Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

chương 1334

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1334 Mặc dù cho rằng Nhan Nhã Tịnh đã về rồi, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn định xuống lầu thử xem. Không ngờ, vừa đi tới cửa cầu thang, anh đã nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh nằm co ro dưới sàn. Vừa rồi cô vốn ngủ trên ghế sô pha, nhưng bởi vì ngủ không ngoan, lại thêm ghế sô pha tương đối hẹp, nên cô đã lăn xuống đất. Cô đang ngủ rất say, hẳn là đang mơ một giấc mộng đẹp, khóe môi mới không tự chủ được mà cong lên. Có lẽ vì sàn quá cứng, ngủ được một lát cô lại cau mày, dường như muốn bản thân thoải mái hơn một chút, liền trở mình, nằm sấp mà ngủ tiếp. Anh xoay người định ngó lơ sự tồn tại của Nhan Nhã Tịnh, nhưng sàn nhà lạnh, dù đã là đầu mùa hè, ngủ trên sàn vẫn rất dễ ốm. Rốt cuộc, anh vẫn không thể ngoài mặt lạnh trong lòng cũng lạnh với Nhan Nhã Tịnh, anh bước nhanh xuống lầu, vác cô ném lên phòng. Bạn bè bình thường? Lưu Thiên Hàn cười giễu, ừm, làm bạn bình thường, mối quan hệ giữa bọn họ, cũng bình thường thật đấy! Tuy nhiên họ đã chia tay, Lưu Thiên Hàn không có ý định đụng vào Nhan Nhã Tịnh. Anh đặt cô ở sát mép giường bên kia, sau đó anh nằm ở sát mép bên này của chiếc giường lớn. Ở giữa là một khoảng trống lớn, như thể là khoảng cách giữa sông Chu và biên giới Hán. Chỉ là ắt có người muốn vượt qua ranh giới Chu – Hán này. Nửa đêm rồi mà Lưu Thiên Hàn không có cách nào ngủ được. Cuối cùng, anh không thể chịu đựng được nữa, gằn giọng uy hiếp: “Nhan Nhã Tịnh, ngoan ngoãn chút cho tôi! Nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân em!” Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Nhan Nhã Tịnh nghe thấy có người nói muốn đánh gãy chân cô, cô lại càng tin chắc anh Lưu đã quay lại. Trên đời này cũng chỉ có anh Lưu, cả ngày mặt mũi tối sầm như mặt Bao Công, kêu cái gì mà đánh gãy chân cô, sau cùng, chẳng phải là đến một sợi lông của cô cũng không nỡ đụng vào sao! Cô rất muốn, muốn chạm vào khuôn mặt đen như bị vẩy mực thối tha của anh Lưu. Nhan Nhã Tịnh cười ngốc, mạnh dan vươn bàn tay nhỏ của mình ra xờ xoạng khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn. Thấy người bạn bình thường táo bạo nào đó dám động vào mặt mình, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn càng đen hơn. Ngay khi anh định chặt đôi tay nhỏ không ngoan ngoãn của Nhan Nhã Tịnh, anh liền để ý thấy trên mu bàn tay có vài vết phồng rộp. Làn da mỏng manh như vậy, còn nổi mụn nước sưng tấy, trông có chút đáng sợ mà lại đáng thương đến khó tả. Trái tim lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn bất giác trở nên ấm áp, anh lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng ghét của Nhan Nhã Tịnh, vẫn là cam chịu tìm thuốc mỡ trong tủ thoa lên cho cô. Sau khi thoa thuốc mỡ, Lưu Thiên Hàn lo cô cử động lung tung sẽ nhòa mất lớp thuốc, anh chỉ có thể nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, không để cô cử động lung tung. Lần này Nhan Nhã Tịnh ngược lại rất ngoan, thuốc mỡ trên mu bàn tay man mát, cô ngay lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio