Chương
Thôi được, cô nghĩ nhiều rồi, cục cưng của cô sẽ không yêu sớm đâu.
Hiển nhiên Chu Tử Hào là một bạn nhỏ vừa kiên cường vừa dũng cảm, hoặc nên nói là cậu ta đã bị Nhan An Mỹ từ chối vô số lần, đã quen thành tự nhiên luôn rồi. Trên mặt cậu ta không có chút xấu hổ vì bị từ chối nào, cậu ta vẫn gân cổ lên gào với Nhan An Mỹ: “Nhan An Mỹ, cậu thích tôi một chút thì chết à!”
“Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu không thích tôi thì tôi cũng sẽ theo đuổi cậu mãi! Theo đuổi cậu đến khi cậu thích tôi mới thôi! Nhan An Mỹ, chúng ta cứ chờ đó mà xem!”
Nói rồi, Chu Tử Hào hất đầu thật phong cách, sau đó đi ra khỏi cánh gà với vẻ cực oai vệ.
Lúc đi tới cửa, dường như cậu ta nhớ ra gì đó, đột nhiên quay trở lại, lấy một thanh socola từ trong túi áo ra như làm ảo thuật: “Cho cậu đấy! Hừ!”
Sau khi nhét socola theo kiểu tổng giám đốc vô cùng bá đạo vào trong bàn tay mũm mĩm của Nhan An Mỹ, Chu Tử Hào lại bày ra dáng vẻ đại ca lớp, lỗ mũi hướng lên trời mà đi về phía trước.
Cháu à, cháu nói xem cháu cho bạn gái mà cháu theo đuổi một thanh socola là được rồi, làm gì mà lại “hừ” một cái nữa chứ?
Nhan Nhã Tịnh sắp bị Chu Tử Hào chọc cười rồi, bỗng nhiên cô rất lo lắng cho thiếu niên trẻ trâu kiêu ngạo này tương lai sẽ không lấy được vợ.
Hiển nhiên là Nhan An Mỹ rất ghét Chu Tử Hào, cô bé hất đầu còn có khí thế hơn cả Chu Tử Hào: “Hừ!”
Nhan An Mỹ kiêu ngạo như vậy, Nhan Nhã Tịnh tưởng cô bé sẽ vứt socola mà Chu Tử Hào tặng cho cô bé đi.
Ai ngờ Nhan An Mỹ lại nắm chặt socola trong tay như bảo bối, chú ý thấy mấy người Nhan Nhã Tịnh cũng nhìn chằm chằm socola trong tay cô bé, cô bé không khỏi mỉm cười xấu hổ.
“Mẹ, ba, anh à, con rất ghét Chu Tử Hào, nhưng socola vô tội lắm mà, nó lương thiện như thế đáng yêu như thế, nếu như con không ăn nó thì nó sẽ tổn thương đó!”
Khóe miệng Nhan Nhã Tịnh khẽ run rẩy, thôi được, cái đồ ham ăn Nhan An Mỹ này thắng rồi!
“Ăn đi! Ăn cho béo ị luôn thì càng tốt!” Nhan An Bảo ghét bỏ nhìn Nhan An Mỹ một cái: “Cẩn thận lại không gả đi được!”
Nghe thấy lời Nhan An Bảo nói, Nhan Nhã Tịnh bỗng nhớ ra Chu Tử Hào có EQ “cảm động lòng người”, rất có thể sẽ không cưới được vợ khi nãy. Nhỡ đâu An Mỹ không gả đi được, chẳng phải là cái cậu Chu Tử Hào đó được hời sao?
Mấy năm sau, sự thật chứng minh, Nhan Nhã Tịnh thực sự nghĩ nhiều rồi, đàn ông theo đuổi Nhan An Mỹ gần như có thể xếp từ phía nam thành phố tới phía bắc thành phố, Nhan An Mỹ không gả đi được sao? Nực cười!
Không quan tâm tới ánh mắt ghét bỏ của Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ cười híp mắt mở thanh socola trước mặt ra. Nhưng cô bé còn chưa nhét vào miệng thì Lưu Thiên Hàn đã cướp lấy socola trong tay cô bé.
Nhan An Mỹ tủi thân bĩu môi: “Ba à, socola của con…”
Lưu Thiên Hàn nhét cả một hộp socola to vào trong lòng Nhan An Mỹ. Bây giờ anh có cảm giác cải trắng mà mình khó khăn lắm mới trồng được sắp bị heo ăn luôn rồi. Hình như làm ba thế thân nghiện luôn thì phải.
Anh sầm mặt nhìn socola trong tay: “Sau này không được ăn socola con trai tặng!”
Có một hộp socola lớn như thế này, Nhan An Mỹ rất biết lắng nghe, cô bé ra sức gật đầu: “Dạ, sau này con chỉ ăn socola của anh và ba đưa thôi.”
Nhan An Bảo và Lưu Thiên Hàn ăn ý nhìn nhau, vì sao bọn họ lại cảm thấy lời Nhan An Mỹ nói có chút gì đấy không đúng nhỉ?
Chẳng mấy chốc buổi biểu diễn gia đình đã bắt đầu, khi sắp tới lượt mấy người Lưu Thiên Hàn lên sân khấu, điện thoại trong tay Lưu Thiên Hàn bỗng đổ chuông.
Cung Tư Mỹ.
Trong giọng nói của Cung Tư Mỹ mang theo sự đau đớn rất rõ ràng: “Anh Gia Thành, em bỗng nhiên đau bụng quá, em khó chịu lắm, anh về với em đi có được không?”