CHƯƠNG
Mỗi lần Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy Liễu Đào đều nghĩ tới hoa sen trắng gần bùn nhưng không hôi tanh mùi bùn. Cô không ngờ rằng, một Liễu Đào xuất sắc như vậy, có một ngày lại tới phòng khám của cô, tìm cô khám bệnh.
Tuy rằng cô ở bên khoa ung thư, nhưng người tới tìm cô khám bệnh cơ bản đều là ung thư ác tính, có rất nhiều người thậm chí đã là thời kỳ cuối, không muốn chịu đựng nỗi đau khi xạ trị, hóa trị nữa, muốn dùng thuốc đông y để duy trì mạng sống.
Thấy Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc, vẻ mặt Liễu Đào cũng không có gì thay đổi.
Vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó, khóe môi hơi cong lên, trên mặt cũng không nhìn ra ý cười.
“Bác sĩ Nhan, tôi bị ung thư t cung giai đoạn cuối, đã di căn rồi, bác sĩ nói, cùng lắm chỉ còn một tháng nữa thôi.”
Liễu Đào bình tĩnh cất lời, như thể người sắp chết mà cô ấy nói không phải cô ấy, mà là một người xa lạ không quan trọng gì vậy.
Nhan Nhã Tịnh cũng nghĩ rằng tình huống của Liễu Đào sẽ rất tệ, nhưng cô vẫn không dám nghĩ rằng tình huống của cô ấy đã tệ tới mức này.
“Bác sĩ Nhan, lúc tôi phát hiện ra bệnh của mình thì đã quá muộn rồi, cho dù có làm phẫu thuật cũng không có tác dụng. Bác sĩ Nhan, tôi không sợ chết, nhưng tôi muốn cướp thêm vài ngày nữa từ trong tay tử thần. Còn ngày nữa là sinh nhật của Nam Châu rồi, tôi muốn, sau khi đón sinh nhật của Nam Châu xong rồi mới ra đi.”
“Bác sĩ Nhan, tôi từng nghe người khác nói, tây y có thể khiến con người chết trong tỉnh táo, nhưng đông y có thể khiến con người sống trong hồ đồ. Bác sĩ Nhan, cô có thể giúp tôi chống đỡ tới sinh nhật của Nam Châu được không? Tôi không cần quá nhiều thời gian, chỉ cần có thể cho tôi thêm ba tháng là được.”
Đúng rồi, Phí Nam Châu, nhà thiết kế trang phục thiên tài nổi tiếng lẫy lừng Phí Nam Châu chính là chồng của Liễu Đào.
Đáng tiếc, trong tim của Phí Nam Châu không có Liễu Đào, chỉ có người tình trong mộng của anh ta, Cung Tư Mỹ.
Nhớ tới chuyện mà hôm qua cô nghe Tôn Lệ nói, vành mắt của Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng hơi ẩm ướt.
Ba năm trước Liễu Đào từng mang thai, cô ấy vô cùng mong đợi muốn sinh đứa con này ra, nhưng Cung Tư Mỹ dù không yêu Phí Nam Châu lại vẫn độc chiếm những gì Phí Nam Châu đối xử tốt với cô ta.
Sau khi cô ta biết được tin Liễu Đào mang thai thì liền gọi điện cho Phí Nam Châu.
Cô ta nói, Nam Châu, nghe nói anh sắp làm ba rồi, em buồn lắm.
Chính vì câu nói này của Cung Tư Mỹ mà Phí Nam Châu tàn nhẫn cho người phá đứa con trong bụng Liễu Đào.
Thấy Nhan Nhã Tịnh bắt mạch cho cô ấy xong mãi vẫn không nói gì, khuôn mặt sạch sẽ gần như trong suốt của Liễu Đào nhanh chóng lóe lên vẻ ảm đạm: “Bác sĩ Nhan, có phải ba tháng là yêu cầu viển vông không?”
“Đào Đào, tình hình bây giờ của cô không ổn chút nào.” Nhan Nhã Tịnh buông cổ tay Liễu Đào ra, trong lòng nghèn nghẹn càng ngày càng khó chịu: “Ba tháng đúng là rất khó, nhưng tôi sẽ cố gắng kéo dài mạng sống cho cô.”
Nhan Nhã Tịnh không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng cô vẫn không nhịn được nói với Liễu Đào một câu: “Đào Đào, Phí Nam Châu có đáng không?”
Người đàn ông kia, vì một người phụ nữ khác mà tổn thương cô ấy hết lần này tới lần khác, còn cô ấy lại mặc kệ tất cả mà yêu anh ta, ngốc biết bao chứ!