Ngày Triền Miên - Đêm Mê Loạn

chương 7: điên cuồng như vậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái đầu nhỏ bé của Yêu Miễu Miễu ngàn vạn lần không thích ứng nổi với hoàn cảnh hiện tại.

Liệu có phải nhận nhầm người rồi không?

Cố Nghiêu... Điên cuồng như vậy, rõ ràng là rất yêu cô gái đó. Yêu? Yêu còn có thể nhận nhầm người sao? Như vậy quá kì quái rồi!

" Anh... Có khi nào anh nhận nhầm người không?" Yêu Miễu Miễu hoảng loạn nhìn hắn, trong thâm tâm âm thầm cầu nguyện.

Ánh mắt cô nhìn hắn rõ ràng rất trong sáng, rất đáng yêu, lại khiến Cố Nghiêu cảm thấy giống như có lửa đỏ thiêu đốt, từng chút, từng chút một đều khiến da thịt đau đớn tột cùng...

Rõ ràng không nỡ làm cô đau, lại sợ không có cách nào níu giữ, giống như chỉ cần buông lỏng một chút... Lại khiến cô giống như làn khói bay đi mất, mãi mãi không thể tìm lại.

"Miễu Miễu, ngoan!" Cố Nghêu nhẹ nhàng nhấc cơ thể bé nhỏ của cô lên, từng bước từng bước mạnh mẽ tiến lên căn phòng rộng lớn trên tầng.

Yêu Miễu Miễu đương nhiên biết, căn bản không thể cầu cứu hai cha con Trầm gia đã bỏ của chạy lấy người kia, mà hai con thỏ đế xu nịnh ấy cũng ra khỏi biệt thự từ tám kiếp trước rồi, phương án này hoàn toàn không khả thi! Ánh mắt trong veo lại khẽ liếc sang nhìn chàng trợ lý trẻ tuổi đang ung dung đứng cách đó không xa. Phương án này... Còn quá vô vọng rồi!

Vô lực chấp nhận như vậy... Cũng đâu phải lần đầu tiên! Cái gì mất thì cũng mất rồi. Thêm một lần hay hai lần cũng đâu khác nhau là mấy!

Khi những ngón tay thon dài của Cố Nghiêu lần mò vứt bỏ vật cản trở bảo thủ vướng víu, Yêu Miễu Miễu lại không có cách nào chịu đựng, điên cuồng giãy dụa.

" Yêu Miễu Miễu! Tôi đã nói rồi, ngoan ngoãn! Chỉ như vậy mới giúp được em." Cố Nghiêu dễ dàng nắm bắt được móng vuốt nhỏ bé, đặt cơ thể mềm mại của cô dưới thân mình, ung dung hưởng thụ mùi hương thơm ngát. " Hiểu chưa?"

" Tôi... Tôi không muốn!" Yêu Miễu Miễu giống như con thú con bị chọc giận, hậm hực nhìn hắn, đôi mắt to tròn xinh đẹp vương đầy nước mắt, tạo nên hình ảnh vô cùng kiều mị, mê hoặc đến tột cùng.

"Bảo bối! Kẻ mạnh nói được là được!" Cố Nghiêu không để ý đến lời nói của cô, hung hăng tiến sâu vào...

So với tối hôm qua, rõ ràng mạnh mẽ hơn nhiều, cuồng loạn hơn nhiều, đau đớn cũng vì thế mà tăng lên gấp bội.

"Anh... A.... Ư..." Âm thanh kiều mị khẽ vang lên, không gian trở nên vô cùng ám muội. " Dừng lại! Cầm thú, lấy nó...lấy ra cho tôi!"

"Bảo bối... Ngoan!" Cố Nghiêu nhìn khuôn mặt ửng đỏ cùng đôi mắt ướt đẫm xinh đẹp dưới thân mình, khẽ cười một tiếng, an nhàn tìm nụ hoa hồng e ấp, dịu dàng xoa nắn.

Yêu Miễu Miễu dưới cơ thể Cố Nghiêu vì đau đớng mà bật ra tiếng khóc lớn, hai tay nắm chặt lấy góc chăn, mà nước mắt chưa kịp rơi ra, liền bị Cố Nghiêu dịu dàng lau sạch.

Rõ ràng hắn không thích cô khóc! Vậy vì cái gì mà còn khi dễ cô như vậy!?

Ông trời không công bằng! Hắn có thể hưởng thụ hư thú như vậy, còn cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng đau đớn.

Yêu Miễu Miễu cũng không rõ đã liên tục bị hành hạ như thế bao nhiêu lần, cơ thể không còn chút sức lực đặt lên chiếc giường mềm mại khiến cô nhanh chóng thiếp đi.

Cô cảm nhận rõ ràng, bên cạnh có nguồn nhiệt rất ấm áp, cho cô cảm giác an toàn chân thực, từng chút từng chút... Đều khiến cô ngủ rất thoải mái... Khiến cô không nỡ rời xa

Cái đầu nhỏ bé của Yêu Miễu Miễu ngàn vạn lần không thích ứng nổi với hoàn cảnh hiện tại.

