CHƯƠNG
“Lâm Tiêu, đừng nói là một chuyện, cho dù là một trăm chuyện thì em cũng sẽ đồng ý với anh! Lâm Tiêu, chỉ cần anh không sao, cái gì em cũng đồng ý với anh hết!”
“Thu Quỳnh, nếu như anh chết rồi, em đừng buồn nhé, cũng đừng thấy áy náy, tìm một người đàn ông thật lòng tốt với em, sống cho tốt.”
Nói xong câu này, bàn tay to lớn của Lâm Tiêu bỗng trượt xuống, nằm bất động trong lòng Tô Thu Quỳnh.
“Lâm Tiêu!”
Tô Thu Quỳnh lập tức bật khóc như nước tràn bờ đê, Lâm Tiêu, sao anh lại ngốc như vậy chứ!
Anh vì cô, đến cả mạng cũng không cần, bây giờ vẫn còn hy vọng rằng cô có thể sống thật tốt với người đàn ông khác.
Lâm Tiêu, cho dù bây giờ em vẫn chưa yêu anh đến dốc hết lòng. Nhưng anh vì em mà không màng sống chết, cả đời này ngoài anh ra, em còn có thể sống tốt bên ai được nữa đây!
“Lâm Tiêu, anh tỉnh lại đi!”
Tô Thu Quỳnh dán sát mặt lên khuôn mặt của Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, anh tỉnh lại đi có được không? Em muốn ở bên anh…”
Chiến Mục Hàng như mất đi linh hồn vậy, anh ta đứng sững ra tại chỗ, như thể đã hóa đá.
Cuối cùng, anh ta cử động, cúi đầu xuống nhìn cây súng trong tay mình.
Nếu như không phải Lâm Tiêu không màng sống chết mà chặn phát súng này cho Tô Thu Quỳnh, bây giờ người bị bắn trúng sẽ là Tô Thu Quỳnh!
Lạch cạch một tiếng!
Cây súng trong tay Chiến Mục Hàng đột nhiên trượt xuống đất.
Trong cây súng này sao lại có thể nạp viên đạn đáng chết kia chứ!
Anh ta chưa bao giờ thấy Tô Thu Quỳnh khóc dữ dội như vậy, trước đây, cho dù anh ta làm tổn thương cô như thế nào, cô cũng sẽ vừa kiêu ngạo vừa quật cường.
Cho dù có khóc thì cũng chỉ là ẩm ướt nơi khóe mắt mà thôi, nhưng cô vẫn quật cường nuốt nước mắt lại.
Bây giờ, cô vì Lâm Tiêu mà không còn kiêu ngạo gì nữa, khóc như một đứa trẻ bất lực.
Chiến Mục Hàng biết, nếu như Lâm Tiêu còn có thể tỉnh lại. Không, cho dù Lâm Tiêu không bao giờ tỉnh lại nữa, cả đời này anh ta cũng không tranh được với Lâm Tiêu.
Chuông điện thoại trong tay Chiến Mục Hàng đột nhiên vang lên dồn dập, anh ta vội vàng cầm điện thoại lên như đang trốn tránh.
Người gọi điện cho anh ta là Chiến Trung Sơn ba của anh ta.
Trong giọng nói khàn đặc của Chiến Trung Sơn hiện lên sự vui mừng rõ ràng: “Mục Hàng, mẹ con tỉnh lại rồi.”
“Gì cơ, mẹ tỉnh rồi sao?”
Giọng nói của Chiến Trung Sơn lại đột nhiên trầm xuống, còn mang theo lo lắng rõ ràng: “Mục Hàng, giờ con đang ở đâu? Không phải con đi tìm Thu Quỳnh đấy chứ? Ban nãy mẹ con có nói, người làm hại bà ấy không phải là Thu Quỳnh!”
“Tuy rằng người phụ nữ kia có khuôn mặt gần như giống hệt Thu Quỳnh, nhưng bà ấy vô cùng chắc chắn rằng người phụ nữ kia không phải Thu Quỳnh!”