CHƯƠNG
Bị Nhan Nhã Tịnh nói ngốc, Liễu Đào lại bật cười, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút xa xăm: “Tôi cũng cảm thấy mình rất ngốc, nhưng bây giờ thì tốt rồi, cho dù có ngốc cũng không ngốc được bao lâu nữa. Thực ra tôi rất hận Cung Tư Mỹ, hận cô ta rõ ràng không yêu Nam Châu nhưng vẫn muốn nhận được sự ấm áp từ Nam Châu mà chẳng kiêng dè chút nào. Nhưng bây giờ, không cần thiết nữa.”
“Tôi chỉ hy vọng Nam Châu có thể sống tốt, sau khi tôi không còn nữa, anh ấy có thể cưới người con gái mà anh ấy yêu.”
Nghe Liễu Đào nói lời này, Nhan Nhã Tịnh không biết nên nói gì nữa.
Khi đó sau khi Tôn Lệ nghe được chuyện của Liễu Đào, cô ấy thực sự rất phẫn nộ, cô ấy và Cung Tư Mỹ cũng coi như có chút quan hệ, nhưng từ đó về sau, cô ấy quyết định tuyệt giao với Cung Tư Mỹ.
Nhan Nhã Tịnh cũng phẫn nộ, phẫn nộ tới mức không muốn coi Phí Nam Châu là thần tượng của mình nữa.
Cô không dám nghĩ, thần tượng mà cô sùng bái bao năm lại bị mù tới mức như thế, bị Cung Tư Mỹ chơi đùa tới quay mòng mòng, mù tới mức không thấy được điểm tốt của người bên cạnh mình.
“Đào Đào, tôi kê vài đơn thuốc cho cô trước.” Nhan Nhã Tịnh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thời gian này đừng làm chuyện vợ chồng nữa, rất dễ bị băng huyết, còn nữa, cảm xúc cũng đừng dao động nhiều quá. Đào Đào, cô phải cố gắng mà sống!”
“Tôi biết, tôi sẽ chú ý hết.” Liễu Đào cười khẽ, khuôn mặt lạnh nhạt kia của cô ấy khi lộ ra nụ cười thật lòng trông như đóa hoa đột nhiên nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng lúc cô ấy cười lên lại khiến bờ môi càng thêm tái nhợt, cho dù đã bôi một lớp son rồi, nhưng sự tái nhợt kia cũng không sao che được.
Sau khi Liễu Đào rời đi, mãi một lúc lâu Nhan Nhã Tịnh cũng không hoàn hồn lại được.
Cô vẫn không dám tin, một sinh mệnh đẹp đẽ như vậy, nhưng chỉ mấy tháng sau, thậm chí còn chưa tới mấy tháng sau, sẽ phải lụi tàn.
Mà quãng thời gian cuối cùng trong sinh mệnh của Liễu Đào, cô ấy cũng không thể hưởng thụ được sự yêu thương của người đàn ông mà mình yêu, ông nội của Cung Tư Mỹ chết rồi, chỉ e là bây giờ Phí Nam Châu đang phi nước đại dốc hết sức cho Cung Tư Mỹ mất.
Cung Tư Mỹ, cô tàn nhẫn Lưu Gia Thành, còn hại chết con của Liễu Đào, bây giờ, vừa muốn kết hôn với Lưu Thiên Hàn lại vừa muốn độc chiếm chồng của người khác không buông, cô thực sự không sợ gặp báo ứng sao?
Bởi vì chuyện này của Liễu Đào mà tâm trạng cả ngày nay của Nhan Nhã Tịnh đều buồn bã khó diễn tả. Lúc sắp tan làm, cô vừa định thay quần áo về nhà, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đứng ở cửa phòng bệnh.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cảm thấy trên người Lưu Thiên Hàn lúc này từ đầu đến chân đều viết đầy bốn chữ.
Lén la lén lút.
Lưu Thiên Hàn hiển nhiên không ngờ rằng Nhan Nhã Tịnh sẽ đột nhiên ngẩng đầu lên, anh cũng không khỏi sững sờ, sau đó trên khuôn mặt điển trai yên tĩnh như trăng ban đêm kia nhanh chóng xuất hiện vẻ mất tự nhiên.
“Anh hai, sao anh lại tới đây?”
“Đi ngang qua thôi!”
Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo ngước mắt lên, đánh chết anh anh cũng không thừa nhận rằng anh tới đây để xem xem rốt cuộc cô có khám bệnh kín cho đàn ông hay không.