CHƯƠNG 1317 Ý thức càng lúc càng hỗn loạn, cô ấy ấn mạnh vào bụng dưới, đau đến mức tưởng như có thứ gì đó đang vỡ ra từng chút từng chút một. Cô ấy nghĩ đến điều gì đó, vội vàng mò tìm giấy bút trên tủ đầu giường, để lại nguyện vọng cuối cùng. Đầu ngón tay cô run lẩy bẩy, vài chữ quá đỗi dễ dàng với cô ấy thường ngày, nhưng vào lúc này, cô lại không thể viết ra. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, cô ấy có thể nghe thấy rõ ràng tiếng máu chảy, giọt máu nhỏ giọt cùng với sinh mệnh của cô ấy biến mất từng chút một. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ dày vò, những giọt mồ hôi túa ra trên trán, cuối cùng, cô ấy đã viết xong vài dòng ngắn ngủi đó. Ngồi sụp xuống đất, tầm mắt của Liễu Đào dần trở nên mờ mịt. Cô ấy biết rằng mình có thể đang trải qua những giây phút cuối cùng của sinh mệnh. Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô ấy rất muốn nghe giọng nói của Phí Nam Châu. Đó là người đàn ông mà cô ấy đã ngày nhớ đêm mong, mến mộ từ khi còn nhỏ. Liễu Đào phải mất rất nhiều sức lực mới nhặt được chiếc điện thoại rơi trên mặt đất. Cô ấy không còn nhìn thấy màn hình điện thoại, nhưng cô ấy vẫn dễ dàng tìm được số điện thoại của Phí Nam Châu. Cho dù đó là công cụ liên lạc của cô ấy nào, tên của Phí Nam Châu sẽ luôn được xếp đầu tiên trong danh bạ. “Nam Châu…” Đầu dây bên kia nhấc máy, Liễu Đào vừa mở miệng thì nghe thấy một giọng nữ ám muội. “Nam Châu, chậm lại … ừm…” Nước mắt lặng lẽ khẽ lăn từ khóe mắt, cô ấy đột nhiên bật cười trong hàng nước mắt. Cô ấy cười nói với đầu dây bên kia: “Tốt lắm”. Cuối cùng thì anh ta cũng đã hoàn toàn có được người mình yêu, cuối cùng anh ta đã có được thứ mình muốn. Tốt lắm. Điện thoại chậm rãi tuột khỏi tay Liễu Đào, cô ấy muốn cúp điện thoại, nhưng còn chưa kịp nhặt điện thoại rơi trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé của cô ấy đột ngột buông thõng. Đôi mắt nhắm chặt, lông mi không chút run rẩy, cô ấy đã hoàn toàn vĩnh biệt thế giới này… Nhan Nhã Tịnh không biết chuyện gì xảy ra với mình, sau khi trở về từ Lam Điều, mí mắt phải của cô không ngừng nhảy loạn xạ, cô tự véo mình nhiều lần, nhưng mí mắt phải vẫn nhảy dữ dội. Nhan Nhã Tịnh không phải là người mê tín, nhưng việc mí mắt phải nháy một cách dữ dội vẫn khiến cô cảm thấy có điềm báo rất xấu. Cho đến khi, cô nhận được cuộc gọi từ Lê Mặc. “Nhã Tịnh, cô mang ít thuốc đến đây.” Lê Mặc bị Phí Nam Châu đánh cho tơi tả, anh cảm thấy phải đến bệnh viện trong tình trạng này rất mất mặt nên quyết định để Nhan Nhã Tịnh đến xử lý vết thương trên mặt. Anh ta không quan tâm đ ến vẻ ngoài, nhưng vài ngày nữa vẫn muốn xin chữ ký nữ thần của mình, anh ta không muốn dọa sợ nữ thần. “Thuốc? Thuốc gì?” Nhan Nhã Tịnh nắm chặt điện thoại trong tay, linh cảm xấu trong lòng càng mạnh.