"Hàm Hàm..."
Dạ Tinh Hàm khẽ mở mắt phượng, đôi mắt đen thẳm như vực sâu không đáy, nhìn người trước mặt, thoáng nhíu mày:
"Dì xuống dưới trước đi."
Bên cạnh giường, người phụ nữ độ ngũ tuần mặt mày phúc hậu mỉm cười:
"Hiếm lắm mới thấy con ngủ nướng.
Đừng thức khuya quá.
Có bận gì thì cũng nên giữ gìn sức khỏe."
Dạ Tinh Hàm nghe vậy xoa mi tâm, xuống giường đi dép.
"Con hiểu."
Trong cái nhà này, chỉ có dì Hoa là đối xử tốt với hắn nhất, ít nhất thì dì thật lòng thật tâm chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn.
Hắn kén ăn, dì đều sẽ ghi nhớ thứ hắn ghét, hắn không thích đi học, dì sẽ ở bên nhẹ nhàng khuyên nhủ, hắn bị sốt, không kể ngày đêm, dì sẽ tận tình chiếu cố...
Hắn chỉ có người thân duy nhất là dì Hoa.
Đợi dì khép cửa đi khỏi, Dạ Tinh Hàm mới chậm chạp đi vào phòng bên cạnh.
Đến khi hắn thay đồng phục xuống nhà, dưới bàn ăn đã có hai người ngồi.
Một người là ba hắn, đỉnh cao danh vọng, người còn lại là mẹ kế, chim sẻ muốn biến thành phượng hoàng.
Hai người bọn họ không thích hắn.
Ba hắn coi hắn là đồ vật giữ chân mẹ ruột hắn, nhưng người đã đi, hắn cũng không còn tác dụng.
Mẹ kế vẫn luôn khao khát người đàn ông này, đương nhiên không thích đứa con chính thất là hắn.
Dạ Tinh Hàm trong mắt hai người họ hoàn toàn vô hình.
Hắn chậm rãi từng bước đến bàn ăn, mở miệng chào hỏi cho có lễ:
"Chào buổi sáng, ba, dì."
Mẹ kế khẽ nhăn mày, cái khuôn mặt đầy phấn son của bà tỏ ra khó chịu, liếc hắn một cái, lại lén nhìn Dạ Cố Quân, nói:
"Tinh Hàm, ta biết con chưa thể chấp nhận ta, ta không trách con, ngồi xuống ăn sáng đi."
Không chút xấu hổ, ở trước mặt ba hắn diễn cảnh mẹ hiền con thảo.
Âm thầm phỉ nhổ trong lòng, Dạ Tinh Hàm ngồi ở phía ngược bà, ăn qua cơm sáng, vội vàng đeo cặp ra cửa.
Hôm nay buổi sáng mặt trời so với mỗi ngày hình như chói mắt hơn, chói đến mức hắn chỉ muốn nó có thể thiêu hắn, giúp hắn thoát khỏi cuộc sống này sớm một chút.
Dạ Tinh Hàm đạp xe, cảnh vật lướt qua nhanh như gió, hắn đến trường cũng vừa đúng lúc.
Dắt xe bước qua cổng trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn.
Dạ Tinh Hàm không để ý đến lời bàn tán của lũ người thấp kém, dứt khoát đi thẳng.
Nặng nề từng bước đến lớp học, Dạ Tinh Hàm mở cửa phòng học, bình thản đứng trước bục giảng, không lạnh không nóng giới thiệu:
"Dạ Tinh Hàm."
Ba chữ ngắn ngủi khiến cả lớp học vốn đang xì xầm bàn tán im lặng, thầy giáo nhận ra bầu không khí ngượng ngùng này, lấy tay đẩy đẩy cặp kính, nhẹ giọng:
"Bạn học Dạ mới chuyển đến đây, có chút căng thẳng, các em giúp đỡ bạn thêm."
Nhìn lướt qua lớp học một lượt, thầy giáo nhăn mày, hỏi:
"Em muốn ngồi ở đâu?"
Ngay tức khắc, các bạn học nữ ngại ngùng ngước nhìn hắn, ánh mắt như phát quang.
Là nữ sinh, thích người ta thế nào cũng vẫn sẽ giả bộ, nhất là đối với người bạn học đẹp trai hiếm có này, các cô càng mong hắn sẽ để ý đến mình.
Dạ Tinh Hàm khoắc cặp đi xuống lớp, đến chỗ bạn học nam bàn cuối trong góc, đặt cặp, ngồi xuống.
Hắn không nhận ra, người bạn học cạnh mình đã gấp đến độ cả người cứng đờ, tay chân lạnh ngắt.
Sống lại một đời, cảnh tượng gặp lại vẫn giống hệt như vậy, trái tim Bạch Vũ Hải đập nhanh vô cùng.
Kiếp trước, cũng là ngày này, cậu lần đầu gặp hắn.
Bạch Vũ Hải chỉ nhớ, Dạ Tinh Hàm, nhà hóa học nổi tiếng, mới có ba mươi hai tuổi đã được trao tặng giải thưởng Khoa học và Công nghệ Quốc gia, nhờ một đoạn video và tấm hình bị người nào đó đăng lên mạng xã hội nức nở khen độ đẹp trai của hắn ở lễ trao thưởng mà được đông đảo cư dân mạng biết đến.
Khuôn mặt hắn trong bức ảnh rất chững chạc, sống mũi cao thẳng, bên trong con ngươi đen nhánh không chút sự sống, thân hình cao dài thẳng tắp như bạch đằng.
Vẻ ngoài rực rỡ của hắn khiến chị em phụ nữ không ngừng kêu gào...
Là bạn học cũ không chút ấn tượng.
À, là Dạ Tinh Hàm không có ấn tượng với cậu.
Vẻ ngoài của hắn khiến Bạch Vũ Hải có hâm mộ thế nào cũng không hề hé một lời.
Bạch Vũ Hải không dám chúc mừng hắn, ngay cả trong bữa tiệc họp lớp, cậu cũng chỉ nhát gan ngồi một góc, gặm bánh bao.
Thế nhưng, lại quấy nhiễu đến vô số người bên cạnh, không chờ đợi được mà muốn nói cho tất cả bọn họ cùng biết bạn học Dạ ưu tú đến cỡ nào.
Cậu chỉ sợ người ta không biết thần tượng của cậu xuất chúng cỡ nào.
Lần đó, cũng là lần cuối Bạch Vũ Hải được gặp hắn.
Tối ngày hôm đó, trong khi cậu nằm trên giường ngủ say như chết, bên ngoài náo động tin tức Dạ Tinh Hàm nhảy sông tự tử.
Người qua đường tình cờ thấy cậu ta không chút do dự, nhảy xuống dòng nước chảy xiết.
Báo đài đưa tin rầm rộ, tiếc nuối cho cuộc đời của một thiên tài, một số khác lại chỉ trích hắn nông nổi, không biết quý trọng mạng sống, gia đình, tương lai.
Bạch Vũ Hải cảm thấy hối hận xen lẫn đau lòng, cậu vì sợ hắn chán ghét mình, không dám nói chuyện với hắn, đứng từ xa dõi hắn.
Cậu và Tinh Hàm, nói chuyện với nhau không quá ba lần, một là cậu thu bài tập của hắn, hai là hắn cõng cậu bị thương ở chân về nhà, ba là lần cuối bữa tiệc hắn chào cậu.
Cậu giận bản thân mình biết bao, ngồi co ro một góc trong nhà lặng lẽ khóc.
Nếu lúc trước cậu dũng cảm hơn một chút thì tốt rồi.
"Bạch Vũ Hải! Bạch Vũ Hải!"
Bạch Vũ Hải đột nhiên mở to hai mắt.
Thầy giáo chủ nhiệm cuộn sách giáo khoa trong tay gõ lên đầu cậu một cái, lạnh lùng nói:
"Ngủ gật trong giờ học, về viết bản kiểm điểm, sáng mai nộp."
Cơn đau truyền đến từ trên đỉnh đầu là thật, trái tim cậu đập loạn cả lên.
Nhìn người bên cạnh, là Dạ Tinh Hàm, khóe mắt Bạch Vũ Hải hơi hoe.
Thật tốt! Thật quá tốt! Cậu ấy vẫn còn ở đây!
Tự thầm nói trong lòng, Bạch Vũ Hải vui sướng đến mức miệng không thể dừng cười, đành cúi đầu, hai vai run run.
"Bạch Vũ Hải, lên giải bài."
Khuôn mặt thầy giáo nhăn lại, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
"Làm được từng nào lấy điểm từng đó."
Dù bị thầy giảo chỉ mặt điểm tên, Bạch Vũ Hải kìm nén niềm vui, đứng dậy đến bảng đen.
Đọc đề bài, cậu mới chợt nhận ra, mình đã bao lâu không động đến phần kiến thức toán học khó hiểu này rồi.
Canh lúc thầy giáo làm việc, Bạch Vũ Hải quay đầu cầu cứu.
Nhóc con Lục Đông, người bạn thân duy nhất thời cấp ba của cậu.
Nhìn bộ dáng lắc đầu không biết của nó, Bạch Vũ Hải cuống đến mức hoa mắt.
Bỗng, cậu nhìn thấy Dạ Tinh Hàm giơ tay.
"Thưa thầy, có thầy giáo ở ngoài cửa gọi thầy."
Thầy giáo ậm ừ, đứng dậy ra khỏi lớp, theo thầy thể dục đi mất, không quen dặn lớp tự học, giữ trật tự.
Bạch Vũ Hải không giải được toán, chạy về chỗ cầu cứu lớp phó học tập ngồi phía trên.
"Màn thầu, làm thế nào? Chỉ tôi với!"
Cô bé gọi là màn thầu đưa quyển vở trắng cho cậu, mỉm cười:
"Bài này chỉ có bạn học thủ khoa bên lớp A giải được, cậu sang hỏi bây giờ là vừa."
Nghe câu nói của cô, Bạch Vũ Hải suy sụp suy nghĩ về sự ngu ngốc của mình.
"Cho cậu."
Trước mặt Bạch Vũ Hải là mảnh giấy viết đầy đủ đáp án, Bạch Vũ Hải nhanh chóng cầm tờ giấy lên bảng chép.
Dạ Tinh Hàm không có ý định giúp bạn nhỏ bên cạnh, chỉ là xúc động nhất thời.
"C-cảm ơn cậu."
Có người kéo góc áo hắn, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Dạ Tinh Hàm có thể thấy, khuôn mặt cậu đỏ ửng, mắt không dám nhìn thẳng hắn, sau đó nhét vào tay hắn cái kẹo sữa.
Bạch Vũ Hải ngồi trong lớp học, suиɠ sướиɠ đến phấn khích, cả người nóng như muốn bốc hơi.
Cậu nói câu đầu tiên với Dạ Tinh Hàm, hắn không có tỏ thái độ lạnh nhạt như cậu tưởng tượng, ngược lại, học bá còn rất tốt bụng.
Cả buổi học hôm đó, hai người không nói với nhau câu nào.
Kết cục, Bạch Vũ Hải vẫn phải viết bản kiểm điểm một nghìn chữ về tội thiếu trung thực..