“Tối quá à!” âm thanh của Vinh Quý chợt xuất hiện trong đầu Tiểu Mai.
Đây là một ưu điểm khác của người máy: Dù là ở dưới nước nhưng chỉ cần kết nối với nhau họ vẫn có thể dùng những tín hiệu khác để trao đổi.
↑
Chỉ là bây giờ ưu điểm này chưa chắc đã là ưu điểm.
=-= Xuống nước rồi mà còn phải tiếp tục nghe người này lải nhải, Tiểu Mai với cái đầu đang lẳng lặng gắn chặt một chỗ nghĩ trong lòng.
Với lại…
Dù là trong hoàn cảnh tối đen người máy vẫn có thể thông qua phương thức thiết lập tiếp nhận thông tin để nhìn sự vật thì tối hay không tối có quan hệ gì sao?
Ban ngày và ban đêm, đêm tối và nước đen, có gì khác nhau đâu chứ?
Tiểu Mai yên lặng nghĩ, không bao lâu sau trong đầu anh lại vang lên âm thanh “A – a – a”.
Nếu đây là tiếng người thì có thể là một đoạn ngâm nga rất hay, nhưng bây giờ Vinh Quý không những là người máy mà còn là một người máy ngay cả bộ phận phát âm cũng không sử dụng được, thế nên cái đoạn ngâm nga này lập tức biến thành chữ viết xuất hiện trong đầu Tiểu Mai.
Tiểu Mai: …
“Sao ngay cả lúc này mà cậu cũng muốn ca hát?” Anh rốt cuộc cũng đáp lại cậu một câu.
“Ngâm nga” chợt im bặt.
“Tớ đây không phải là lo cậu cũng sợ sao?” Vinh Quý cười.
Cậu dùng một từ “cũng”.
Được rồi, thì ra là sợ à?
“Căn cứ kết quả thăm dò thì chúng ta còn phải lặn trong tình trạng này khoảng chừng giờ nữa.” Tiểu Mai nghĩ nghĩ rồi nói với cậu.
“Động lực đầy đủ.” Anh lại nghĩ nghĩ rồi bổ sung.
“Chỉ cần kiên trì bốn giờ nữa là xong rồi!” Vinh Quý bày ra bộ dáng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nói là “chỉ cần” mà không phải là “còn phải”.
Tuy chỉ khác một chút nhưng hàm nghĩa cả câu lại hoàn toàn bất đồng.
“Như vậy đầu của chúng ta sẽ không bị đứt ra chứ?” Thấy Tiểu Mai bắt đầu đáp lại mình nên cậu lập tức hoạt bát trở lại, cậu hỏi một vấn đề mà từ khi lắp đặt đã thắc mắc.
Cũng khó trách cậu thấy khó hiểu, thật sự là…
Ngoại hình của hai người họ bây giờ thật sự là quá kinh người!
Đầu xem như trục gắn vào sau xe, chân tay cũng do hệ thống thao tác mà tổ hợp lại, cuối cùng thì biến thành cánh quạt cao tốc xoay tròn, vì là người máy nên Vinh Quý không có cảm giác gì, mà cũng chính vì không có cảm giác gì nên cậu mới càng lo lắng.
“Không, kỳ thật đầu cậu đã tách ra khỏi thân thể.” Tiểu Mai trả lời câu hỏi của cậu.
“Hả… Có nghĩa là, đầu… đã đứt rồi sao?” Vinh Quý ngây người, cậu muốn gãi đầu nhưng lại nhận ra bây giờ cậu không có tay để dùng nữa.
“Nhưng mà… vẫn tối quá à!” Vinh Quý lại nhỏ giọng nói.
Sau đó, thậm chí cậu còn “hát” một bài về trời tối.
Trong đầu tràn ngập lời bài hát, Tiểu Mai kết nối với hệ thống xe rồi nhập vào một đoạn mã lệnh, cửa xe đột nhiên mở ra.
“A! Tiểu Mai! Cửa xe mở kìa, sao lại như vậy?” Vinh Quý “thấy” phía trước xảy ra biến hóa, thế nhưng chẳng mấy chốc sự chú ý của cậu đã bị thứ rơi ra từ trên xe hấp dẫn.
“Cây nấm?!”
Đúng như lời Vinh Quý nói, thứ từ trên xe lăn xuống đúng là “cây nấm” mà cậu một mực quí trọng, cũng chính là đậu đất.
Trong một mảng nước sâu đen kịt, những “cây nấm” này chính là nguồn sáng duy nhất, ánh sáng xanh lập loè âm u lóe lên trong bóng tối.
Thật tựa như có người mở cửa xe rồi rải những ngôi sao nhỏ xuống!
Nếu bây giờ Vinh Quý có mắt thì ánh mắt cậu nhất định là mở vô cùng to.
Chỉ là đậu đất kia không rơi từng viên mà cả chậu hoa đều rơi ra ngoài. Đúng vậy, chính là những chậu hoa do Tiểu Mai nung và Vinh Quý thiết kế vẽ lên.
Trước khi đi Vinh Quý bỏ rất nhiều đậu đất vào trong chậu hoa, trước khi xuống nước Tiểu Mai đã lấy dây cột chặt mấy chậu hoa đó vào buồng sau xe.
“May là cậu đã lấy dây cột mấy chậu hoa này lại rồi á.” Vinh Quý cảm khái một câu, sau khi cậu thấy đầu kia của sợi dây đã được buộc chặt vào xe mới yên tâm tiếp tục thưởng thức “cây nấm” của mình.
Tốt quá, như vậy không còn tối nữa, Vinh Quý vui vẻ nghĩ.
Trong đầu cuối cùng cũng được sạch sẽ, Tiểu Mai cũng đã có được sự yên bình mà mình muốn.
Mọi người đều vui vẻ.
“Nhưng mà đậu đất có thể sống trong nước sao? Ngâm như vậy sẽ không bị hư chứ?” Sau khi thưởng thức thật lâu Vinh Quý mới nhớ tới vấn đề này.
“Trên nguyên tắc thì không, đậu vốn là thực vật sống dưới nước, sau khi được cải tạo mới có thể gieo trồng trên đất, tuy đã cải tiến nhưng chúng vẫn có thể sống dưới nước, thậm chí còn sinh sôi tốt hơn.” Tín hiệu mà Tiểu Mai phát tới vẫn bằng phẳng lạnh tanh như thế.
“À.” Rốt cuộc Vinh Quý cũng an tâm.
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa.
Vinh Quý đương nhiên là tiếp tục thưởng thức cây đèn nấm của mình, còn Tiểu Mai thì…
Tiểu Mai kỳ thật cũng đang quan sát cây đèn nấm dưới nước.
Không thể không nói, đèn nấm ở trong nước đen quả thật rất đẹp, huống chi chúng còn xuôi dòng đung đưa, trong lúc đó có một số cây nấm khó tránh khỏi bị rơi xuống, nhìn qua tựa như sao băng rơi xuống phía chân trời.
Trong lúc nhất thời, hai người đều quên chuyện mình còn đang gian nan lặn lội nơi đáy nước.
Nhưng mà, chẳng bao lâu đã có “người” đi ra nhắc nhở họ.
“Tiểu Mai! Có, có cái gì đó ở dưới kìa!” Không gian đang yên tĩnh thì âm thanh của Vinh Quý chợt vang lên trong đầu Tiểu Mai.
“Ừ, thấy rồi.” Dẫu là đang thưởng thức cảnh sắc nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác, Tiểu Mai lạnh lùng nói.
“Vậy… đó là gì? Từ góc độ này tớ nhìn không rõ.” Ở nơi luôn không có một bóng người, cũng không có một sinh vật nào bỗng nhiên xuất hiện thứ gì đó, Vinh Quý rốt cuộc cũng hoảng sợ rồi.
Cậu muốn động đậy cái đầu nhưng lại nhận ra đầu mình hoàn toàn không thể điều khiển được.
Cũng đúng, lúc này hệ thống của cậu đã hoàn toàn bị hệ thống xe tiếp nhận, mà hệ thống xe là do Tiểu Mai điều khiển.
Cậu chỉ là cảm giác mình nhìn thấy nhưng lại không thấy rõ lắm.
Vinh Quý vốn cũng không phải là người gan dạ gì nên lập tức có hơi sợ.
“Là cá.” Giọng nói lạnh lùng của Tiểu Mai lập tức xuất hiện trong đầu cậu, sau đó…
Nói đến cũng kỳ lạ, sau khi Tiểu Mai lên tiếng thì cậu liền lập tức cảm thấy an lòng.
“A… Thì ra là cá à!”
“Hả? Là cá sao? Trời ạ trời ạ! Từ khi tỉnh lại tới giờ tớ chưa từng nhìn thấy sinh vật sống nào đâu đấy!”
Âm thanh ồn ào của Vinh Quý lại vang lên trong đầu Tiểu Mai, mới ngừng một chút cậu lại bổ sung thêm một câu.
“À, ngoại trừ thân thể của chúng ta.”
Ở bên Tiểu Mai lâu nhiều ít gì cậu cũng học được cách nói chuyện hơi nghiêm cẩn một chút.
“Là loại cá gì vậy? Có màu gì? Đẹp không?” Chẳng bao lâu sau toàn bộ tâm tư của Vinh Quý đã dời đến trên cơ thể của những con “cá” chưa biết đến kia.
“Màu đen, không đẹp.” Giọng của Tiểu Mai vẫn bằng bằng.bg-ssp-{height:px}
“Không đẹp à… Cũng đúng, ở đây không có ánh sáng mặt trời chiếu tới, hơn nữa trước đây tớ có xem qua một xấp ảnh chụp cá ở đáy biển, những con cá đó con này còn xấu hơn con kia á!”
“Có người đã bình luận như vầy: dù sao thì bình thường đều sống ở đáy biển, ai cũng không nhìn thấy được, thế là chúng cũng mặc kệ ngoại hình của mình trông như thế nào cũng được.”
“Trông như thế nào cũng được… Cái này mà cũng được nữa… Ha ha ha, lúc đó thật là cười chết tớ luôn.”
Vinh Quý vô tư cười.
Tiểu Mai lại không bị cậu ảnh hưởng một chút nào.
Với tư cách là người điều khiển hệ thống, anh có thể điều chỉnh đầu mình sao cho tầm mắt tối đa hoá, huống chi hệ thống máy quét của anh cao cấp hơn Vinh Quý, với điều kiện như thế, con “cá” mà Vinh Quý hoàn toàn không thấy rõ kia trong tầm mắt của anh thì lại bị thấy rõ ràng.
Ở phía trước đúng là có cá, số lượng không nhiều, chỉ có một con mà thôi.
Đúng như lời anh nói, con cá kia quả thật là màu đen, hơn nữa không đẹp.
Nhưng cách nói này cũng quá đơn giản, thậm chí không thể xem như miêu tả.
Cũng chỉ có Vinh Quý mới có thể bị cách miêu tả xuề xoà này lừa gạt cho qua.
Vậy thật ra con cá kia trông như thế nào?
Con cá kia trông cực kỳ xấu.
Không chỉ xấu mà còn đáng sợ, hơn nữa còn rất lớn.
Thậm chí còn lớn hơn thân thể mười tám tuổi nằm trong khoang đông của Vinh Quý.
Hàm răng to lớn lộ ra bên ngoài, con mắt trong hốc mắt gần như co thành một điểm nhỏ màu xám, con cá kia nói là cá không bằng nói nó là một con quái vật biển.
Được rồi, đây là sông, vậy là quái vật sông.
Tiểu Mai từ trên cao nhìn xuống con quái vật đáng sợ phía dưới, quái vật kia cũng ở trong nước sâu nhìn anh.
Bất kể là Tiểu Mai hay Vinh Quý, hai người họ đều ở trong phạm vi săn bắt của con quái vật kia.
Trong dòng nước đen, Tiểu Mai và quái vật nhìn nhau.
Vinh Quý vẫn ồn ào trong đầu anh.
Anh chú ý thấy con quái vật kia lại lặng lẽ bơi lên trên.
Nó đang tiếp cận hai người họ.
Đối với hành động bơi đến gần của nó, Tiểu Mai chỉ bình tĩnh.
Anh quá bình tĩnh.
Nhưng mà cái bình tĩnh này cũng không phải là do anh tự tin mù quáng, cũng không phải là do coi thường sinh mạng mình.
Bình tĩnh này đến từ ký ức…
Đây không phải là lần đầu tiên anh thấy con cá này.
Anh gần như mỗi lần đều gặp phải con cá này, ngay sau khi anh đẩy cánh cửa kia ra không lâu, vì để tiếp tục tiến về phía trước anh phải một mình vượt qua vùng nước đen, mà ở thuỷ vực bên kia anh đã gặp con cá này.
Con cá đó mỗi lần đều theo sau anh và muốn tập kích anh.
Và mỗi lần đều bị anh giết chết.
Bong bóng cá cực lớn có thể chứa đủ không khí cho anh sử dụng trong bốn giờ, lần nào anh cũng dựa vào không khí kia mà vượt qua nước sâu.
Anh nắm rõ nhược điểm của con cá này như lòng bàn tay, chỉ cần anh muốn, anh có thể dùng một ngàn phương pháp giết chết nó.
Vì thế anh chỉ lẳng lặng lạnh lùng nhìn xuống con cá lớn phía dưới.
Con cá kia dường như cảm nhận được nguy hiểm, lại lặng lẽ bơi xuống phía dưới một chút.
Sau đó lại bơi lên.
Lại bơi lên thêm một chút.
Khoảng cách càng gần, Tiểu Mai càng có thể quan sát nó kỹ hơn, anh càng khẳng định: đây đúng là con cá mà anh đã gặp phải trước đó.
Nhưng tại sao…
Anh không đẩy cửa ra lại vẫn gặp phải nó chứ?
Trong nước còn có những đường khác để ra ngoài sao? Hoặc con đường này vốn là con đường để ra ngoài?
“Bên ngoài” thật sự?
Tiểu Mai rơi vào trầm tư.
Chỉ là giờ khắc này anh không thể phủ nhận anh nảy sinh sát ý không thể kiềm chế với con cá kia.
Bất cứ ai sau khi làm một chuyện đến hàng ngàn hàng vạn lần thì nhất định cũng sẽ chết lặng đối với chuyện này.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà cắt ngang anh lại là “giọng nói oang oang” của Vinh Quý.
“Tiểu Mai, con cá kia vẫn đi theo chúng ta hả?”
“Cậu nói xem… Có phải là nó đang đói bụng không?”
“Cậu nói nó có phải là đã ăn nấm rơi xuống nên bơi lên tìm nấm không?”
Dù chỉ nhìn chữ viết nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ngây thơ, đây là cách nói chuyện chỉ mỗi Vinh Quý mới có.
“Cậu đưa môt chậu nấm cho nó ăn đi, dù sao chúng ta có rất nhiều nấm mà.”
Vinh Quý tiếp tục ở bên cạnh thúc giục.
Nghe cậu thúc giục hồi lâu, Tiểu Mai điều khiển hệ thống xe để một sợi dây cột chậu “nấm” đứt ra, hai người máy chăm chú nhìn cái chậu đầy tràn “nấm” kia rơi xuống dưới.
“Sẽ không đập phải con cá kia chứ?” Vinh Quý chợt hơi lo lắng.
Tiểu Mai không nói gì.
“Nó còn ở đó không?” Vinh Quý lại hỏi.
“Còn.”
“Vậy thì ném thêm một chậu nữa đi.”
“Có còn ở đó không?”
“Vẫn còn.”
“Ném nữa đi!”
Cứ thế hai người một hỏi một đáp, trước sau ném bốn chậu hoa xuống dưới, tới lúc Vinh Quý hỏi và nhận được trả lời là “Không còn ở đấy”.
“Nó ăn no rời đi rồi, chúng ta tiếp tục đi nhanh thôi!” Vinh Quý vô cùng phấn khởi nói.
“Nó nhất định là một con cá to.” Cậu còn nói như thế.
Đây là chuyện duy nhất xen vào hành trình vượt sông của họ.
Hai giờ sau, Tiểu Mai thông báo họ sắp lên bờ rồi.