Liệu có phải nhận nhầm người rồi không?

Cố Nghiêu... Điên cuồng như vậy, rõ ràng là rất yêu cô gái đó. Yêu? Yêu còn có thể nhận nhầm người sao? Như vậy quá kì quái rồi!

" Anh... Có khi nào anh nhận nhầm người không?" Yêu Miễu Miễu hoảng loạn nhìn hắn, trong thâm tâm âm thầm cầu nguyện.

Ánh mắt cô nhìn hắn rõ ràng rất trong sáng, rất đáng yêu, lại khiến Cố Nghiêu cảm thấy giống như có lửa đỏ thiêu đốt, từng chút, từng chút một đều khiến da thịt đau đớn tột cùng...

Rõ ràng không nỡ làm cô đau, lại sợ không có cách nào níu giữ, giống như chỉ cần buông lỏng một chút... Lại khiến cô giống như làn khói bay đi mất, mãi mãi không thể tìm lại.

"Miễu Miễu, ngoan!" Cố Nghêu nhẹ nhàng nhấc cơ thể bé nhỏ của cô lên, từng bước từng bước mạnh mẽ tiến lên căn phòng rộng lớn trên tầng.

Yêu Miễu Miễu đương nhiên biết, căn bản không thể cầu cứu hai cha con Trầm gia đã bỏ của chạy lấy người kia, mà hai con thỏ đế xu nịnh ấy cũng ra khỏi biệt thự từ tám kiếp trước rồi, phương án này hoàn toàn không khả thi! Ánh mắt trong veo lại khẽ liếc sang nhìn chàng trợ lý trẻ tuổi đang ung dung đứng cách đó không xa. Phương án này... Còn quá vô vọng rồi!

Vô lực chấp nhận như vậy... Cũng đâu phải lần đầu tiên! Cái gì mất thì cũng mất rồi. Thêm một lần hay hai lần cũng đâu khác nhau là mấy!

Khi những ngón tay thon dài của Cố Nghiêu lần mò vứt bỏ vật cản trở bảo thủ vướng víu, Yêu Miễu Miễu lại không có cách nào chịu đựng, điên cuồng giãy dụa.

" Yêu Miễu Miễu! Tôi đã nói rồi, ngoan ngoãn! Chỉ như vậy mới giúp được em." Cố Nghiêu dễ dàng nắm bắt được móng vuốt nhỏ bé, đặt cơ thể mềm mại của cô dưới thân mình, ung dung hưởng thụ mùi hương thơm ngát. " Hiểu chưa?"

" Tôi... Tôi không muốn!" Yêu Miễu Miễu giống như con thú con bị chọc giận, hậm hực nhìn hắn, đôi mắt to tròn xinh đẹp vương đầy nước mắt, tạo nên hình ảnh vô cùng kiều mị, mê hoặc đến tột cùng.

"Bảo bối! Kẻ mạnh nói được là được!" Cố Nghiêu không để ý đến lời nói của cô, hung hăng tiến sâu vào...

So với tối hôm qua, rõ ràng mạnh mẽ hơn nhiều, cuồng loạn hơn nhiều, đau đớn cũng vì thế mà tăng lên gấp bội.

"Anh... A.... Ư..." Âm thanh kiều mị khẽ vang lên, không gian trở nên vô cùng ám muội. " Dừng lại! Cầm thú, lấy nó...lấy ra cho tôi!"

"Bảo bối... Ngoan!" Cố Nghiêu nhìn khuôn mặt ửng đỏ cùng đôi mắt ướt đẫm xinh đẹp dưới thân mình, khẽ cười một tiếng, an nhàn tìm nụ hoa hồng e ấp, dịu dàng xoa nắn.

Yêu Miễu Miễu dưới cơ thể Cố Nghiêu vì đau đớng mà bật ra tiếng khóc lớn, hai tay nắm chặt lấy góc chăn, mà nước mắt chưa kịp rơi ra, liền bị Cố Nghiêu dịu dàng lau sạch.

Rõ ràng hắn không thích cô khóc! Vậy vì cái gì mà còn khi dễ cô như vậy!?

Ông trời không công bằng! Hắn có thể hưởng thụ hư thú như vậy, còn cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng đau đớn.

Yêu Miễu Miễu cũng không rõ đã liên tục bị hành hạ như thế bao nhiêu lần, cơ thể không còn chút sức lực đặt lên chiếc giường mềm mại khiến cô nhanh chóng thiếp đi.

Cô cảm nhận rõ ràng, bên cạnh có nguồn nhiệt rất ấm áp, cho cô cảm giác an toàn chân thực, từng chút từng chút... Đều khiến cô ngủ rất thoải mái... Khiến cô không nỡ rời xa. Mà cô, vô cùng ỉ lại lăn vòng tìm đến nơi thoải mái, dùng tư thế dễ chịu nhất, ngủ một giấc ngon lành. Bàn tay nhỏ trắng nõn khẽ níu mép chăn, giống như sợ hãi có kẻ xấu cướp mất!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio