CHƯƠNG 1290 Đàn ông khi không có xung đột về lợi ích gì thì chắc chắn có thể chung sống hòa bình với nhau, nhưng một khi khiến đối phương cảm thấy nguy hiểm thì cái gọi là hòa bình này sẽ không còn tồn tại nữa. Với trực giác của người đàn ông, Thẩm Quyện có thể cảm nhận được rõ ràng là anh Lưu đối với anh ta tuyệt đối không chỉ là bậc bề trên mà anh ta cần lấy lòng mà anh rất có khả năng sẽ trở thành tình địch của anh ta. Từ nhỏ đến lớn anh ta đều được ông Thẩm dậy dỗ phải hào hoa lịch thiệp, phong độ nho nhã, anh ta cũng luôn biểu hiện rất tốt, nhưng mà lúc này đây, người con gái mà anh ta yêu lại bị người khác nhắm đến, anh ta không kìm được mà để lộ ra dáng vẻ mang tính công kích của mình. Anh ta biết là mình đã biểu hiện quá vội vàng, sẽ khiến Nhan Nhã Tịnh sợ hãi, nhưng mà anh ta cũng chỉ đang nóng lòng muốn tuyên bố chủ quyền của mình thôi. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhan Nhã Tịnh, anh ta mỉm cười hiền hòa và trìu mến nói: “Nhã Tịnh, ông nội vẫn luôn muốn được ăn một bữa cơm với em, anh nghĩ là anh cũng nên đưa em về gặp ông của anh rồi.” Vốn dĩ nhìn thấy tin tức trên mạng về Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện, không ít người đã cảm thấy là bọn họ vốn là một đôi trời sinh rồi, giờ lại nghe thấy Thẩm Quyện còn muốn đưa cô về nhà gặp mặt ông Thẩm, tất cả mọi người đều cho rằng việc hai người họ ở bên nhau đã chắc như đinh đóng cột rồi. “Chủ nhiệm Nhan đã đến lúc đi gặp phụ huynh của cậu Thẩm rồi cơ à! Khá đó nha, chị và cậu Thẩm tiến triển nhanh thật đấy!” Hà Hân Nghi vừa cười vừa trêu Nhan Nhã Tịnh. Vu Tiếu cũng vui mừng ra mặt, cô ấy không còn bận tâm đến việc cắm hoa nữa: “Chủ nhiệm Nhan, có phải chị và cậu Thẩm gặp mặt phụ huynh xong là sẽ kết hôn luôn không? Có định ba năm đẻ hai đứa luôn không?” Ba năm đẻ hai đứa? Thân hình nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh không khỏi run lên bần bật, quả nhiên, sắc mặt của anh Lưu đã sầm sì đến mức khiến người khác không dám thở mạnh. Nhan Nhã Tịnh cố gắng nghĩ xem nên nói gì để cứu vãn hình tượng của mình trong mắt Lưu Thiên Hàn thì Lưu Thiên Hàn đã cười khẩy mở miệng nói: “Nhan Nhã Tịnh, Thiên Hàn mới đi được mấy ngày đâu nhỉ? Giờ cô đã vội ba năm ôm hai đứa với người khác rồi cơ à?” “Nhan Nhã Tịnh, cô đối xử với Thiên Hàn đúng là tình cảm sâu đậm quá đấy!” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang đầy vẻ mỉa mai, ngay cả người vô tư như Hà Hân Nghi cũng có thể nhận ra được sự phẫn nộ trong giọng nói của anh. Cô ấy lén lút liếc nhìn Vu Tiếu, hai người họ ngơ ngác nhìn nhau không dám nói lời nào. Chỉ cần nghĩ đến anh Lưu là bọn họ nhận thấy bản thân có phần hơi quá đà rồi. Bọn họ đều biết rõ anh Lưu cưng chiều Nhan Nhã Tịnh đến thế nào, giờ anh Lưu mới đi được có hơn bốn tháng thôi, bọn họ đã xúi bẩy Nhan Nhã Tịnh với người đàn ông khác ba năm ôm hai đứa, nếu mà để cho anh Lưu biết được thì chắc là sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy bóp chết bọn họ mất! Thẩm Quyện vốn chỉ là đoán già đoán non, bây giờ nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói như thế, anh ta gần như đã xác định được tâm tư của cậu hai Lưu đối với Nhan Nhã Tịnh rồi. Dùng người đã khuất để ngăn cản sự tự do của Nhan Nhã Tịnh, Thẩm Quyện cảm thấy hành vi của cậu hai Lưu này quả thật là rất quá đáng. Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh: “Anh hai, anh nói những lời này là không đúng rồi. Anh Lưu đã không còn nữa, Nhã Tịnh không thể nào từ bỏ hạnh phúc cả cuộc đời mình vì một người đã không còn trên thế gian này.” “Anh hai, nếu như anh Lưu ở dưới suối vàng có biết được thì anh ấy cũng nhất định hy vọng Nhã Tịnh có thể gặp được một người tốt sống cả đời hạnh phúc.”