Ngày Tỉnh Là Lúc Về

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triệu Vỹ Luân là chủ xe, vội vàng cùng luật sư Điền đến hiện trường để làm việc với cảnh sát về vụ tai nạn xe.

Nhiêu Anh vẫn đang khóc lóc ầm ĩ đòi treo cổ, nói Trác Uẩn uy hiếp bà ta, bà ta nhất thời đầu óc choáng váng mới đánh người, nhưng bà ta không có chứng cứ. Trác Uẩn nói rất nhỏ, không ai nghe thấy, camera hành trình của xe cũng không ghi lại được.

Camera giám sát lại quay rõ ràng, nhân chứng xung quanh rất đông, bảo vệ trường Nhị Trung cũng đồng ý làm chứng, toàn bộ chứng cứ đều hướng về phía Nhiêu Anh.

Có người qua đường nổi lòng trắc ẩn, nói là từng xem qua một số trường hợp trên mạng, gì mà nếu xe điện hay xe ba bánh chuyển phát nhanh vô tình đụng phải xe sang, chủ xe sang nhìn đối phương không có khả năng bồi thường cũng sẽ không bắt đối phương đền.

Triệu Vỹ Luân nghe thấy mấy lời linh tinh đó thì trầm mặt nói với luật sư Điền: “Tìm cửa hàng S để giám định mức hư hỏng của xe, yêu cầu bồi thường toàn bộ, không chấp nhận hòa giải, bồi thường không được thì khởi kiện, để tòa án cưỡng chế thi hành. Chuyện này do anh theo dõi, tôi chỉ cần kết quả, không cần báo cáo quá trình.”

Luật sư Điền đáp: “Được, chủ tịch Triệu, tôi hiểu rồi.”

Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy không cần ở lại hiện trường nữa, chuẩn bị về nhà. Bentley đã bị kéo đến cửa hàng S nên Triệu Tỉnh Quy chỉ có thể đổi xe.

Trác Uẩn lái xe của mình tới, lại lấy xe lăn của Triệu Tỉnh Quy từ cốp xe Bentley ra, lắp xong rồi đẩy đến bên cửa sau.

Có mấy người qua đường từ đầu đến cuối đều ở đây, lúc trước nhìn Nhiêu Anh không ngừng vỗ cửa xe, gọi người xuống xe thì vẫn luôn tò mò không biết người trong xe là ai, lúc này cuối cùng cũng nhìn thấy chân dung người thần bí kia.

Đó là một cậu học sinh cấp ba mặc đồng phục trường Nhị Trung, dáng người cao ráo, dung mạo anh tuấn, chỉ là… dáng vẻ anh di chuyển từ trong xe sang ra xe lăn, bất kỳ ai nhìn thấy đều cảm thấy chua xót và nuối tiếc.

Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn, khép chân xong, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Nhiêu Anh cách đó không xa, cảnh sát đang tra hỏi bà ta nhưng tầm mắt của bà ta chỉ dừng lại trên người Triệu Tỉnh Quy.

Ánh mắt Nhiêu Anh mang theo oán hận, vừa muốn há miệng mắng người thì luật sư Điền đã mở miệng: “Tôi khuyên bà nên bình tĩnh, nếu bà lại khóc lóc ầm ĩ, chúng tôi sẽ tính sổ với bà từng chuyện một, đều quy thành tiền.”

Nhiêu Anh trừng mắt nhìn luật sư Điền: “Các người cũng chỉ biết ỷ vào mấy đồng tiền thối nát, chuyên bắt nạt loại dân thường thấp cổ bé họng như chúng tôi, muốn tôi bồi thường tiền sao? Không có cửa đâu! Anh có bản lĩnh thì bắt tôi đi tù đi.”

Luật sư Điền mỉm cười: “Tiền của ông chủ tôi cũng không phải là gió thổi tới, nếu bà không đủ khả năng chi trả cũng có thể ngồi tù, tôi nghĩ ông chủ tôi sẽ hạnh phúc hơn khi thấy bà ngồi tù đấy. Nhưng bà phải suy nghĩ cho kỹ, bà mà từng ngồi tù thì con trai bà sau này muốn làm công chức nhà nước cũng không có đất thể hiện đâu. À, tôi thiếu chút nữa quên mất, cậu ta vốn cũng đâu có đất thể hiện, cậu ta có tiền sử bệnh tâm thần, công việc bình thường cũng chưa chắc đã tìm được.”

Nhiêu Anh: “…”

Bà ta lập tức biến sắc, lại bắt đầu nước mắt nước mũi cầu xin luật sư Điền, hy vọng ông ấy có thể giúp bà ta cầu xin trước mặt Triệu Vỹ Luân, luật sư Điền lười để ý tới bà ta, tới nói chuyện với chú Miêu.

Triệu Tỉnh Quy đã xoay xe lăn đi tới bên cạnh xe Trác Uẩn, Triệu Vỹ Luân che chở con trai, nhìn anh trèo lên ghế lái phụ.

Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Bố, mẹ có biết chuyện này không?”

“Biết một chút, bố có đánh tiếng với bà ấy rồi.” Triệu Vỹ Luân vỗ vỗ vai con trai, “Yên tâm đi, mẹ con sẽ vượt qua được thôi, nhớ kỹ, bố mẹ đều rất yêu con, con đừng nghi ngờ chuyện này.”

Triệu Tỉnh Quy ‘vâng’ một tiếng. Trác Uẩn đã ngồi lên ghế lái, Triệu Vỹ Luân nói lời tạm biệt với bọn họ, đóng cửa ghế phụ lại. Trác Uẩn quay qua thì thấy Triệu Tỉnh Quy chưa thắt dây an toàn, bèn nghiêng người qua giúp anh thắt dây an toàn, Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn: “Ơ, anh quên mất.”

Triệu Vỹ Luân còn ở ngoài xe nhìn bọn họ, Trác Uẩn không dám làm càn quá mức, chỉ lặng lẽ nắm tay trái Triệu Tỉnh Quy, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Trên đường trở về quận Tử Liễu, Triệu Tỉnh Quy mới sực nhớ mà hỏi Trác Uẩn: “Cô giáo Trác, sao em lại đến trường anh?”

Trác Uẩn nói: “Em đến đón anh tan học, ai biết sẽ gặp phải chuyện này.”

“Em cũng không nói trước với anh.” Triệu Tỉnh Quy Vu nhấm nháp ý tứ của cô, cảm thấy rất thú vị, “Em đây là lấy thân phận người nhà đến đón anh sao?”

Trác Uẩn vui vẻ thừa nhận: “Đúng vậy, đến đón bạn trai tan học, người này còn mặc đồng phục học sinh.”

Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn đồng phục thể thao trên người mình: “Tuần sau bọn anh sẽ thi giữa kỳ, ngày tháng sẽ thi xong. Lần này có lẽ anh thi không tốt, gần đây có quá nhiều chuyện phiền phức, làm bài cũng không thể tập trung tinh thần.”

“Thỉnh thoảng thi không tốt cũng không sao cả, em tin anh có thể bù đắp lại.” Trác Uẩn hỏi, “Đúng rồi, khi nào anh tới Bắc Kinh?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Ngày , ngày trở về vẫn chưa quyết định.”

“Ai đi cùng anh?”

“Chú Miêu, còn có… mẹ anh.” Giọng Triệu Tỉnh Quy sa sút, “Vốn bố anh cũng muốn đi, nhưng gần đây ông ấy cực kỳ bận rộn nên không đi được, chỉ có thể mẹ anh đi. Cái khác thì không sao, anh chỉ sợ mẹ anh lại mắng anh.”

Trác Uẩn cầm vô lăng: “Muốn em đi cùng anh không? Em xong việc rồi, đợt này đang rảnh.”

Triệu Tỉnh Quy bất giác quay đầu nhìn cô: “Thật sao?”

“Thật chứ.” Trác Uẩn mỉm cười, “Đã nộp đơn đăng ký cho trường rồi, có lẽ phải cuối tháng năm hay đầu tháng sáu mới nhận được thông báo trúng tuyển, xong phải làm visa. Tháng sau em muốn tiếp tục đến phòng vẽ tranh để thực hành vẽ tranh, chuẩn bị trước cho các tác phẩm lớn, trình độ không đủ đi ra ngoài cũng sẽ rất mất mặt, vậy nên mấy ngày nay em muốn nghỉ ngơi một chút, vừa khéo có thể đi cùng anh đến Bắc Kinh.”

Triệu Tỉnh Quy: “À…”

“À là có ý gì?” Gặp phải một ngọn đèn giao thông, Trác Uẩn dừng xe, xoay người nhéo nhéo mặt Triệu Tỉnh Quy, “Có muốn em đi cùng không? Không muốn thì thôi, em có thể đi tìm Tô Mạn Cầm chơi.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Muốn, đương nhiên muốn.”

“Được thôi, vậy em đi cùng anh.” Trác Uẩn cười nói, “Có em ở đó mẹ anh cũng không tiện mắng anh, Triệu Tiểu Quy của chúng ta là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sao lại nỡ lòng nào mắng chứ? Em không đồng ý.”

Triệu Tỉnh Quy cạn lời nhìn cô: “Em đừng lúc nào cũng coi anh là một đứa trẻ.”

Trác Uẩn nói: “Một người cứ lo lắng bị mẹ mắng, không phải trẻ con thì là gì?”

Triệu Tỉnh Quy: “Hừ.”

Buổi tối, Trác Uẩn ở lại quận Tử Liễu ăn cơm, Phạm Ngọc Hoa không xuống tầng, nói tâm trạng không tốt, Triệu Vỹ Luân và chú Miêu vẫn chưa trở về, trên bàn ăn chỉ có ba người là Triệu Tỉnh Quy, Trác Uẩn và Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi nhìn mặt trái hơi sưng của Trác Uẩn, trợn tròn hai mắt hỏi: “Chị Trác, mặt chị bị làm sao vậy? Anh trai em đánh chị à?”

Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy ảm đạm, Trác Uẩn sờ sờ hai má, cười nói: “Cậu ấy sao dám! Chị không cẩn thận đập trúng thôi, không sao, ngày mai sẽ hết sưng ấy mà.”

