EDIT + BETA: Jeong Cho
8
Author: Tây Tử Tự
- 0-
Trần Mưu vì đau mà tỉnh dậy.
Cậu mở to mắt nhìn, thứ đầu tiên mà cậu nhìn thấy là sàn nhà của bằng gỗ thuần của cậu, màu sắc và hoa văn của sàn nhà rất đặc biệt vì đây là cậu và Nguyên Phi Hòa cùng chọn. Chỉ thất thần một giây mà Trần Mưu bị cơn đau nhức trên thân thể lôi sự chú ý về.
3
Có người đang cưỡi trên người cậu, nắm tóc cậu rồi ấn mặt cậu xuống dưới sàn.
Trần Mưu là loại người rất nóng máu, mấy chuyện đánh nhau với cậu mà nói là chuyện như cơm bữa, năm đó lúc còn đi học cùng Nguyên Phi Hòa, cậu còn một mình chọi năm sáu tên côn đồ, tuy bị thương nhưng mấy tên đó tuyệt đối chẳng tìm cậu nữa. Có thể nói thì chuyện Trần Mưu đánh nhau, còn đánh đến mức này thì hoàn toàn không phải là giả.
Nhưng ngày hôm nay là ngoại lệ, mặt Trần Mưu bị ấn trên mặt đất, bàn tay đang nắm tóc cậu như làm từ sắt, dù cho cậu có giãy giụa thế này thì cũng không xi nhê gì, mà người đang đè nặng trên người cậu, bàn tay của hắn ta trượt theo hông rồi vươn tới vị trí bí ẩn nào đó trên cơ thể cậu.
Thân thể Trần Mưu đầu tiên là cứng đờ hai giây, sau đó cậu rống to rồi bắt đầu giãy giụa điên cuồng. Cậu tuy không biết bản thân đang rơi vào tình huống quái quỷ thế nào nhưng chuyện quan trọng trước mắt này không phải đi tìm hiểu mà là thoát khỏi cái người đang đè trên người cậu đây.
Có lẽ là vì Trần Mưu giãy giụa làm hắn ta hành động có chút trúc trắc, vì thế hắn ta hừ một tiếng. Trần Mưu còn chưa biết tại sao hắn lại hừ như thế thì thấy hai tay của mình đã bị dây lưng trói ra sau lưng.
Trần Mưu đưa lưng về phía hắn ta giống như một con hổ bị nắm lấy nhược điểm, chẳng thể làm gì.
Tứ chi bị trói làm đầu óc Trần Mưu đã rối tinh rối mù thành một cục thì này càng rối hơn, cậu quát lên:
"Đệt mẹ cái thằng cháu nội nhà mày, mau thả ông đây ra!"
Động tác của người đang đè trên người Trần Mưu sững lại, ngay sau đó, Trần Mưu nghe được một tiếng cười lạnh lùng rồi sau đó là một giọng nói quen thuộc, hắn ta nói:
"Trần Mưu, em muốn chết à?"
Sau khi Trần Mưu nghe thấy giọng nói này, đầu óc liên trống rỗng, giọng nói đó cậu đã nghe mười mấy năm, chủ nhân của nó là Nguyên Phi Hòa.
Lúc Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu gặp nhau là cấp 3.
Từ cấp 3, Nguyên Phi Hòa liền bày ra bộ dáng thanh niên trí thức, hắn học vẽ, biết kéo đàn violon, thích mặc áo sơ mi trắng, diện mạo là loại tuấn tú nhất thời đó.
Trần Mưu trưởng thành sớm, học cấp 2 đã khai tân với một chị khóa trên, lên cấp 3 vừa nhìn là đã để ý Nguyên Phi Hòa.
Sau đó, Trần Mưu hao tâm tổn sức bắt Nguyên Phi Hòa vào lòng bàn tay, hai người về sau sống một cuộc sống hạnh phúc - đương nhiên chuyện này không có khả năng xảy ra rồi, bởi vì ký ức cuối cùng của Trần Mưu là vì cứu Nguyên Phi Hòa mà cậu bị một chiếc xe chở xi măng nghiền thành một cái bánh nhân thịt. Trần Mưu khẳng định thi thể bây giờ của cậu nhất định là rất ghê tởm.
Nhưng lúc này thì sao, cậu vốn dĩ nên bị nghiền thành bánh nhân thịt, giờ lại xuất hiện trong chính ngôi nhà của mình, chẳng những ở nhà mà còn bị cái tên Nguyên Phi Hòa đến gà cũng không dám giết đè trên đất đánh.
Lửa trong lòng Trần Mưu càng lúc càng lớn, nhưng dù cho lửa có lớn như thế nào thì Nguyên Phi Hòa vẫn là cái bộ dạng nên làm gì thì làm cái đó, đừng có hi vọng hắn buông cậu ra.
Trần Mưu nói:
"Nguyên Phi Hòa con mẹ nó anh điên rồi à, mau thả em ra!"
Nguyên Phi Hòa không thèm để tâm, bắt đầu dùng bàn tay đã mò tới chỗ đó tuốt.
Mắt Trần Mưu đỏ hoe, mặt cậu bây giờ bị ấn trên sàn nhà, hai tay bị trói ra sau, trên eo còn bị một người đàn ông cao lớn nặng hơn một trăm cân ngồi lên.
Này không phải là chuyện thảm nhất, chuyện thảm nhất đó chính là cậu thế mà bị tuốt cho bắn ra.
Bắn xong cả người Trần Mưu mềm nhũn, cái người luôn đè trên người cậu lúc này mới ôm cậu từ trên sàn nhà lên.
Trần Mưu thở hổn hển, trừng mắt nhìn đôi tay Nguyên Phi Hòa đang ôm lấy eo cậu, hận không thể nhảy lên mặt hắn cắn rớt một miếng thịt.
Nguyên Phi Hòa nói.
"Cục cưng, đừng nhìn anh như vậy."
Trần Mưu mắng:
"Nguyên Phi Hòa, đầu anh bị úng nước à? Con mẹ nó ai cho anh lá gan trói em."
Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Mưu liền thấy không đúng – Nguyên Phi Hòa sao lại có sức lực lớn đến vậy.
Nguyên Phi Hòa vươn tay sờ sờ môi Trần Mưu, ngón tay hắn còn dính chất lỏng màu trắng nào đó, hắn sờ lên vừa lúc bôi chất lỏng đó lên môi Trần Mưu.
Trần Mưu tức giận phụt một tiếng, rồi lại tức giận mắng đệt.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em không đánh anh thì anh sẽ không đánh em."
Trần Mưu không nói chuyện, giờ đây trong đầu cậu nhão thành một vũng nước, cái gì cũng nghĩ không ra.
Cuối cùng, Nguyên Phi Hòa vẫn buông Trần Mưu ra, hắn đứng dậy rồi xoay người đi thẳng vào WC, như thể một chút cũng không quan tâm Trần Mưu đang ngồi dưới đất thế nào.
Trần Mưu oán giận cầm dây lưng trói cậu ném qua một bên, sau đó lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra rồi ngậm lên miệng đốt lửa.
Nguyên Phi Hòa ở trong WC rửa sạch tay, ra ngoài liền thấy Trần Mưu ngồi dưới đất hút thuốc. Hắn đi đến sô pha lấy áo khoác của mình rồi nói với Trần Mưu:
"Buổi tối có việc, đừng chờ anh."
Trần Mưu thuận miệng hỏi một câu có chuyện gì.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Tháng sau ở thành phố C có miếng đất đấu thầu nên ở bên này định tranh thủ một chút."
Trần Mưu mồm ngậm thuốc thiếu chút nữa đã làm cho mình bị sặc chết, cậu vừa ho khan vừa nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh nói cái gì thế?"
Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ, sau đó đi tới sờ sờ trán Trần Mưu:
"Không có sốt mà."
Trần Mưu nói:
"Thành phố C cái gì, đấu thầu cái gì, anh rốt cuộc nói cái quái gì thế?"
Sau khi tốt nghiệp đại học, Nguyên Phi Hòa liền mở một cửa hàng nhạc cụ cho mình, còn tham gia một ban nhạc, nhưng mà bây giờ sao lại chuyển thành đấu thầu mở họp gì đó rồi.
Nguyên Phi Hòa trầm mặc nhìn Trần Mưu hai giây, sau đó tự nhận định là Trần Mưu đang gây chuyện vô lý, hắn nói:
"Đừng quên ăn cơm tối, anh đi đây."
Trần Mưu ho khan nhìn Nguyên Phi Hòa bước đi không quay đầu, lúc này mới chậm rãi bò dậy.
Quần còn chưa mặc, hai tay có dấu vết bị trói, Trần Mưu bây giờ cứ như một người đáng thương bị người ta cưỡng gian, cậu khập khiễng đi tới sô pha rồi ngồi xuống thật mạnh.
Mọi chuyện xảy ra hết thảy không thể nào tưởng tượng được, Trần Mưu hút xong điếu thuốc rồi đi vào WC rửa mặt mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Ký ức lúc trước của cậu dừng lại tại một khắc mà chiếc xe xi măng kia nghiền qua người cậu, bên tai cậu còn quanh quẩn tiếng gào khóc tê tâm liệt phế của Nguyên Phi Hòa.
Nhưng hiện tại....
Hết thảy đều là mơ à? Trần Mưu móc điện thoại ra, nhìn ngày trên đó – ngày 13 tháng 10, là ngày mà cậu bị tai nạn. Trần Mưu không thể không sinh ra một loại cảm giác như mình đang bị dính Trang Chu mộng hồ điệp (*) vớ vẩn.
(*): Sự tích này được thuật lại trong Tề Vật Luận (齊物論) của Trang Tử (莊子). Một hôm nọ, Trang Chu nằm mộng thấy mình biến thành con bướm, bản thân ông rất vui mừng, hân hoan tự đắc, quên đi chẳng biết mình là Trang Chu.
Trần Mưu nghỉ ngơi xong cậu liền đi nhìn lại căn nhà của mình một lần, ngoại trừ một ít chi tiết rất nhỏ ra thì mọi thứ đều giống y như trong trí nhớ của cậu.
Căn nhà này viết tên hai người Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa, trang hoàng cũng là hai người làm, cho nên Trần Mưu đối với căn nhà này có cảm tình đặc biệt sâu đậm, mặc dù lúc cậu và Nguyên Phi Hòa khó khăn nhất thì trước sau gì cũng không muốn dọn ra khỏi đây.
Chỉ là giờ khắc này, Trần Mưu lại hoài nghi trí nhớ của mình.
Trên đầu giường và tủ giường trong phòng ngủ của hai người đều treo ảnh chụp, bức ảnh ở đầu giường là ảnh chụp chung của hai người còn khung ảnh trên tủ đầu giường là ảnh chụp Nguyên Phi Hòa tham gia một giải âm nhạc, kéo đàn violon. Nhưng bây giờ xuất hiện trước mắt Trần Mưu đây lại là bức ảnh hoàn toàn khác.
Trên đầu giường vẫn là bức ảnh hai người chụp chung nhưng tư thế biến thành Nguyên Phi Hòa đang ôm Trần Mưu kiểu công chúa, mặt Trần Mưu vô cảm, mặc cho ai nhìn vào cũng thấy rõ cậu không tình nguyện, còn bức ảnh trên tủ đầu giường lại là bức ảnh Trần Mưu để trần thân trên đang nghiêm túc cau mày sơn vách tường. Dáng người của Trần Mưu rất tốt, đường cong gợi cảm, làn da lúa mạch còn đổ mồ hôi, bức ảnh này thế nào cũng nhìn ra một chút hương vị sắc tình. Trần Mưu nhìn chằm chằm bức ảnh đó một lúc lâu, cái người trang trí căn phòng này lại là cậu à, cậu giơ khung ảnh lên mắt sắp dán lên trên, biểu tình như gặp quỷ.
Trang trí giống nhau nhưng ảnh chụp lại khác, trong lòng Trần Mưu bắt đầu bị lửa thiêu đốt, cậu ngồi trên mép giường nghĩ nghĩ, sau đó cậu gọi điện thoại cho thằng bạn tốt của mình.
Tuy tính Trần Mưu nóng nhưng bạn bè lại có không ít, bạn bè thân thiết cũng có hai ba người, trong đó có một người tên Tiếu Vanh, người này làm bạn với Trần Mưu cũng hai mươi mấy năm – bắt đầu từ mẫu giáo đã chơi với nhau.
Điện thoại reo lên vài tiếng, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng alo.
Giọng nói của Tiếu Vanh từ đầu bên kia vang lên, cậu ta nói:
"Trần Mưu, mày lại bị vị kia nhà mày đánh nữa à?"
Lời chưa kịp nói đã bị kẹt trong cổ họng.
Tiếu Vanh lại nói:
"Có cần tao kêu xe cứu thương giúp mày không? – Alo! Nói một tiếng đi, sao mày không nói câu nào vậy?"
Trần Mưu nói:
"Nói con mẹ mày, kêu xe cứu thương cho tao làm gì?"
Tiếu Vanh nói:
"Đừng có giả vờ nữa, chuyện mày mỗi ngày đều bị vị kia nhà mày đánh bọn tao đều biết cả, ai gặp mày cũng bảo mày suy xét lại đi, sao một hai phải chết treo trên cái tên không có mắt như vậy."
Trần Mưu nói:
"Suy nghĩ lại cái gì?"
Tiếu Vanh nói:
"Còn có thể là gì nữa, đương nhiên là chia tay với Nguyên Phi Hòa rồi."
Trần Mưu vừa nghe hai chữ chia tay liền lập tức mắng có cái rắm, tình yêu của cậu và Nguyên Phi Hòa kỳ thật cũng không được người khác xem trọng, cho dù là khi mới bên nhau hay là mười mấy năm sau, luôn luôn có người khuyên bọn họ nên chia tay – người chủ yếu được khuyên là Nguyên Phi Hòa.
Nhưng mà hiện tại, người được khuyên lại biến thành Trần Mưu, là cậu.
Tiếu Vanh nói:
"Trần Mưu à mày đừng có cố chấp như thế, tao thật sự sợ có ngày mày bị đánh chết đó."
Trần Mưu ngứa răng nhưng không thể nào phản bác, bởi vì cậu căn bản còn không hiểu Tiếu Vanh nói gì thì sao mà phản bác lại bây giờ.
Tiếu Vanh nói:
"Nè, sao không nói gì vậy?"
Trần Mưu cắn răng nói một cậu:
"Ra ngoài gặp."
Tiếu Vanh nói được.
Trần Mưu cúp điện thoại rồi hung dữ trừng mắt nhìn ảnh chụp trên bàn xong mới thay quần áo ra ngoài.