Chương :
Băng qua đường, hàng cây đầy lá rụng, đi qua mặt hồ yên tĩnh là sẽ đến được điểm cuối cùng.
Bạch Vũ Hải phút chốc không suy nghĩ chỉ một mạch chạy đến trường học, giống như thiêu thân lao vào ánh sáng, cậu muốn lao vào lòng Dạ Tinh Hàm, hưởng thụ hơi ấm đặc biệt từ hắn.
Hiện tại đang là giờ học, Bạch Vũ Hải một mạch chạy từ nhà đến, ngơ ngác đứng ở cổng trường, mới nhận ra một sự thật phũ phàng.
Nhà trường rất khắt khe trong việc quản lí ra vào trong trường, cậu không có thẻ học sinh, không mặc đồng phục, trên người không đem theo bất kì thứ gì có thể chứng minh cậu là học sinh cao trung.
Chẳng lẽ chỉ có thể đứng đây chờ chết?
Bỗng két một tiếng, Bạch Vũ Hải thấy có bóng người bước ra sau rào chắn của trường học, cùng với đó là tiếng "Đi cẩn thận." của bác bảo vệ.
Là bóng người cậu mong nhớ đến sắp phát khùng.
"Dạ Tinh Hàm!"
Không đợi hắn phản ứng lại, Bạch Vũ Hải đã bước đến kéo hắn đi.
Những lời định nói cũng bị nuốt lại vào trong, Dạ Tinh Hàm nắm chặt lấy bàn tay của cậu, cảm nhận chút hơi ấm hiếm hoi.
Bạch Vũ Hải đúng là sinh ra để khắc hắn mà.
Ánh mắt nóng bỏng đặt trên người cậu không chút nào che giấu.
Đôi mắt của Dạ Tinh Hàm hơi híp, không hề động đậy mà quan sát cậu.
Trời bên ngoài đã sớm bị ánh hoàng hôn bao phủ, tiếng chuông tự học buổi tối vang dội, hai thiếu niên bước đi về phía vườn hoa cạnh trường học.
Trời có chút tối, trong rừng cây cũng không có đèn, hai người một trước một sau bước đi, quần áo thỉnh thoảng bị những cành cây cọ xát vang lên tiếng xào xạc, lầu dạy học ở phía xa được thắp đèn sáng trưng, bọn họ cứ vậy mà đi dọc theo con đường nhỏ đến chỗ sâu nhất của vườn hoa.
Đến giờ khắc này, Bạch Vũ Hải mới chân thực cảm nhận được sự căng thẳng, lưng lạnh toát.
Đưa người đến đây rồi, tiếp theo phải nói như thế nào, cậu vẫn chưa có nghĩ qua...
Không có ai mở miệng trước, thời gian tưởng chừng như cứ thế mà dừng lại.
"Dạ Tinh Hàm."
Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, đầu ngón tay đều trở nên tê dại.
Bạch Vũ Hải nhắm mắt lại, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Tớ thích cậu.
Vô cùng thích cậu."
Càng nói giọng càng nhỏ lại, đỏ mặt tai hồng, nhưng ánh mắt sáng như sao vẫn luôn dũng cảm nhìn thẳng vào Dạ Tinh Hàm.
Ngưng trọng, kinh ngạc, mừng rỡ, không tưởng tượng nổi...
Hóa ra khi tận mắt tận tai nghe người mình thích nói lời yêu lại có thể đồng thời chứa đựng nhiều loại cảm xúc đến thế, còn có rất nhiều cảm xúc mãnh liệt khác cậu không thể lý giải, chúng nó không ngừng cuộn trào, sau đó lại nuốt chửng lẫn nhau.
Dạ Tinh Hàm hoàn toàn choáng váng, đầu óc đều quay cuồng cả lên.
Hắn tiến lên phía trước từng bước một, đem cậu ôm vào lòng.
"Thích đến mức nào?"
Tựa như một lần nữa muốn khẳng định mình không nghe nhầm, Dạ Tinh Hàm lên tiếng.
Một tay hắn nắm lấy cổ tay cậu, tay còn lại khoác lên vai, lực tay rất mạnh, bóp đến mức khiến Bạch Vũ Hải đau đớn không thôi.
Có lẽ từ khi nhìn thấy Dạ Tinh Hàm, cậu đã động lòng với hắn, chỉ là không nhận ra.
Cậu không những muốn hắn hạnh phúc, còn muốn làm người có thể khiến hắn hạnh phúc.
"Thích đến mức muốn ở chung với cậu cả đời-"
Còn chưa nói hết câu, cậu đã bị Dạ Tinh hàm ấn lấy bả vai, ép vào người.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, thiếu niên cao gầy siết lấy cậu, đặt xuống những nụ hôn nhỏ vụn.
Đầu lưỡi nóng bỏng mạnh mẽ cạy mở bờ môi cậu, sau đó lập tức xâm nhập vào, thỏa sức làm loạn và lưu luyến bên trong khoang miệng.
Hai chân Bạch Vũ Hải mềm nhũn, thừa dịp hít thở mà đẩy hắn ra, lại mơ hồi nói
"Dạ Tinh Hàm."
Vừa dứt câu lại nhận thêm một loạt nụ hôn nặng nề hơn nữa, hơi thở nóng rực không ngừng dây dưa trên gò má, giọng nói khàn khàn hoà vào trong nụ hôn nóng bỏng.
Hóa ra chỉ một cái nắm tay cũng khiến trái tim trở nên dịu dàng, hóa ra nụ hôn đầu thực sự ngọt ngào đến thế, hóa ra một cái ôm thôi luôn là không đủ, hóa ra một lồng ngực ấm áp thực sự có ma lực khiến người ta cảm thấy bình yên...
"Bảo bối, là em nói đó."
Tôi thích em đến mức không thể kiềm chế được, không muốn làm bạn trong ngàn người bạn của em, tôi muốn là người đặc biệt nhất của em.
Muốn hôn em, muốn ôm em, muốn tất cả của em đều thuộc về tôi.
Ước nguyện của tôi là em...!Mạng của tôi là em...!
Em là của tôi...!Đương nhiên, tôi cũng là của em.
Sau đó, hắn vô cùng thỏa mãn mà cắn lên đôi môi ửng đỏ của cậu, lưu lại ký hiệu chỉ thuộc về riêng mình.
"Bảo bối, một lần nữa, bằng giọng nói ấy, hãy nói là thích tôi đi."
Tựa như đang làm nũng, cũng giống như đang cầu xin, Dạ Tinh Hàm hơi buông lỏng Bạch Vũ Hải, dùng ánh mắt tràn ngập si mê không chút giấu giếm nhìn cậu.
Thế là nhịp tim lại loạn.
Bạch Vũ Hải lấy hết can đam, đôi mắt lấp lánh phản chiếu hình bóng hắn, tươi cười nói:
"Tớ thích cậu.
Bạch Vũ Hải cực kì thích Dạ Tinh Hàm!"
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, Dạ Tinh Hàm đã yêu một người theo một cách cố gắng như thế, dại khờ và thật dũng cảm..
chương :
Dư vị chiều qua quá lớn, mãi cho đến ngày hôm sau, khi đến lớp học, Bạch Vũ Hải vẫn còn ngẩn ngơ, không dám nhìn thẳng vào mắt của Dạ Tinh Hàm.
Nhưng Dạ Tinh Hàm không kiêng nể ngắm nhìn cậu cả ngày, lúc hai ánh mắt chạm nhau thì Bạch Vũ Hải vội vàng quay đi.
Lục Đông phiền lòng mắng hai người cứ như học sinh tiểu học yêu đương vậy, thế nhưng cả hai đều thấy thú vị cùng mong chờ.
Tiết học cuối buổi, ánh hoàng hôn đã dần ngả, từng người cũng ngả nghiêng theo nhịp điệu trầm bổng của thầy giáo. Không ai còn chút năng lượng nào, trong lớp chỉ còn tiếng quạt chạy cùng với tiếng viết bảng của thầy giáo, yên tĩnh vô cùng.
Dạ Tinh Hàm vốn chẳng nghe lọt chữ nào của thầy, tâm trí của hắn đã dừng lại ở trên người Bạch Vũ Hải.
Đây là bạn trai nhỏ của hắn.
Một người rất nỗ lực.
Cũng rất cứng đầu.
A, tai đỏ lên rồi.
Bạch Vũ Hải dừng bút, có chút ngại ngùng hiếm có, nhẹ nhàng thì thầm:
"Anh đừng nhìn em. Em không tập trung được."
Hơi thở của Bạch Vũ Hải phả vào bên mặt hắn, giống như ngọn gió lướt qua đầu tim, lưu luyến không rời. Ngay cả nói chuyện cũng mê người như vậy.
Nhất là khi nói thích hắn.
Hắn có thể quên mọi thứ, nhưng nhất định không được phép quên dáng vẻ gấp gáp của Bạch Vũ Hải khi thổ lộ với hắn. Hắn lúc ấy sắp không nhịn được muốn cắn lên gáy cậu. Nhưng hai người còn chưa trưởng thành, chưa có kì phát tình đầu tiên, đánh dấu hiện tại chỉ đơn thuần là tạm thời.
Hắn thật muốn bảo bối có thể nhanh chóng trưởng thành.
Nếu như cậu đã nói thích hắn, vậy hắn sẽ làm cho cậu nói đủ, trong cái miệng nhỏ kiều diễm kia vĩnh viễn sẽ không phun ra được tên người khác.
Khi đã nếm được chút vị ngon tình ái, không ai có thể nhịn được, hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn không chỉ muốn dừng lại ở một nụ hôn, hắn muốn nhiều hơn thế.
Bảo bối không thể sống nếu thiếu hắn. Hắn phải là người cậu muốn dựa vào đầu tiên, là người nhìn thấy vui buồn của cậu trước tiên. Đó là mục đích duy nhất của Dạ Tinh Hàm.
Từng bước từng bước một, đôi cánh của Bạch Vũ Hải bị ăn mòn mà cậu không hề hay biết.
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học khác như được hồi sinh, vội vàng thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Dạ Tinh Hàm giống như bị đóng băng, không thể nhúc nhích. Ảo tưởng về cuộc sống sau này của hắn với Bạch Vũ Hải quấn lấy tâm thức của hắn, cơn sóng dữ nhấn chìm mọi thứ, kể cả lí trí con người.
Trong đôi mắt đen tuyền là bóng hình người thiếu niên xinh đẹp cười thật tươi.
Hắn mới có một phát hiện lớn, bảo bối của hắn không chỉ cười với hắn, còn ban phát cho những người xung quanh.
Cậu có rất nhiều bạn, mà đối xử với ai cũng tốt như vậy. Theo lý trí mà nói, hắn không nên tức giận, cũng không nên khó chịu.
Cậu quá trì độn.
Đối với ai cũng tốt như vậy.
Đối với ai cũng cười rực rỡ như thế.
Dục vọng và lý trí không ngừng quấn quanh, đấu tranh lẫn nhau. Trong tưởng tượng của hắn, hắn đã vô số lần muốn ôm chặt lấy Bạch Vũ Hải vào lòng, hung hăng chiếm lấy cậu, nhưng cuối cùng, hắn đã không thể làm gì.
Nhưng đó là chuyện lúc trước.
Mặt trời nhỏ này đã là của hắn.
Đó là sự thật không thể thay đổi.
Dạ Tinh Hàm trực tiếp đứng dậy, tiếng ghế va chạm kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa đổ ra sau, hắn bắt lấy bàn tay của Bạch Vũ Hải, lôi cậu ra ngoài, trước ánh mắt bất ngờ của Lục Đông và lớp phó.
Nơi góc tường tăm tối hiếm người qua lại, Dạ Tinh Hàm ấn lấy bả vai, ép cậu vào tường. Sau đó, vội vã hôn môi.
Hơi thở nóng rực không ngừng dây dưa trên gò má, giọng nói khàn khàn hoà vào trong nụ hôn nóng bỏng.
"Bảo bối, em là của tôi."
Hắn không cần phải nhiều lời nữa, cường ngạnh mà hôn Bạch Vũ Hải. Lời nói cố chấp đến cùng cực, không cho phản kháng.
Bên trong góc tường âm u, hắn thu hết vào mắt những biểu tình khủng hoảng trốn tránh vô cùng rõ ràng của cậu.
Ở trong bầu không khí ngưng trệ, cậu bị đè ở trên tường, không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Bạch Vũ Hải... em nói chuyện với bọn họ rất vui vẻ."
Dạ Tinh Hàm khàn giọng gọi lên một tiếng, hầu kết nhấp nhô lên xuống, đôi ngươi đen nhánh tựa hồ sâu, lại giống như không biết nên nói điều gì.
Thế là cậu chủ động tiến lên nửa bước, ôm lấy hắn.
"Cũng có mất miếng thịt nào của anh đâu chứ?"
Dạ Tinh Hàm nhìn cái miệng nói ra lời hắn không muốn nghe, cúi người định hôn.
"Không cho hôn. Môi em sưng lên rồi, anh không thương em có phải không?"
Chiêu này quả nhiên rất hữu dụng, Dạ Tinh Hàm đưa tay xoa xoa miệng cậu, dùng ánh mắt dịu dàng hôn lên khóe mắt ươn ướt của Bạch Vũ Hải.
"Em là của anh."
Không được phép tươi cười nói chuyện vui vẻ với người khác. Anh sẽ không nhịn được. Đã đồng ý ở bên anh cả đời, thì cũng phải nghe anh cả đời.
Cậu cong mắt lên cười,
"Được, đều là của anh."
Dạ Tinh Hàm trầm giọng cười ra tiếng, sâu trong đáy mắt tối tâm lại là sự thỏa mãn hiếm có.
Lại ôm hôn dính nhau một hồi, cơn ghen tuông trong lòng hắn mới tan biến, đồng thời, cái miệng nhỏ của Bạch Vũ Hải cũng sưng đỏ, ở cổ là dấu vết đỏ tím cùng với dấu răng đỏ.
Lấy tay chạm lên chỗ vừa bị cắn, Bạch Vũ Hải có chút hạnh phúc xen lẫn sự bất lực.
Học thần thực sự đã thay đổi.
Ngày càng trở nên dính người... Còn rất hay ghen tuông vô cớ.
Nhưng Dạ Tinh Hàm vẫn đáng yêu. Ai bảo hắn là người yêu của cậu chứ.