“À.” Triệu Tương Nghi nói, “Anh ấy tuy rằng rất hung dữ, nhưng chắc là không đánh người đâu. Nếu anh ấy dám bắt nạt chị, chị cứ nói cho em biết, em giúp chị báo thù.”

Trác Uẩn cười hỏi: “Em giúp chị báo thù thế nào?”

Bố mẹ không có ở đây, gan Triệu Tương Nghi cũng lớn hơn không ít: “Em có thể cho chị xem ảnh anh ấy hồi bé.”

Trác Uẩn nói: “Chị đã xem qua rồi.”

Triệu Tương Nghi kinh hãi: “Ảnh anh ấy trần truồng chị cũng xem qua rồi sao?”

Triệu Tỉnh Quy: “…..”

“Hả? Trần truồng?” Trác Uẩn động lòng, “Chưa từng xem qua chưa từng xem qua, em có sao?”

Triệu Tương Nghi rất đắc ý: “Có đây ạ, mấy tấm luôn! Em sẽ gửi nó cho chị.”

Triệu Tỉnh Quy tức gần chết: “Không được gửi.”

Triệu Tương Nghi làm mặt quỷ với anh: “Lêu lêu…”

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Triệu Tương Nghi sắp tốt nghiệp tiểu học, trong nhà gần đây đang thảo luận vấn đề học tập của cô bé. Cô bé muốn đi học trường cấp hai công lập gần nhà, bạn thân cũng đều đi học ở đó, nhưng Phạm Ngọc Hoa muốn cô bé đến học trường quốc tế xa xôi, còn phải ở lại, cô bé sầu muốn chết, lôi kéo Trác Uẩn điên cuồng kể khổ.

“Em cảm thấy mình là đứa trẻ mà bố mẹ nhặt được, lúc trước ném em ở nhà bà ngoại hơn một năm, khó khăn lắm mới trở về, vậy mà lại muốn ném em đến trường nội trú, em không muốn ở lại trường chút nào.” Triệu Tương Nghi tức giận nhìn Triệu Tỉnh Quy, “Anh, đều do anh, nếu không phải anh chọc mẹ tức giận, mẹ cũng sẽ không giận chó đánh mèo với em.”

Triệu Tỉnh quy không để ý tới cô bé, Trác Uẩn nói với Triệu Tương Nghi: “Em tìm bố em làm nũng đi, nói em còn nhỏ, ở trường không quen, chờ lên cấp ba rồi hẵng ở lại trường, không thiếu gì ba năm nay.”

“Bây giờ muốn làm nũng cũng không dễ.” Triệu Tương Nghi ưu sầu nâng cằm, “Em cảm thấy… mẹ em muốn em ra nước ngoài học cấp ba.”

Triệu Tỉnh Quy sửng sốt, Trác Uẩn cũng rất kinh ngạc: “Mẹ em nói với em sao?”

“Có nói qua một lần, em không đồng ý, nhưng em cảm thấy bà ấy sẽ không nghe theo lời em.” Triệu Tương Nghi sợ hãi nhìn về phía Triệu Tỉnh Quy, “Vốn là anh em sẽ ra nước ngoài. Hiện tại, nhiệm vụ này chuyển sang cho em.”

Triệu Tỉnh Quy lạnh lùng nói: “Đứa lớn bị phế nên phải cố gắng bồi dưỡng đứa nhỏ thôi.”

Trác Uẩn vỗ cánh tay anh một cái: “Anh đừng nói lung tung.”

Triệu Tỉnh Quy nhìn cô: “Anh nói không đúng sao?”

“Không đúng!” Trác Uẩn trừng mắt nhìn anh, lại nói với Triệu Tương Nghi, “Tiểu Nghi, suy nghĩ của mẹ em chị có thể hiểu được, thật ra rất đơn giản, nhà em có đủ điều kiện kinh tế, bà ấy hy vọng có thể cho em tài nguyên giáo dục tốt hơn. Nếu trong tương lai em muốn đi du học, bắt đầu học trường quốc tế từ cấp hai là một chuyện hết sức bình thường, ở đó có thể được học kỹ năng sống và cả kết thân với bạn bè mới, em thử sử dụng một thái độ lạc quan để xem xét vấn đề này xem.”

Triệu Tương Nghi kêu gào: “Vậy sao cấp hai cấp ba anh trai em không ở lại trường?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Sao em biết bố mẹ chưa từng đề cập với anh? Chỉ là anh không đồng ý thôi.”

Cơm nước xong, Trác Uẩn cùng Triệu Tỉnh Quy trở lại phòng tầng ba, bởi vì là thứ Sáu nên Triệu Tỉnh Quy không vội làm bài tập về nhà, ở trong phòng khách quét dọn vệ sinh biệt thự cho A Đoàn A Viên, Trác Uẩn đứng trước bàn làm việc trong phòng, ngẩng đầu thưởng thức bức tranh màu nước treo trên tường.

Cô đi đến phòng tiếp khách, hỏi: “Triệu Tiểu Quy, anh vốn dĩ muốn ra nước ngoài, đúng không?”

Triệu Tỉnh Quy đeo găng tay, đang đổ dăm gỗ bẩn vào thùng rác, trả lời: “Ừm, lúc đó anh muốn đánh giải Cuba, dự định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ ra nước ngoài.”

“Bây giờ thì sao?” Trác Uẩn ngồi xuống bên cạnh anh, cầm lấy cây chổi nhỏ cùng anh quét dọn biệt thự.

Triệu Tỉnh Quy rũ mắt, hỏi: “Em cảm thấy anh có thể ra nước ngoài nữa không?”

“Có thể.” Trác Uẩn đặt tay lên đùi anh, “Vì sao không thể?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Tiểu Nghi còn nhỏ, anh không muốn mẹ anh đi học cùng, không muốn con bé và bố anh tách ra. Chú Miêu lớn tuổi rồi, lại không biết chút tiếng anh nào, anh sợ chú ấy không thích ứng được với cuộc sống ở nước ngoài, anh Lỗi thì đã có gia đình, cũng không đi được. Nếu lại mời người khác đi theo thì phải làm quen lần nữa, mà con người anh… thực tế không thích tiếp xúc với người lạ lắm.”

“Thế sao?” Trác Uẩn cười ha hả, “Lúc em đến làm gia sư cho anh cũng là người lạ mà, nhưng em thấy anh cứ nghĩ cách không cho em đi.”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Quét dọn biệt thự sạch sẽ rồi thay vụn gỗ xong, Triệu Tỉnh Quy ôm A Đoàn và A Viên kêu ‘chít chít’ từ trong chậu rửa mặt ra, bỏ từng con vào biệt thự, Trác Uẩn đang nhìn thì bỗng ‘ơ’ một tiếng: “A Viên có phải mang thai rồi không?”

“Không phải chứ? Chúng chỉ mới kết hôn một tuần mà.” Triệu Tỉnh Quy cũng nhìn A Viên thử, phát hiện A Viên thật sự mập hơn A Đoàn một vòng, có thể phân biệt rõ ràng ai là ông ai là bà.

Triệu Tỉnh Quy nhíu mày nhìn A Đoàn: “Mày làm chuyện xấu từ khi nào thế.”

A Đoàn: “Chít chít.”

Trác Uẩn cười không ngừng, ôm lấy cánh tay Triệu Tỉnh Quy, nói: “Triệu Tiểu Quy, em hỏi anh, nếu không có người chăm sóc thì anh có thể sống một mình không?”

Triệu Tỉnh suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Phương diện sinh hoạt không có vấn đề gì lớn, chỉ là việc đi lại có hơi phiền phức, chờ anh lấy được bằng lái xe sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Trác Uẩn ghé đầu lên vai anh: “Nếu có thêm em thì sao?”

Triệu Tỉnh Quy xoay cổ nhìn cô, dường như hiểu được ý tứ của cô.

Trác Uẩn lại hỏi: “Anh có biết nấu cơm không?”

“Không.” Triệu Tỉnh Quy rất thành thật, “Em có biết không?”

Trác Uẩn: “Em cũng không.”

“Haizz…” Hai người đồng thời sầu muộn, dường như có thể thấy được cảnh tượng bọn họ ở trong nhà chết đói thê thảm.

Triệu Tỉnh Quy duỗi tay ôm lấy vai Trác Uẩn: “Nếu em không muốn học nấu cơm, vậy thì anh sẽ học.”

“Anh có làm được không?” Trác Uẩn tỏ vẻ hoài nghi, “Đừng làm ra một đống món ‘ẩm thực đen tối’ đó nha, có thể đầu độc chết em đấy.”

Triệu Tỉnh Quy không vui: “Vậy em nấu đi.”

“Em không thích nấu ăn.” Trác Uẩn nắm lấy tay trái anh đùa nghịch ngón tay, “Anh xem, tay em vẽ tranh nên làn da tinh tế biết bao nhiêu, còn anh là chơi bóng rổ, rất thô, muốn học nấu cơm thì cũng phải là anh học.”

Tay Triệu Tỉnh Quy rất lớn, ngón tay cũng thon dài, bây giờ có lẽ chưa thô ráp, so với đám con trai cũng được coi là bàn tay đẹp, nhưng so với Trác Uẩn thì kém một chút, làn da trên tay cô thật sự vừa mịn vừa trơn, vừa trắng vừa mềm, để một đôi tay đẹp như vậy đi nấu cơm, Triệu Tỉnh Quy làm sao đành lòng được.

“Vậy anh nói anh học thì em phải cổ vũ anh chứ, sao lại đả kích anh?” Anh trở tay nắm lấy tay Trác Uẩn, đan ngón tay vào tay cô, “Cô giáo Trác, em biết không, lúc bố mẹ anh kết hôn điều kiện trong nhà vẫn chưa được tốt như bây giờ. Bố anh gần như bắt đầu từ hai bàn tay trắng, mẹ anh nói, lúc đó cho dù bố rất bận rộn, nhưng việc nhà đa phần đều do một tay ông làm. Khi mẹ anh mang thai anh, nửa đêm muốn ăn gì là bố anh sẽ đứng dậy và làm món đó ngay cho bà ấy. Bây giờ hai người bọn họ không cần nấu cơm, thỉnh thoảng xuống bếp đều là làm đồ ăn cho đối phương, anh và em gái không có phần.”

Trác Uẩn giống như nghe kể chuyện xưa, nhớ tới bố mẹ Tô Mạn Cầm cũng hạnh phúc như vậy, hình như chỉ có tình cảnh trong nhà cô không giống người thường, Trác Minh Nghị ở nhà không nấu cơm, cũng không làm việc nhà, chỉ biết khoa tay múa chân với Biên Lâm, giống như vua một cõi an tâm thoải mái.

Cô đang suy nghĩ thì giọng nói của Triệu Tỉnh Quy vang lên bên tai: “Cô giáo Trác.”

“Hửm?”

Triệu Tỉnh Quy dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: “Anh muốn hôn em.”

Trác Uẩn: “…”

Triệu Tỉnh Quy không đợi cô trả lời đã quay đầu cô qua, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên mờ ám. Trác Uẩn thật sự thích dáng vẻ này của anh, vẻ mặt anh không còn sự sắc bén, trong mắt chỉ còn lại thâm tình, có thể khiến cho người ta bỏ qua chênh lệch tuổi tác.

Anh nâng tay vuốt ve má trái của Trác Uẩn, lại vén sợi tóc con của cô ra sau tai. Trác Uẩn cảm thấy thật lãng mạn, đang chuẩn bị sẵn sàng hưởng thụ một nụ hôn ngọt ngào thì Triệu Tỉnh Quy nghiêm túc nói: “Mặt em biến thành mặt heo rồi.”

Đúng là biết làm người khác cụt hứng! Trác Uẩn ảo não đẩy anh ra: “Còn không phải vì anh à.”

“Còn đau không?” Triệu Tỉnh Quy lại bắt cô về, xoa xoa mặt cô, “Đã mấy tiếng trôi qua rồi mà vẫn chưa giảm sưng, có nên chườm đá một chút không?”

“Không đến mức vậy đâu, ngày mai sẽ khỏi ấy mà.” Trác Uẩn hết hứng hôn môi, đẩy Triệu Tỉnh Quy ra rồi đứng lên, “Em đi soi gương.”

Triệu Tỉnh Quy một tay giữ chặt cổ tay cô, kéo cô trở về, Trác Uẩn lại nghiêng người ngồi lên đùi anh.

“Anh làm gì vậy?” Cô bị Triệu Tỉnh Quy ôm chặt vào ngực không thể động đậy, “Nhất định phải như vậy sao?”

“Sau này mở khóa tư thế mới.” Triệu Tỉnh Quy vùi đầu vào cổ cô, cười xấu xa, “Anh muốn ôm em, hiện tại chỉ như vậy mới có thể ôm em.”

Trác Uẩn vòng hai tay quanh cổ anh, cúi đầu nhìn anh, tư thế như vậy cô cao anh thấp, anh phải ngẩng mặt lên mới có thể hôn cô.

Nhưng bọn họ thực sự có thể ôm và để phần thân trên dán chặt vào nhau.

Triệu Tỉnh Quy nghiêng đầu, nhắm mắt hôn Trác Uẩn, lúc trao đổi hô hấp, anh gọi cô một tiếng: “Cô giáo Trác.”

Trác Uẩn liếm đôi môi mềm mại của anh: “Hửm?”

“Zoe.”

Trác Uẩn nở nụ cười, lại ngậm đầu lưỡi anh: “Ừm.”

“Tiểu Uẩn.”

“Tiểu Quy.”

Triệu Tỉnh Quy: “Bạn gái.”

Trác Uẩn nhịn không được nữa, cười đến mức cụng đầu vào trán anh: “Sến súa.”

“Thích em.” Triệu Tỉnh Quy không chịu buông tha cho cô, càng ôm chặt eo cô, “Đừng bảo anh làm bài tập về nhà nữa.”

Trác Uẩn ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha…”

Triệu Tỉnh Quy thừa cơ hôn cổ cô, còn nặng nề mút một ngụm, tặng cho cô một quả dâu tây nhỏ. Trác Uẩn xuýt xoa một tiếng, cơ thể lập tức mềm nhũn. Triệu Tỉnh Quy liếm quả dâu tây kia, thấp giọng nói, “Cô giáo Trác, hôm nay cám ơn em.”

Tối muộn, Trác Uẩn muốn trở về phòng trọ, Triệu Tỉnh Quy đưa cô ra khỏi sân, hai người từ cửa sau vòng đến cửa sân, phát hiện Phạm Ngọc Hoa đang ngồi một mình trong khu giải trí trong sân.

Chỗ đó không có đèn, trời tối đen như mực, ô che nắng đã thu lại, bên cạnh một cái bàn tròn làm bằng mây có bốn cái ghế mây, Phạm Ngọc Hoa xõa mái tóc xoăn dài, lấy tay chống cằm, trước mặt là một chai rượu vang đỏ và một cái ly thủy tinh chân cao, ắt là đang ngồi nhâm nhi một mình dưới ánh trăng.

Trác Uẩn ở xa xa gọi một tiếng ‘dì Phạm’, Phạm Ngọc Hoa chỉ cười cười với cô, Trác Uẩn nói với Triệu Tỉnh Quy: “Anh đừng tiễn em nữa, hay là qua trò chuyện với mẹ anh một lát đi?”

Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn thoáng qua: “Được, vậy em về cẩn thận.”

Trác Uẩn xoa xoa tóc anh: “Nhớ gửi số tàu cao tốc cho em, để em đi mua vé, chậm sợ không mua được.”

Triệu Tỉnh Quy: “Ừm, lát nữa anh hỏi chú Miêu rồi gửi cho em.”

Trác Uẩn rời đi, Triệu Tỉnh Quy chỉnh xe lăn đi tới bên cạnh khu giải trí, muốn đến chỗ Phạm Ngọc Hoa ngồi cần phải lên một bậc thang, trên bậc thang là một mảnh sàn gỗ ngoài trời, Triệu Tỉnh Quy sau khi bị thương vẫn chưa từng tới bộ bàn ghế này ngồi, bởi vì không có nhu cầu.

Anh cúi đầu, dùng kỹ thuật đẩy bánh trước lên bậc thang, lấy sức chuyển động bánh xe lớn, nhưng bậc thang này hơi cao, không ai ở sau lưng đẩy anh một cái, phía trước lại không có gì để anh kéo, bánh xe lớn của anh rất khó đi lên, thử vài lần cũng không thành công.

Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, bà ấy vẫn đang nghiêng đầu nhìn anh, Triệu Tỉnh Quy gọi bà: “Mẹ! Mẹ tới đẩy con đi.”

Phạm Ngọc Hoa hỏi: “Con không tự lên được sao?”

Sắc mặt Triệu Tỉnh Quy vẫn bình tĩnh: “Ngồi xe lăn không lên được, nếu không con xuống đất trước, mang xe lăn lên, lại ngồi lên…”

“Thật vô dụng.” Phạm Ngọc Hoa lắc lư cơ thể bước tới, lúc này Triệu Tỉnh Quy mới phát hiện mẹ hình như đã say rồi.

Anh lo lắng hỏi: “Mẹ uống bao nhiêu rồi? Bố chưa về sao?”

“Vẫn chưa, đang tăng ca.” Phạm Ngọc Hoa đi tới phía sau Triệu Tỉnh Quy, nắm tay xe lăn, “Mẹ hô một hai ba. Một, hai, ba.”

Bà ấy và Triệu Tỉnh Quy cùng nhau dùng sức đẩy mạnh một cái, bánh xe lớn xoay một vòng, xe lăn của Triệu Tỉnh Quy cuối cùng cũng lên được bậc thang.

Anh xoay xe lăn đến bên bàn mây, nhìn bình rượu vang đỏ kia chỉ còn lại một phần tư.

Phạm Ngọc Hoa quay lại bàn ngồi xuống, trên người có mùi rượu nhàn nhạt, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt mê ly, khóe miệng còn hiện lên ý cười, hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Mẹ nghe bố con nói, hôm nay Tiểu Trác cãi nhau với người ta à?”

Triệu Tỉnh Quy: “Vâng.”

Phạm Ngọc Hoa: “Với mẹ của tên súc sinh đó à?”

Triệu Tỉnh Quy: “Đúng ạ.”

Phạm Ngọc Hoa mỉm cười: “Nghe bảo bọn họ phải bồi thường tiền, bồi thường hơn hai mươi vạn, là thật sao?”

Triệu Tỉnh Quy: “Là thật ạ, số tiền cụ thể thì con không biết, nhưng cũng gần bằng con số này.”

“Lời cho bọn họ rồi, mới hơn hai mươi vạn.” Phạm Ngọc Hoa ngẩng đầu nhìn trời, “Hai trăm vạn cũng chưa đủ đổi một đầu ngón chân của con.”

Triệu Tỉnh Quy nhìn bà ấy: “Mẹ, chuyện này xử lý xong thì kết thúc đi, con không muốn hao phí tinh lực trên người những người đó nữa.”

“Kết thúc?” Phạm Ngọc Hoa nhìn chằm chằm vào ánh mắt Triệu Tỉnh Quy, tầm mắt từ từ chuyển xuống đùi anh, còn có chiếc xe lăn dưới thân anh, ánh mắt cũng bắt đầu ướt át: “Tiểu Quy, làm sao kết thúc được? Con thậm chí còn không thể lên được một bậc thang.”

Triệu Tỉnh Quy và Phạm Ngọc Hoa cách nhau một cái ghế mây, anh không có cách nào đi qua kéo tay mẹ, hoặc là ôm bà ấy, chỉ có thể nói: “Chẳng phải con đã lên tới đây rồi sao, thật ra muốn tự đi lên con cũng có thể, chỉ là phiền phức tí thôi.”

“Hơn hai mươi vạn là có thể kết thúc sao?” Phạm Ngọc Hoa nức nở vài tiếng, “Vài năm sau tên súc sinh kia hơn hai mươi tuổi, nói không chừng đã quên hết tất cả, sống thoải mái và hạnh phúc, tìm được việc làm, yêu đương, kết hôn sinh con, còn con thì sao? Nó hơn hai mươi tuổi, hơn ba mươi tuổi, hơn bốn mươi tuổi, vẫn trải qua cuộc sống bình thường, con cũng giống như nó, cũng hơn hai mươi tuổi, hơn ba mươi tuổi, hơn bốn mươi tuổi… nhưng không phải con vẫn ngồi xe lăn sao?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Con hơn năm mươi tuổi, hơn sáu mươi tuổi, hơn bảy mươi tuổi, đều sẽ ngồi trên xe lăn, vậy thì sao? Chẳng lẽ không sống sao? Mẹ, ngay cả khi mẹ giết cậu ta con cũng không thể đứng dậy được nữa. Hơn nữa, con cũng có thể tìm việc làm, yêu đương, kết hôn sinh con, con cũng có thể sống thoải mái và hạnh phúc, phải không?”

Phạm Ngọc Hoa tức giận nhìn anh, Triệu Tỉnh Quy dứt khoát đặt chân xuống đất, chống lên mặt ghế mây trống, di chuyển mông sang ghế, lại đặt hai chân sang. Cuối cùng anh cũng gần Phạm Ngọc Hoa, kéo tay mẹ, nói: “Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện, con đã yêu rồi.”

Phạm Ngọc Hoa mơ mơ màng màng: “Hả? Với ai?”

“Còn có thể với ai chứ?” Mặt Triệu Tỉnh Quy nóng lên, tầm mắt không nhìn bà ấy.

“À, với Tiểu Trác.” Phạm Ngọc Hoa phản ứng lại, “Nhưng mà, con mới học lớp thôi đấy!”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Con sẽ không bỏ bê việc học.”

Anh nhớ lại những gì bố đã nói, nói thêm: “Con sẽ không cãi nhau với cô ấy, sẽ không để ảnh hưởng đến cảm xúc, tóm lại, việc học hành của con mẹ không cần phải lo lắng, con chắc chắn sẽ thi đậu vào đại học A.”

Phạm Ngọc Hoa vỗ vỗ mu bàn tay con trai, cúi đầu một lúc lâu không nói gì.

Mùa này thời tiết ngoài trời rất thoải mái, không lạnh không nóng, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ thổi qua, Triệu Tỉnh Quy phát hiện mình rất lâu rồi không cùng mẹ ngồi nói chuyện phiếm, giống như hơn nửa năm nay, tâm sự của anh cũng chỉ biết giãi bày với Trác Uẩn, lần nào cũng cùng Trác Uẩn trốn trong phòng, đấu võ mồm tán gẫu, bây giờ còn có thể ôm ấp và hôn nhau.

Lúc anh lại bắt đầu nhớ Trác Uẩn vừa mới rời đi, Phạm Ngọc Hoa bất chợt hỏi: “Vất vả không?”

Triệu Tỉnh Quy không hiểu: “Cái gì ạ?”

Phạm Ngọc Hoa ngước mắt lên nhìn anh, hai mắt đỏ hoe: “Mẹ hỏi con, con phải nói thật, bây giờ con sống có vất vả không?”

Triệu Tỉnh Quy sờ sờ đùi, gật đầu: “Vất vả.”

“Mẹ cũng nghĩ không ra.” Phạm Ngọc Hoa nói, “Chân của con rõ ràng vẫn còn, lại không thiếu miếng thịt nào, sao lại không thể cử động? Tại sao lại không còn cảm giác? Con trai mẹ cao ráo như vậy, tại sao lại không thể đứng dậy? Mẹ cũng không tưởng tượng ra được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, mẹ thật sự hận người liệt không phải mẹ. Con còn trẻ như thế, chỉ mới mười tám tuổi, mẹ vừa nghĩ đến chuyện cả đời này con chỉ có thể ngồi trên xe lăn, mẹ lại, mẹ lại….”

Bà ấy che mặt, không còn kiềm chế nữa mà bật khóc nức nở: “Tại sao? Tại sao con lại gặp phải chuyện này? Con là con trai mẹ, một đứa con trai tốt như vậy, mẹ không muốn con sống một cuộc đời vất vả, mẹ và bố con làm việc chăm chỉ, chính là vì để cho con và Tiểu Nghi không phải vất vả như thế. Nhưng bây giờ, tiền nhiều để làm gì? Không thể đổi lấy sức khỏe của con, xe lăn đắt tiền hơn thì có ích lợi gì? Đó cũng không phải là chân của con…”

“Mẹ, mẹ, mẹ nghe con nói đi.” Triệu Tỉnh Quy nghiêng người ôm lấy mẹ, vỗ lưng bà ấy, cảm nhận được thân thể đang run rẩy kịch liệt của bà ấy, “Con đúng là vất vả, nhưng con vẫn chống đỡ được, mỗi ngày con vẫn có thể ăn uống có thể đi học, còn có thể đi chơi bóng, con sống không khổ sở như mẹ tưởng tượng đâu. Còn nữa, mẹ đừng xem thường những anh trai chơi bóng rổ bằng xe lăn kia, bọn họ rất lợi hại, con biết mẹ có thành kiến với bọn họ, nhưng… Bây giờ con cũng giống như họ, con cũng là một người khuyết tật.”

Nghe cái từ “người khuyết tật” này, Phạm Ngọc Hoa càng khóc lớn hơn, Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Mẹ, mẹ có thất vọng về con không?”

Phạm Ngọc Hoa không ngừng lắc đầu: “Không, không có.”

Triệu Tỉnh Quy giống như một người lớn dỗ dành Phạm Ngọc Hoa: “Vậy không phải là xong rồi sao? Mẹ, mẹ tin con đi, nếu con thật sự buồn con nhất định sẽ nói với mẹ, nếu con không nói, chứng tỏ con vẫn sống vui vẻ.”

“Con đâu có nói với mẹ?” Phạm Ngọc Hoa trừng đôi mắt đã sưng đỏ nhìn anh, “Con chỉ biết đi nói với Tiểu Trác thôi.”

Triệu Tỉnh Quy nghiêm mặt nói: “Đâu giống nhau, cô ấy là bạn gái của con.”

“Mới tí tuổi đầu đã có bạn gái, con đúng là..” Phạm Ngọc Hoa chỉ chỉ anh, “Có vợ quên mẹ.”

“Mẹ.” Triệu Tỉnh Quy lại ôm lấy mẹ, “Mẹ nghe con nói, mẹ đến trò chuyện với bác sĩ Tư đi, sau khi nói chuyện xong mẹ sẽ cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều đấy. Còn một việc con đã muốn nói với mẹ từ sớm.”

Phạm Ngọc Hoa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Mẹ lại trở lại công ty làm việc đi.” Triệu Tỉnh Quy buông hai tay ra, nhìn vào ánh mắt mẹ, “Mẹ đường đường là giám đốc tài chính mà đã nghỉ ngơi được hai năm rồi, còn chưa nghỉ đủ sao? Một mình bố bận rộn không hết việc, bố cần mẹ giúp đỡ. Cuộc sống hiện tại con hoàn toàn có thể tự lo cho mình, bình thường có chú Miêu và anh Lỗi theo con là đủ rồi, Tiểu Nghi cũng sắp lên cấp hai, có thể sẽ đi học nội trú, nên là mẹ, mẹ trở lại làm việc đi.”

Phạm Ngọc Hoa ngây ngẩn cả người, lúc này, cửa nhà bị mở ra, Triệu Vỹ Luân đi ra: “Ơ! Hai mẹ con sao lại ở đây? Hại bố đi tìm khắp tầng trên tầng dưới, còn tưởng mấy người mất tích rồi chứ.”

“Bố.” Triệu Tỉnh Quy gọi ông ấy.

Triệu Vỹ Luân mặc áo sơ mi quần tây, nhàn nhã dẫm bước vào bóng đêm: “Hai người đang làm gì vậy? Uống rượu à? Bạn học Triệu Tỉnh Quy, con uống rượu rồi sao?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Con không uống, mẹ uống.”’

Triệu Vy Luân đứng bên cạnh vợ, ôm vai bà ấy, khom lưng nhìn bà ấy: “Sao lại khóc?”

Phạm Ngọc Hoa đẩy ông ấy: “Đáng ghét, tránh ra.”

Triệu Vỹ Luân cười ha ha, tịch thu chai rượu kia, lại kéo tay Phạm Ngọc Hoa kêu bà ấy đứng dậy: “Vào trong đi, bên ngoài hơi lạnh.”

Triệu Tỉnh Quy cũng chuyển về xe lăn, đi tới bậc thềm, Triệu Vỹ Luân hỏi: “Cần bố giúp con không?”

“Không cần đâu ạ, con tự xuống được.” Triệu Tỉnh Quy vểnh bánh trước lên, bánh xe lớn vừa xoay cả chiếc xe lăn liền lăn xuống, anh hơi lắc lư một chút, quay đầu lại nói: “Bố, con đi cửa sau vào phòng.”

Triệu Vỹ Luân một tay ôm vợ, một tay xách chai rượu, nhìn Triệu Tỉnh Quy lăn xe lăn đi về phía cửa sau.

Phạm Ngọc Hoa cũng nhìn bóng lưng con trai, nói: “Tiểu Quy mới kể em nghe là nó và Tiểu Trác yêu nhau rồi.”

Triệu Vỹ Luân không ngạc nhiên chút nào: “Mấy ngày trước anh đã nhìn ra.”

“Vậy sao?” Phạm Ngọc Hoa hỏi, “Sao anh không nói với em?”

“Mấy ngày nay em không có tâm trạng, anh sợ em biết sẽ mắng con trai, lại đi trách Tiểu Trác.” Triệu Vỹ Luân nói, “Tiểu Trác rất tốt, hôm nay ở trường đã giúp Tiểu Quy một chuyện lớn. Đi thôi, về phòng anh từ từ kể cho em nghe. Anh cũng muốn uống chút rượu, hôm nay tâm trạng rất tốt.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio