Nghệ ~~ Bảo bối

quyển 2 chương 13: chạy trốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Xong rồi! Xong rồi! Chạy trốn thôi!” Thượng Quan Nghệ hướng ngoài cửa xông ra. Hắn vui vẻ đến thăm, hoàn toàn quên mất hắn để lại bức họa ‘nhất chi mai’ ở trên tường sẽ làm hắn bị bại lộ. Sai lầm! Thật là cực kỳ sai lầm!

“Lục, nếu chúng ta bị ‘bắt được’ có thể hay không cứ như vậy xong rồi!” Vừa nghĩ tới bản thân mình bị ngũ đại tổng quản thống biển (thống: ra sức, biển: làm thịt), Tử Nghiên thì hai chân nhũng ra, da đầu ngứa ngáy.

Xốc lên Tử Nghiên muốn xụi lơ, “Nếu ngươi không đi nữa giúp thiếu gia thu xếp đồ đạc, bây giờ ngươi đã ngoạn xong rồi!”

“Ngươi cũng đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi cùng chúng ta.” Lục nói với Thiệu Lam. Nếu đem người giữ lại bị phát hiện, vậy tung tích bọn họ xác định đã bị bại lộ thật rồi, còn muốn thần không biết quỷ không hay mà ‘ẩn mình’ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

“Hiểu rồi! Ta đây đi ngay.” Thiệu Lam cũng vội vàng đi ra ngoài.

“Lục! Các ngươi đây là…” Nhìn ba người vội vàng, Chu Sùng Văn tiến lên. “Các ngươi đây là chuẩn bị đi đâu? Có cần phải vội vả như vậy không?” Thượng Quan gia đáng sợ như vậy?

“Bách Lý cung chủ có thể tìm tới đây, vậy Thượng Quan gia đại trạch đội truy bắt không lâu sau cũng sẽ phát hiện chúng ta ở chỗ này. Chỉ cần bọn họ vừa vào thành, chúng ta chính là chim trong lồng, muốn bay cũng bay không được. Mấy ngày nay thiếu gia nhà chúng ta cảm tạ mấy vị đã chiếu cố.” Hành cái lễ, cũng xoay người rời đi.

“Sùng Văn, Lăng Kỳ!” Triển Đình Hiển sau khi suy nghĩ sâu xa gọi hai người, “Các ngươi cũng đi thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng bọn họ ly khai.” Hắn cũng không thể để Bảo Bối rời đi như vậy. Hắn muốn đem Bảo Bối trên trời ban cho này cất giấu thật tốt, bảo hộ thật tốt. “Chuẩn bị trở về kinh!”

“Vâng!”

“Thiếu gia mấy thứ này đều phải lấy sao?”

“Đều lấy! Một món đồ cũng không để lại, một chút manh mối cũng có thể bị bọn họ tìm được, ăn cũng đều mang theo. Còn có Lục, ngươi đi đem một bàn thức ăn kia xử lý, không thể để cho bọn họ phát hiện.” Thượng Quan Nghệ tỉ mĩ dặn dò. Suy nghĩ có còn bỏ sót cái gì hay không.

“Đúng rồi, Nghiên nhi ngươi đi đem cái kia…chao ôi!” Xoay người đi tìm Tử Nghiên, Thượng Quan Nghệ cùng với Thiệu lam ở phía sau đụng vào nhau, đồ trên tay đều rơi trên mặt đất, hai người vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lấy.

“Công tử, xin lỗi! Ta không cố ý. Ta…” Thiệu Lam vội vã thu thập y phục trên đất, trong lúc vô tình đụng phải tay phải Thượng Quan Nghệ, ngẩn ra, ngay lập tức bắt lại.

“Không sao! Không sao! Thu thập nhanh lên đi…” Thượng Quan Nghệ cũng vội vàng nhặt đồ trên mặt đất, lại thấy tay mình bỗng nhiên bị người đối diện nắm lấy.

“Ngươi làm gì thế?” Nhìn về phía Thiệu Lam.

“Công tử, ngươi…” Lại nắm lên tay trái của Thượng Quan Nghệ sờ sờ, sau đó hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu một cái. “Thiệu Lam bái kiến chủ nhân, tạ ơn chủ nhân cứu mạng.”

“Đợi một chút, ngươi nói ta là chủ nhân ngươi? Đùa gì thế? Ta bây giờ muốn chạy trốn, chuyện cười lúc rãnh nói tiếp.” Thượng Quan Nghệ chuẩn bị đứng lên, lại bị Thiệu Lam bắt được.

“Thiệu Lam nói là sự thật! Bởi vì chủ nhân là người song mệnh, mà chúng ta chính là một phái thủ hộ và giúp đỡ ngài cải mệnh mà tồn tại khi ở thời khắc nguy nan. Sư phụ ta cũng là nghịch thiên chỉ ra mệnh cách của ngài nên mới gặp phải đại kiếp. Dập đầu một cái. “Xin chủ nhân nhất định phải thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) Thiệu Lam, nếu không Thiệu Lam quỳ không đứng lên!”

Nhìn người quỳ dưới đất, Thượng Quan Nghệ hiện tại phi thường muốn tìm khối đậu hủ, sau đó lập tức đâm vào chết ngay. “Hắn bây giờ là đang chạy trốn đó! Sao còn xuất hiện đến tiết mục ‘nhận chủ’ thế này. Nếu như còn đang ở lúc bình thường hắn nhất định có hứng thú nghe một chút người này sẽ nói cái gì, nhưng mà hắn bây giờ một chút tâm tình cũng không có.

“Ngươi muốn theo thì hãy theo đi! Bất quá sau này đừng gọi ta là công tử, cùng với Tử Nghiên bọn họ cũng gọi ta là thiếu gia đi! Nhớ kỹ đừng tìm bất kỳ kẻ nào đề cập tới chuyện này, đặc biệt là chuyện ‘song mệnh cách’ này, biết không?”

“Vâng! Thiếu gia, Thiệu Lam sẽ nhớ kỹ!” vui vẻ đứng lên.

“Thiếu gia, đã thu thập xong, có thể đi được rồi!” Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi của Tử Nghiên.

“Đi thôi, đừng để cho bọn họ chờ sốt ruột!” Cầm đồ vật đi ra ngoài cửa.

“Ân!” Thiệu Lam cũng thu thập xong đồ đạc chạy theo.

Đi xuống dưới lầu, Thượng Quan Nghệ liền phát hiện Triển Đình Hiển cũng thu thập xong hành lý đứng ở đại sảnh.

“Hiển ca ca, ngươi cũng phải đi rồi sao?” Thượng Quan Nghệ đi tới trước mặt Triển Đình Hiển, cho người trước mặt một cái ôm thật chặt.

“Cám ơn ngươi mấy ngày nay chiếu cố đến, Hiển ca ca! Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cuối cùng cũng phải từ biệt, gặp nhau đối với ta ngươi chính là một loại duyên. Lúc ban đêm hiu quạnh Bảo Bối sẽ nhớ tới lòng tốt của ngươi, ôn nhu của ngươi, cái ôm ấm áp của ngươi. Mặc dù sau này ngủ không có ngươi ôm, ta có thể sẽ mất ngủ, nhưng ta sẽ cố gắng để quen dần.” Nói mau thu lưu đi, nhà ngươi lớn như vậy cũng không sợ chúng ta nhiều hơn mấy người ăn không ở chùa. Thấy triển Đình Hiển không lên tiếng, Thượng Quan Nghệ quyết định lấy ra ‘đòn sát thủ’ của hắn — giả bộ đáng thương.

Buông ra tay ôm Triển Đình Hiển, dùng dáng vẻ cực kỳ ‘khoa trương’ ‘lệ bôn’ đến trong lòng ngực của Lục. Móc ra củ hành tây đã chuẩn bị trước, xoa vào trước mắt, sau đó trợn to đôi mắt ‘hồng hồng’ đáng thương quay đầu lại nhìn thoáng qua ‘Hiển ca ca’ của hắn, lại ‘kiên cường’ lau đi nước mắt, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn qua.

Lục không thẹn đã cùng sống chung mười mấy năm với Thượng Quan Nghệ, lập tức biết ngay mục đích của thiếu gia nhà mình, liền phối hợp vỗ vỗ sau lưng hắn, an ủi hắn: “Thiếu gia, chúng ta mau đi thôi! Nếu như bây giờ bị bắt trở về, không nhất định là chết nhưng khẳng định là sẽ bị lột da”

“Ô ~, Bảo Bối sợ nhất là đau đớn! Không muốn…ta không muốn bị bắt trở về, ô ~” Nha, nhanh lên a, ngươi không phải thích ‘ta’ sao? Nhanh lên đi!

Thấy Thượng Quan Nghệ khóc đến thở không được, Triển Đình Hiển kéo tiểu nhân nhi qua, lau nước mắt trên mặt. “Hiển ca ca cũng luyến tiếc Bảo Bối nha, nhưng Hiển ca ca có chuyện phải về nhà. Như vậy đi, nếu như Bảo Bối không ngại thì tới nhà ta ở đi, cho đến lúc người nhà của ngươi không còn tức giận, thế nào?” Vốn là Triển Đình Hiển còn đang phiền muộn làm sao mở lời mời Thượng Quan Nghệ đi tới nơi ở của mình, hiện tại vừa khéo có cơ hội.

“Nhưng…nhưng Bảo Bối có thể gây thêm phiền phức cho Hiển ca ca không?” Thượng Quan nghệ mang trên mặt không đành lòng, nhưng trong lòng lại vui mừng.

“Sẽ không! Bảo Bối sao có thể là phiền toái của ta, ta cầu còn không được!” Triển Đình Hiển sợ Thượng Quan Nghệ không đáp ứng, vội vàng làm sáng tỏ.

“Vậy thê thiếp nhà Hiển ca ca có thể sẽ không hoan nghêng Bảo Bối hay không?” Lão bà nhà ngươi nhiều như vậy, mỗi ngày một người cũng sẽ đem ta phiền chết.

“Sẽ không!” Triển Đình Hiển hơi sửng sờ, khó hiểu làm sao Bảo Bối biết hắn thành thân rồi. Bất quá nghĩ đến tuổi tác bây giờ của hắn cùng với sự thông minh của Bảo Bối, lập tức thoải mái. “Các nàng không dám chán ghét Bảo Bối!” Nếu ai dám bất kính với Bảo Bối, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.

Oa! Người này cũng quá vô tình đi, bất quá hắn thích! Thượng Quan Nghệ nín khóc mỉm cười, nói: “Vậy Bảo Bối chỉ ở một chút, không quấy rầy quá lâu đâu!”

“Không việc gì, Bảo Bối muốn ở bao lâu đều có thể, không ai đuổi ngươi!” Triển Đình Hiển cam đoan.

“Vậy được rồi, Bảo Bối phải làm phiền Hiển ca ca rồi! Nhưng Bảo Bối có cần mua lễ vật cho các tẩu tử hay không?” Dù sao cũng không phải tiêu tiền của mình, mua nhiều lễ vật hơn cũng không tiếc.

“Không cần!” Triển Đình Hiển đột nhiên cảm thấy ba chữ ‘các tẩu tử’ này thập phần chói tai. Hơn nữa Bảo Bối để tâm chọn lựa lễ vật chẳng mấy chốc sẽ phải bị ném bỏ. Nếu Bảo Bối biết được cũng chỉ biết thương tâm.

“Nga!” Không mua thì quên đi!” Dù sao những nữ nhân đó cũng chưa chắc để mắt tới.

“Nhà của Hiển ca ca ở đâu?”

“Kinh thành.”

“Có thật không? Thật tốt quá! Bảo Bối chưa từng đi kinh thành!” Nội viện hoàng cung, Thượng Quan Nghệ nghĩ thầm.

“Vậy càng tốt, đến lúc đó ta có thể cùng Bảo Bối đi dạo, đi thôi!” Kéo tay Thượng Quan Nghệ, vui vẻ chuẩn bị khởi hành.

“Được! Bảo Bối cùng với Hiển ca ca cưỡi chung một con ngựa.” Quay đầu đối với Lục ở phía sau lén lút lấy tay làm dấu ‘V’, sau đó đắc ý cười một cái, dùng khẩu hình nói câu ‘giải quyết’.

‘Lợi hại’! Lục, Tử Nghiên cùng với Thiệu Lam vừa mới phản ứng được cùng lúc tán thán.

Ngồi nghỉ ở một trà bằng (lều), Thượng Quan Nghệ đem bản đồ mở ra ở trên bàn, cẩn thận nhìn. “Lục, cái này ngươi cầm lấy!” Đem một xấp tạp phiếm (tấm, miếng) đưa cho Lục, trước chạy đến thành trấn gần kinh thành nhất, dọc đường trở về ‘giang hồ cứu tế’, sau đó đến nơi này hội họp cùng chúng ta.” Chỉ vào bản đồ.

“Thiếu gia đây là?” Mở ra vừa nhìn đúng là ‘dự báo thiếp’, chỉ có điều ở góc dưới bên phải đều nhiều hơn một nhánh hoa mai.

“Ngươi chuyên tìm những ‘gian’ thương đó hạ thủ!”

Vừa kéo qua Triển Đình Hiển, “Hiển ca ca, cho mượn hồ ly nhà ngươi một chút.” Cười híp mắt nhìn chằm chằm Chu Sùng Văn, Chu Sùng Văn sợ run lên.

“Tùy tiện, bất quá đừng dùng phá hư là tốt rồi!” Đẩy đi cái đầu vẻ mặt cầu khẩn.

“Không hư được!” Lại móc ra từ trong túi một xấp tạp phiến giao cho Chu Sùng Văn. “Cái này giao cho ngươi, làm phiền ngươi một đường đi thẳng hướng tây kinh thành mà trộm, ở trà lâu lớn nhất kinh thành cùng chúng ta hội họp.”

“Vì sao muốn như vậy?” Chu Sùng Văn phát hiện dưới góc phải tạp phiến của mình là một nhánh hồng mai.

“Ngươi phụ trách trộm những nhà tham quan, còn tạp phiến là trước phát hay sau phát thì tùy các ngươi. Hy vọng cuối cùng các ngươi không bị bắt được.” Cất bản đồ xong, “Cái này gọi là ‘cuồng dã, phi cuồng dã, kỳ thật sở cuồng dã’ (lừa, không lừa, thật ra là bị lừa). Làm bọn họ choáng váng.” Thấy hai mắt Triển Đình Hiển ‘phát quang’ nhìn chằm chằm mình, Thượng Quan Nghệ lập tức bỏ thêm một câu: “Biểu ca dạy ta!”

“Thiếu gia, vì sao để cho ta rời đi? Nếu như ngươi gặp nguy hiểm thì sao!” Lục đem Thượng Quan Nghệ kéo qua bên cạnh, không yên tâm hỏi, nếu như người nọ thừa dịp hắn không có ở đây đối với thiếu gia làm loạn thì làm sao bây giờ!

“Cho nên ta đem con hồ ly kia sai khiến đi rồi! Còn lại con ‘cẩu cẩu’ kia không có nhiều uy hiếp. Với lại ấn theo thời gian suy tính ngươi cũng sẽ hội họp cùng chúng ta trước! Yên tâm đi, đừng quên nếu có thứ gì tốt lưu lại cho thiếu gia ta!”

“Đã biết! Vậy thiếu gia ngươi phải cẩn thận một chút, gia hỏa Lý Lăng Kỳ kia vẫn luôn khó chịu nhìn ngươi!”

“Ta biết!” Thượng Quan Nghệ nhìn về phía Lý Lăng Kỳ đứng bên cạnh Triển Đình Hiển, Lý gia ở Khánh Nguyên đảm nhiệm tước vị hầu gia. Quả nhiên là gia tộc chuyên môn sinh ra ‘trung thần’.

Bên kia Thượng Quan Nghệ cùng Lục giao phó chuyện này, bên này ba người Triển Đình Hiển cũng thảo luận.

“Sùng Văn, vừa khéo ngươi có thể mượn cơ hội lần này đi lục soát những tội chứng chúng ta cần, cũng sẽ không bị người hoài nghi!” Triển Đình Hiển nói với Chu Sùng Văn.

“Như vậy cũng tốt, giảm bớt được một chút phiền toái.” Chu Sùng Văn nhìn thoáng qua Thượng Quan Nghệ đang cùng Lục nói chuyện. “Ngươi thật sự định mang theo Nghệ Bảo Bối kia hồi cung?”

“Đúng vậy!” Triển Đình Hiển gật đầu.

“Danh nghĩa gì? Nam sủng?”

“Sùng Văn!” Triển Đình Hiển nổi giận la lên, “Ta chưa bao giờ coi Bảo Bối là nam sủng!” Hắn không cho phép bọn họ đối đãi Bảo Bối như vậy. Đây không chỉ là vũ nhục Bảo Bối, cũng là vũ nhục mình.

“Vậy ngươi muốn cho người trong hậu cung đem hắn trở thành cái gì. Đình Hiển đừng để cho hắn biến thành vật cản trở của ngươi! Ngươi là hoàng đế, có nhiều tình cảm là không cần thiết.”

“Sùng Văn, ta biết mình đang làm cái gì, đừng nói nữa!” Thấy Bảo Bối hướng mình vẫy tay, Triển Đình Hiển đi qua.

“Lăng Kỳ, nếu như Nghệ Bảo Bối này thật sự trở thành vật cản trở của Đình Hiển, bất luận thế nào cũng phải diệt trừ hắn!” Nếu nói ‘ái tình’ đã hủy diệt một ‘đế vương’ của Khánh Nguyên rồi, tuyệt không thể để hủy diệt một lần nữa.

“Cái này không cần ngươi nói, vô luận trả giá bao nhiêu đại giới!” Lý Lăng Kỳ nhìn chằm chằm Thượng Quan Nghệ.

Tử Nghiên và Thiệu Lam đánh xe ngựa, Lý Lăng Kỳ cưỡi ngựa ở bên cạnh, Thượng Quan Nghệ và Triển Đình Hiển cưỡi chung một con ngựa, tựa vào trong lòng ngực Triển Đình Hiển, chơi đùa đồ vật trong tay.

“Bảo Bối, hôm qua chúng ta gặp nam nhân tên Tần Duẫn kia là ai vậy?” Cùng tên với nhiếp chính vương của Yến Khánh, hy vọng không phải là mình đa tâm.

“Ngươi nói hắn hả, Bảo Bối cũng không rõ lắm! Bất quá cũng có người gọi hắn là cái gì ‘Tần vương’. Dù sao cũng là người bên kia của biểu tỷ phu! Vạn tuế, giải được rồi!” Vứt đi món đồ chơi trong tay, chơi qua rồi, giữ lại cũng không có ý nghĩa gì. “Hắn có vấn đề gì sao?” Ngửa khuôn mặt nhỏ lên hỏi.

Vỗ vỗ đầu Thượng Quan Nghệ, Triển Đình Hiển lắc đầu nói: “Không có, chỉ là có chút khó hiểu hắn sao lại cùng người trong võ lâm có qua lại mà thôi!”

“Nghe nói là lúc rời nhà trốn đi, tìm được người định mệnh — ‘Liên ca ca’ của ta, lại là cam tâm tình nguyện làm ‘phía dưới’ việc ấy, cho nên…” sống chết cũng không tiếp nhận làm Mộc Dị hoàng đế Yến Khánh, làm hại ‘muội phu’ hắn đành phải hạ ám chiêu.

“Cho nên cái gì?” Giữ chặt người phía trước.

“Cho nên Bảo Bối cũng rời nhà trốn đi a, nhìn xem có đúng hay không tìm được một người định mệnh thuộc về Bảo Bối, tin tưởng ‘biểu ca’ của ta cũng nghĩ như vậy, nếu không làm gì không ở nhà thích ăn thích uống, đi ra làm chi để bị giày vò.”

“Đương gia Thượng Quan gia không phải thành thân rồi sao! Vì sao còn muốn đi tìm?” Lý Lăng Kỳ chen vào.

“Ngươi chắc là sẽ không hiểu! ‘Bọn họ’ một ngày nào đó là sẽ muốn chia tay, tri tâm không nhất định là phu thê, hay là cả đời sinh tử chi giao thích hợp hơn, hiểu không?” Hướng Lý Lăng Kỳ cười một cái.

“Vậy Bảo Bối tìm được người định mệnh rồi chưa?” Triển Đình Hiển hỏi Thượng Quan Nghệ.

“…Không biết nữa, có lẽ tìm được rồi, có lẽ nhận lầm…” Đã từng cho là mình tìm được rồi, nhưng đến cuối cùng cái gì cũng không có, cho nên vẫn là không tìm được!

Thấy tự viện (chùa) xa xa, Thượng Quan Nghệ nói: “Hiển ca ca phía trước kia chính là quốc tự — Phá Sơn tự sao? Nghe nói mặt trời mọc ở đó rất đẹp, Bảo Bối muốn đi xem, có được hay không!”

“Được, dù sao ta cũng chưa xem qua mặt trời mọc ở Phá Sơn tự, đêm nay chúng ta liền tìm nơi ngủ trọ ở đó, sáng sớm mai xem mặt trời mọc!” Khó có được Bảo Bối có nhã hứng, “Bảo Bối xem qua mặt trời mọc chưa?”

“Có một lần cố ý cả một đêm không ngủ leo núi xem mặt trời mọc, bất quá cái gì cũng không nhìn thấy.”

“Tại sao?”

“Ai…ngày đó trời đầy mây!” Hắn còn bị muỗi chích u mấy cục. Ai… chuyện cũ không dám nhớ lại a ~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio