Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

chương 1103

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Nhưng anh không theo Cao Bắc Vinh đi ra thì Cao Bắc Vinh ăn vạ trong văn phòng của anh, liếc mắt đưa tình các kiểu với anh, quăng cũng không quăng đi được.

Lưu Thiên Hàn liếc mắt đưa tình của Cao Bắc Vinh đầu độc đến mức dạ dày cũng muốn khó chịu, cuối cùng anh quyết định đi Lam Điều, chuốc cho Cao Bắc Vinh đến mức dạ dày khó chịu, để xem sau này hắn còn dám liếc mắt đưa tình với anh nữa hay không!

Cao Bắc Vinh vốn dĩ là muốn kéo Lưu Thiên Hàn ra ngoài với anh ta để bồi dưỡng cảm tình, nhân tiện giúp anh tìm lại ký ức, anh ta nghĩ đến rất đẹp, tình ý dạt dào hồi tưởng quá khứ, muốn giúp ký ức trống rỗng của anh được lấp đầy.

Thực tế chứng minh, lý tưởng thật tươi đẹp, hiện thực thật tàn khốc, anh ta còn chưa kịp màn diễn giảng đầy tình ý dạt dào thì đã bị Lưu Thiên Hàn ép uống hết hai chai rượu vang đỏ.

Hai chai rượu vang đỏ vào bụng, lưỡi và đầu não của Cao Bắc Vinh đều không lưu loát rồi, càng không cần nói đến tình ý dạt dào hồi tưởng quá khứ.

Anh ta tóm lấy cánh tay của Lưu Thiên Hàn, phô ra điệu cười chuẩn bé ngốc nhà ta, “Lưu… Lưu Cửu, cậu thật sự đã quên mất tôi rồi à? Cậu đã quên mất cái quần chúng ta từng cùng mặc chung, cái cây chúng ta từng cùng trèo rồi à?”

Cao Bắc Vinh tình ý dạt dào nấc lên một cái, “Nếu cậu đều quên mất rồi, thì cái quần với cái cây đều sẽ đau lòng nha.”

“Không đúng, đau lòng không phải là cái quần với cái cây, vậy ai sẽ đau lòng nhỉ?”

Cao Bắc Vinh tóm lấy cánh tay của Lưu Thiên Hàn mà ra sức lắc lư, “Lưu Cửu, cậu nói cho tôi biết đi, ai sẽ đau lòng nhỉ?”

“Cậu!” Khoé môi Lưu Thiên Hàn giật một cái, âm thanh lạnh lùng như giọt nước đóng băng, “Đợi tôi đánh gãy chân cậu, cậu sẽ càng thêm đau lòng!”

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tuy thần chí Cao Bắc Vinh không được rõ ràng, nhưng vẫn kìm không được rùng mình một phen, anh ta lắp ba lắp bắp nói, “Đánh… đánh gãy chân? Hức hức, đánh gãy cái chân… cái chân chó của tôi…”

Lưu Thiên Hàn ghét bỏ hất Cao Bắc Vinh ra, anh thấy Cao Bắc Vinh đến ngay cả bản thân mình là người hay là chó cũng không phân được rõ ràng, cũng lười không thèm quản việc anh ta đem mình nhận thành em trai mình.

Lưu Thiên Hàn không có tâm trạng lãng phí thời gian với một tên ma men, anh xoay người, đang tính rời khỏi Lam Điều, Cao Bắc Vinh không chịu bỏ qua lại bò tới.

Anh ta đã nằm sõng soài bên chân Lưu Thiên Hàn còn không ngừng khua khoắng hai cái chân dài của mình.

“Đừng đi! Đừng đi! Chân tôi gãy mất rồi, không cử động được rồi, cậu không được bỏ tôi lại! Muốn đi thì mang tôi cùng đi với!”

Khoé môi Lưu Thiên Hàn tiếp tục giật giật, nếu như sớm biết anh ta uống say là cái loại đức hạnh này, anh thà chịu đựng anh ta liếc mắt đưa tình như trà độc còn hơn theo anh ta đến Lam Điều này uống rượu.

“Cút!”

Lưu Thiên Hàn một phát hất bay Cao Bắc Vinh, bèn bước ra ngoài phòng bao, Cao Bắc Vinh uất ức đáng thương đuổi theo, lần này anh ta trực tiếp ôm lấy chân của Lưu Thiên Hàn.

“Chân của tôi thực sự gãy mất rồi! Tôi bị Lưu Cửu đánh gãy chân rồi! Cứu mạng! Đại hiệp cứu tôi với!”

Lưu Thiên Hàn biết, nếu anh không giúp Cao Bắc Vinh tỉnh rượu thì tối nay anh đừng hòng có thể thoát khỏi sự đeo bám của tên ma men này.

Khuôn mặt tuấn tú của anh đen lại liếc nhìn Cao Bắc Vinh một cái, túm lấy vai anh ta, mang anh ta đi về hướng nhà vệ sinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio