Chu Yến Cầm chậm chạp chưa lấy lại tinh thần, Đỗ Nhược Hành đã sớm ngắt máy.
Ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, nhà nhà lên đèn. Anh đứng ở ban công, duy trì tư thế giữ điện thoại bên tai một lúc lâu không động đậy, cho đến lúc Chu Đề chạy tới, túm lấy cái tay không cầm điện thoại buông thõng nói: "Ba, ăn cơm."
Chu Yến Cầm cúi đầu, nhìn con gái một lúc lâu, mới theo bản năng đáp lại: "Được, ăn cơm."
Đỗ Nhược Hành cất di động vào túi xách, ngẩng đầu nhìn lên trên. Ngón tay của cô đang khẽ run, hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để tránh thể hiện ra sự luống cuống trong nội tâm. Khang Thần ngồi xuống đối diện, nhìn cô một cái, cười hỏi: "Sao thế?"
Đỗ Nhược Hành đã khôi phục vẻ mặt bình thản: "Không có việc gì."
Kế tiếp, trong bữa ăn cô hoàn toàn không cảm thấy ngon miệng. Khang Thần nói gì căn bản cô đều không nghe lọt tai, vì vậy mấy câu hỏi anh ta hỏi cô khó mà trả lời đúng trọng tâm. Cô cũng không chú ý tới trên bàn ăn từng món từng món được mang lên đều là dựa theo khẩu vị của cô mà gọi. Trên thực tế đến gần cuối bữa ăn cô dứt khoát dừng lại, một tay chống trán, một tay cầm chiếc đũa đâm đâm vào bát cơm. Khang Thần rốt cuộc không cố tình tìm đề tài nói chuyện phiếm mong Đỗ Nhược Hành vui vẻ nữa, anh ta vẫy tay gọi phục vụ: "Tính tiền."
Trong bữa tối này, đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược Hành ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta. Khang Thần nhìn cô cười cười: "Tâm trạng của em không tốt, chúng ta đi bar giải sầu được không?"
Khang Thần đem cô đến một quán bar cực kỳ yên tĩnh và phong nhã, Đỗ Nhược Hành vẫn không mở miệng. Tửu lượng của cô không cao nhưng tối nay cô lại gọi một ly Kê vĩ tửu có nồng độ cồn mạnh và lâu ngấm. Khang Thần thấy cô giơ ly rượu lên muốn uống một hơi liền cản lại: "Anh đem em tới đây không phải với mục đích là khiến em uống say nha."
Ánh mắt của Khang Thần dưới ánh đèn mờ của quán bar trở nên cực kỳ nhu hòa, Đỗ Nhược Hành gọn gàng dứt khoát hỏi: "Nếu tôi say anh có đem tôi về nhà một cách an toàn không?”
". . . . . ." Khang Thần bị sốc sau đó mới nói, "Em để anh suy nghĩ đã."
Đỗ Nhược Hành để ly rượu xuống xoay người rời đi, Khang Thần túm tay cô kéo quay lại, quả thật dở khóc dở cười: "Biết rồi, nhất định sẽ đem em về nhà an toàn. Em uống, anh ở đây với em. Anh bảo đảm hôm sau khi tỉnh lại, em sẽ không bị bất cứ hao tổn nào, được chưa?"
Đỗ Nhược Hành quả thật im lặng không lên tiếng ngồi lên ghế, Khang Thần ở một bên chỉ có thể cười khổ. Anh rất ít khi làm những chuyện mà mình không nắm chắc, cũng sẽ không dễ dàng cam chịu thua kém người ta, mặc kệ là sự nghiệp hay tình cảm đều như thế, nhưng cho dù nói thế nào, vào giờ phút này nhân vật anh ta sắm vai trong vở kịch này có vẻ sẽ không có tương lai sáng lạn a.
Khang Thần dùng hai tay chống cằm, tựa cả người lên quầy bar, dùng đôi mắt hoa đào nhìn Đỗ Nhược Hành, thở dài một tiếng.
Đỗ Nhược Hành căn bản không để ý tới Khang Thần. Cô rất an tĩnh, chỉ chăm chú uống từng chút từng chút rượu, không ngừng nghỉ, cho nên một ly rượu rất nhanh đã thấy đáy. Sau đó cô hỏi bartender ly thứ hai rồi ly thứ ba. Khang Thần không cách nào ngăn cản, trơ mắt nhìn cô uống say, mắt cũng dần dần nhắm lại, cuối cùng nằm lên quầy bar, bộ dạng giống như là đã ngủ.
Anh làm nhiệm vụ đuổi đi hai gã đàn ông giả mù sa mưa tiến đến muốn giúp người phụ nữ đang say một tay sau đó đỡ cô dậy, ngón tay vô tình chạm phải khóe mắt Đỗ Nhược Hành cảm thấy có nước, lại nhìn một cái, toàn bộ khuôn mặt Đỗ Nhược Hành đều là nước mắt nước.
Khang Thần thở dài một tiếng thật sâu.
Anh đỡ cô vào trong xe, toàn bộ quá trình Đỗ Nhược Hành đều rất phối hợp. Sau đó lúc anh đang loay hoay gài dây an toàn cho cô, Đỗ Nhược Hành đột nhiên mở mắt, mặt không đổi sắc cảnh cáo: "Khang Thần, nếu anh dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tôi sẽ giết cả nhà anh."
Mồm miệng còn nhanh nhảu như thể chưa bao giờ say. Chỉ là rất nhanh cô lại ngủ mất. Toàn thân Khang Thần cứng ngắc trong chốc lát, vạn bất đắc dĩho khan một tiếng.
Khang Thần nghĩ mẹ Đỗ Nhược Hành đang ở thành phố S, cô lại đang say, không nên đưa cô về nhà. Cũng không thể đem cô về khách sạn Cảnh Mạn, đi tới đi lui một vòng trên đường lớn, cuối cùng dẫn cô đến một khách sạn lân cận.
Vào đến phòng, lúc Khang Thần đang đi rót nước cho Đỗ Nhược Hành thì điện thoại của cô vang lên, anh lấy ra, phía trên màn hình hiện lên ba chữ Chu Yến Cầm.
Khang Thần ngẫm nghĩ trong chốc lát liền bốc máy, nói một câu Chu tổng.
Chu Yến Cầm bình tĩnh cảnh cáo một câu: "Đây là điện thoại của A Hành."
Khang Thần nói: "Cô ấy say rượu nên đang ngủ, hiện tại không thể nghe điện thoại. Chu tổng có lời gì, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ chuyển lời giúp."
"Hai người bây giờ đang ở đâu?"
Khang Thần lễ phép đáp lại: "Chu tổng, không bằng tôi nói thẳng thắn nhé, hiện tại cô ấy không muốn gặp anh."
Bên kia đầu dây trầm mặc chốc lát, sau đó mở miệng, giọng nói trầm thấp uy nghiêm: "Đừng động tới cô ấy."
Khang Thần nghĩ đến lời Đỗ Nhược Hành vừa mới cảnh cáo, xoa xoa thái dương, thầm than khổ trong lòng. Sau đó nhẹ giọng, rất ôn hòa đáp: "Làm gì là quyền tự do của tôi. Lựa chọn thế nào cũng là quyền tự do của cô ấy. Chu tổng, hai người đã ly hôn, anh không có quyền cũng như nghĩa vụ để quyết định."
Giọng nói của Chu Yến Cầm bây giờ đã giống như quỷ Tu La từ mười tám tầng địa ngục vọng lên: "Khang Thần, cậu không động nổi đâu."
Khang Thần mỉm cười: "Tôi thì lại muốn động thử một chút đây."