lăng vương, háo hức nhìn ngó.
Vương Kính Chi cưỡi ngựa đi trước, thấy thế vẫy roi ngựa chỉ vào dân chúng cười mắng: “Chẳng phải các người từ trước tới luôn miệng khen đại nhân ta đẹp nhất hay sao, sao Thừa tướng vừa đến đã sốt sắng quá vậy?”
Đám thế gia cười ầm lên, nhao nhao trêu hắn: “Nhìn Thứ sử đại nhân mãi cũng thấy chán mà!”
“Đáng ghét! Đừng có mà đứng núi này trông núi nọ thế chứ!”
Dân chúng ồn ào cười lớn.
Người đời ca tụng hắn là danh sĩ phong lưu đệ nhất Đại Tấn, nhưng hắn lại không sánh được vẻ mềm mỏng của Tạ Thù, lại không nổi bật như Vệ Ngật Chi. Tất cả khí chất của hắn đọng lại thành phong lưu, giống như một vò rượu ngon được ủ nhiều năm, nhìn thì không có vẻ gì đặc biệt, nhưng vừa ngửi đã thấy say. Sự hào hiệp của hắn không ai sánh bằng, đó cũng chính là nguyên nhân khiến dân chúng kính yêu hắn.
Tạ Thù liếc mắt nhìn ra ngoài, kinh ngạc nói: “Gã Vương Kính Chi này quả nhiên không chịu trói buộc bởi quy tắc, lại có thể thân thiết với dân chúng như thế.”
Mộc Bạch trợn mắt nói: “Nhà họ Vương thật hiểu đạo làm người!”
Vì có quá nhiều người đến nên điểm dừng chân là một ván đề lớn nhưng Vương Kính Chi đã sớm chuẩn bị, tất cả mọi người đều được sắp xếp chỗ ở hợp lý. Có người ở trong nhà một người trong tộc Vương thị, vừa định chê người ta quan hàm thấp nhưng nhìn lại lại thấy người quen, nên đều hoan hỉ cả; có người ở chỗ không được tốt lắm, nhưng đối phương lại là thân quyến chi trưởng nhà Vương Kính Chi, lại cảm thấy bản thân trèo cao.
Chỉ những điểm ấy đã có thể thấy năng lực của Vương Kính Chi, không phải ai cũng có thể dàn xếp ổn thỏa các thế gia như vậy.
Quý phủ của Vương Kính Chi chỉ tiếp đón một mình Thừa tướng, Tạ Nhiễm là ăn theo, ngay cả Vệ Ngật Chi cũng không có phần, nhưng thật ra quý phủ của hắn chiếm diện tích cực lớn, chẳng qua nể mặt Tạ Thù mà thôi.
Nơi rộng nhất chính là hoa viên nhà hắn, buổi tối hắn mở tiệc khoản đãi mọi người, xếp đặt gần trăm chiếc bàn nhỏ trong hoa viên, nhưng lại không tạo cảm giác chen chúc, thật quá đồ sộ.
Đương nhiên Tạ Thù ngồi ở vị trí đầu, Vương Kính Chi tự mình tiếp đón ngồi cạnh. Tất cả mọi người đều được sắp xếp thích hợp, chỉ có vị trí của Vệ Ngật Chi khiến người khác khiếp sợ, thân phận của hắn hiện tại chỉ thấp hơn Tạ Thù một bậc nhưng lại bị xếp trong góc, nếu Tạ Thù không nhìn kỹ cũng chẳng thể nào tìm ra được hắn.
Nhưng nhìn Vương Kính Chi bên cạnh, rõ ràng hắn không hề chú ý tới điểm ấy.
Không đúng, với năng lực làm việc của hắn, không thể có sơ suất này, trừ phi là cố ý.
Nàng cũng không nhắc nhở Vương Kính Chi, dù sao trước mắt người ngoài nàng và Vệ Ngật Chi là đối thủ một mất một còn, nhưng nếu không làm gì lại sợ trong lòng Vệ Ngật Chi không vui.
Huynh đệ thật khó làm.
Vi thế thỉnh thoảng Tạ Thù lại liếc mắt nhìn Vệ Ngật Chi, ý là tuy ngu đệ ngồi ở phía trên nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho huynh, vì thế tuyệt đối đừng có ghim thù ta nha.
Vệ Ngật Chi trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh, giống như không để tâm, tình cờ chạm mắt với nàng, nụ cười cũng rất bình tĩnh.
Vương Kính Chi thấy nàng thường xuyên quan sát, tiện thể nói: “Thừa tướng cảm thấy nhạt nhẽo lắm à? Có muốn gọi ca cơ lên tiếp khách hay không?”
Tạ Thù vội vã xua tay chối từ: “Hôm nay đi xe ngựa mệt nhọc, không cần thiết.”
Những người khác nhất thời cảm thấy thất vọng, Vương Kính Chi yêu nhất mỹ nhân, ca cơ trong quý phủ của hắn chắc chắc rất tuyệt, đám thế gia sôi máu đã lâu, kết quả lại bị Thừa tướng giả bộ làm người tốt đánh rơi mất cơ hội.
Đúng là đồ không hiểu phong tình, không có mỹ nhân làm sao ăn ngon được.
Kết quả của việc ăn không ngon chính là chén bát bừa bãi.
Ăn xong theo thường lễ đám thế gia sẽ ngồi cùng nhau buôn chuyện trên trời dưới biển, từ chuyện bát quái chốn đô thành, tha hồ tán phét.
Người nước Tấn khiếu thẩm mỹ cao, cái gọi là danh sĩ phong lưu, không chỉ coi trọng dung mạo, còn phải là người biết ăn nói, ngồi xuống khiến người ta không dứt ra được câu chuyện mới là người có bản lĩnh thật sự.
Tất cả đám thế gia đều tập trung về phía Vương Kính Chi.
Vương Kính Chi chậm rãi mà nói, nói có sách, mach có chứng, miệng lưỡi lưu loát, câu chuyện đều liên quan tới các thế gia ở đây, nhưng lại không hề nhắc tới Vệ gia. Hắn như không hề để tâm tới ở đây có một Đại Tư Mã đương triều, nửa chữ cũng không hề nhắc tới Vệ Ngật Chi.
Tạ Thù ngửa đầu nhìn lên trời, đêm nay rất nhiều sao, thích hợp giả ngu.
Hôm sau còn định đi Lan Đình, đám thế gia vừa tới, cần phải nghỉ ngơi lấy tinh thần, nghe Vương Kính Chi kể chuyện một lúc rồi ai về chỗ người nấy.
Vương Kính Chi vừa về phòng thì đường đệ Vương Kiền liền chạy tới tám chuyện: “Trong bữa tiệc hôm nay, Thừa tướng nhiều lần liếc mắt đưa tình với Vũ Lăng vương, e rằng quan hệ giữa hai người này không đơn giản như bề ngoài.”
Vương Kính Chi nhấc chén trà lên hỏi: “Có gì mà không đơn giản?”
“Nếu không phải lén lút có giao tình[4] thì chính là lén lút có gian tình.”
“Phụt…” Ngụm trà trong miệng Vương Kính Chi bị phun ra bằng sạch.
Bản thân Vương Kiền rất thích trai đẹp, khó tránh khỏi việc suy bụng ta ra bụng người, hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra, phủi phủi vệt nước trà trên vạt áo, lại nói: “Còn nữa, vì sao đường huynh lại cố ý nhằm vào Vũ Lăng vương vậy, mẫu thân hắn là họ hàng với nhà họ Vương chúng ta đấy.”
Vương Kính Chi liếc mắt nhìn hắn: “Đệ không hiểu cũng không sao, Vệ Ngật Chi hiểu là được.”
Lúc này Vệ Ngật Chi đang định lên xe về chỗ ở thì Tạ Nhiễm xuất hiện.
Hắn ở đứng ở cửa, không quan tâm tới ánh mắt của mọi người, há miệng thông báo: “Thừa tướng mời Đại Tư Mã ngủ lại Phi Tiên các, ngài ấy sẽ chuyển sang Nhã Quang các.”
Vương Kính Chi xếp cho Tạ Thù ở một vùng rất rộng, trong đó gồm có Phi Tiên các nổi danh nhất Vương phủ. Tạ Thù tới đây, đương nhiên Phi Tiên các sẽ là phòng ngủ của nàng. Nhưng nàng lại cố tình chuyển tới Nhã Quang các hẻo lánh, nhường Phi Tiên các lại cho Vệ Ngật Chi ở.
Thế gia ngầm hiểu là Thừa tướng đang lôi kéo Đại Tư Mã. Quá gian xảo, vừa thấy nhà họ Vương không để mắt tới Đại Tư Mã liền ra mặt vờ tốt bụng.
Trước mặt mọi người, đương nhiên Vệ Ngật Chi phải phân rõ giới hạn với Tạ Thù: “Tuyệt đối không thể, địa vị của bản vương không bằng Thừa tướng, làm sao xứng cơ chứ?”
Tạ Nhiễm cười nhạt, xong dứt khoát nói: “Đây là quyết định của Thừa tướng, tại hạ đã chuyển lời xong, Đại Tư Mã xin cứ tự nhiên.”
[1] Danh lưu mặc khách: Danh lưu: nhân vật nổi tiếng (trong giới nghệ thật hoặc chính trị), Mặc khách: Người giỏi sáng tác hoặc thưởng thức văn chương.
[2] Nón Lung Mao
[3] Giày Hậu Để