Một cơn mưa kéo qua, những hạt nước li ti đập vào cửa vẻ kính vang lên âm thanh lộp bộp lộp bộp vui tai. Rồi từng hạt từng hạt chảy dài, trông cứ như khuôn mặt ai đó đang khóc nhè, trông đến thảm thương. Quán đã đông khách nay còn đông khách hơn, người nào người nấy cũng có đôi có cặp, tay trong tay vui vẻ tìm một chỗ ấm áp trú mưa. Thức uống có vẻ đắt khách nhất hôm nay có lẽ là những thứ liên quan đến chocolate. Nó ngọt ngào nhưng đôi khi lại đắng ngắt.
Giao lại việc pha chế cho anh chủ quán, tôi cầm khay lên lầu dọn dẹp ly tách. Nhìn qua cửa kính, thành phố đang đắp một cái chăn nước mỏng. Ngày lễ tình nhân vốn ngọt ngào mà lại thành thế này, chắc có nhiều người buồn lắm! Tôi thì không biết đến bao giờ mình mới đón được một Valentine đúng nghĩa nữa. Valentine mà tôi không còn là một kẻ cô đơn.
Không biết cậu ấy bây giờ thế nào rồi?
Chắc đã được người ta đồng ý rồi cùng với người đó đi đến nơi nào đấy lãng mạn lắm.
Tôi đặt ly tách vào cái khay rồi bưng nó đến gần cửa sổ. Bên kia đường, dưới cột đèn, có một thằng con trai đứng ngửa mặt lên nhìn trời, mặc cho mưa lạnh xối xả vào mặt. Thì ra trong cái ngày này, vẫn có những kẻ thất tình, giống như tôi. Nhưng cái dáng đó, sao trông quen quá, cả cái kiểu ngửa mặt lên trời mỗi khi có chuyện không vui.
Cái kẻ đó đang tiến về phía này...
----------
Không biết lúc này tôi nên vui hay nên buồn? Cậu ấy là chàng trai đứng dưới mưa, không sai, và cậu ấy cũng đang là một kẻ thất tình. Cô bé ấy thích người khác.
Mọi sự diễn ra trên đời có vẻ tức cười nhỉ? Tôi thích cậu ấy, cậu ấy thích một cô bé, cô bé ấy lại thích người khác,... Suy ra trong cái vòng lẩn quẩn này có đến người đau khổ: tôi và cậu ấy.
Tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình khi nhìn thấy cậu ấy cả người ướt sũng đứng trước mặt mình, mỉm cười nhìn tôi nói: "Cho tôi ở lại đây nhé!". Nhưng ít nhất tôi biết là mình không vui. Nụ cười trên môi cậu ấy nhăn nhó đến lạ. Từng giọt nước mưa nhỏ tong tong xuống sàn nhà, tôi muốn biết thứ nước trong suốt ấy có vị gì, nhạt thếch hay mặn chát?
"Stop! Bus!" có tầng, nhưng chỉ hai tầng trong đó được dùng để kinh doanh. Tầng thứ là nơi ở của anh chủ quán, chỉ là một căn phòng để những đồ đạc cần thiết cho một người độc thân sống, đơn giản nhưng gọn gàng. Lần đầu tiên khi bước đến căn phòng này, tôi đã nói đùa với anh chủ quán rằng: "Anh thế này thì không cần bạn gái vẫn sống tốt nhỉ!?". Lúc đó, anh chỉ cười rồi cốc đầu tôi một cái rõ đau.
Tôi vào phòng, mang theo một ly matcha, Yuu cũng vừa bước ra khỏi phòng tắm, trên người là bộ đồ của anh chủ quán cùng với cái khăn lau tóc. Cậu ấy lúc nào cũng vậy, chỉ nhìn tôi rồi cười hiền.
- Cho cậu này!
- Thật xin lỗi, làm phiền mọi người rồi!
Yuu đón ly matcha từ tôi.
Yuu thích matcha, tôi cũng thế. Đây cũng có thể xem là sở thích bị ảnh hưởng, đơn giản là người tôi thích thích nó nên tôi cũng thích nó. Nhưng thật sự thì so với vị ngọt ngấy của chocolate thì tôi vẫn thấy thích nó hơn.
- Cậu không buồn chứ? - Tôi hỏi khẽ Yuu.
- Cũng bình thường, - Yuu nhấp một ngụp matcha, - chỉ là hơi đau một tí.
- Thế mà tôi vẫn cứ nghĩ năm nay cậu sẽ may mắn thoát được sự cô đơn ấy chứ.
- Chắc ông trời thương Lin nên chưa muốn tôi đi nhanh vậy. Bộ không có tôi cậu vui lắm sao?
Tôi không biết an ủi cậu ấy, cũng không biết an ủi bằng cách nào. Tôi sợ có khi những lời nói ra lại đi an ủi chính mình cũng nên. Nhưng tôi vẫn muốn làm cái gì đó cho Yuu, ít nhất cũng làm cho tâm trạng cậu ấy khá lên một chút.
- Không, rất mệt là đằng khác. Với cả, tối nay tôi liên tục bị làm phiền vì cậu đấy.
- Sao cơ?
- Còn không phải vì mấy em thầm thương trộm nhớ cậu. Một câu anh Yuu, hai câu anh Yuu... làm tôi hoa hết cả đầu.
Đến đây thì Yuu phá lên cười.
- Tôi không biết Lin vì tôi mà chịu khổ đấy!
- Yuu, cậu không thấy mình nên có trách nhiệm à? Tôi phải khổ sở cả một buổi chiều lẫn buổi tối đấy.
- Tôi đãi Lin ăn.
- Thế thôi á? Kèm theo một yêu cầu nhé!
- Nếu tôi làm được.
- Tôi muốn Yuu mãi cười như thế này.
Nụ cười trên mặt cậu ấy có phần cứng lại.
Yuu đứng dậy bảo:
- Đi thôi, tôi nghĩ mọi người ở dưới cần sự giúp đỡ.