CHƯƠNG 1357 Anh nói, Nhan Nhã Tịnh, Lưu Gia Thành tôi không thèm cũng cô duy trì loại quan hệ như hiện tại, tôi phải cùng Tư Mỹ làm một đôi chim liền cánh. Nhan Nhã Tịnh trực tiếp khóc luôn trong mơ, sao anh có thể cùng Cung Tư Mỹ làm chim liền cánh chứ! Cô đáng thương mà kéo tay áo anh cầu xin anh, anh hai, em sẽ ngoan ngão mà, cái gì em cũng sẽ nghe theo anh, anh đừng cùng Cung Tư Mỹ làm chi liền cánh có được không? Anh lạnh lùng hất cô ra, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô, nhưng khi anh nhìn sang Cung Tư Mỹ thì lại dịu dàng vô cùng. Đột nhiên anh quay mặt sang, rành mạch từng chữ nói với cô: “Nhan Nhã Tịnh, cô có biết vì sao đến cả bạn tình tôi cũng không thèm làm với cô không? ” “Bởi vì cô quá xấu xí! ” Nói xong câu này anh liền cùng Cung Tư Mỹ hóa thành một đôi chim liền cánh, hát “Đến chết vẫn yêu” bay vòng quanh trên đỉnh đầu cô. “Huhu…” Nhan Nhã Tịnh bị tiếng hát ma quỷ của bọn họ xuyên vào tai kích thích đến không muốn sống nữa. Lưu Thiên Hàn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cô đang đáng thương rơi nước mắt. Ngó đến gần, anh còn có thể nghe thấy tiếng thổn thức trầm thấp của cô. Cô mấp máy môi, dường như muốn gọi tên ai đó, cơ thể Lưu Thiên Hàn lập tức căng cứng. Có phải cô lại mơ thấy người em trai đã chết của anh rồi đúng không?! Nếu như cô dám lại ở trong lòng anh mà gọi tên em trai ruột của anh thì anh sẽ lập tức vứt cô ra khỏi cửa sổ. Nhan Nhã Tịnh quả thực là có gọi tên một người, chỉ là cô không có gọi anh Lưu, mà gọi anh hai. Cô khóc nức nở gọi: “Anh hai, anh đừng rời xa em được không? ” “Anh hai, em sẽ đối xử với anh thật tốt thật tốt, anh đừng cùng Cung Tư Mỹ làm chim liền cánh được không? Anh hai, anh không để ý đến em, em buồn lắm đó…” “Anh hai, huhuhu…” Cô hàm hồ không rõ mà nói mấy câu xong lại bắt đầu khóc, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gần như trong suốt, cô lớn lên thật sự nhìn rất trẻ, giống như học sinh cấp ba vậy, thân hình nhỏ bé đáng thương cuộn trong chăn còn không ngừng chui vào lòng anh, thật sự là muốn bao nhiêu dễ thương liền có bấy nhiêu dễ thương. Thương tiếc trong lòng Lưu Thiên Hàn lập tức như nước tràn bờ đê. Lần này người cô gọi là anh. Có lẽ nào, cho dù là cô đối với Tiểu Hàn nhớ mãi không quên nhưng trong vô thức, trong lòng cô cũng đã có bóng dáng của anh? Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn không tự chủ mà sâu hơn. Nhan Nhã Tịnh, nếu như người em thích là anh thì anh nhất định sẽ quấn lấy em đến chết thì thôi! Tô Thu Quỳnh bị An Trí Dũng đưa đến nghĩa trang ở ngoại ô phái Tây. Đi được nửa đường thì Tô Thu Quỳnh đã tỉnh lại rồi, cô theo bản năng mà gọi điện thoại cầu cứu Lâm Tiêu. Cô còn chưa kíp nói cho anh biết cô đang ở đâu thì điện thoại của cô liền bị An Trí Dũng cướp mất ném vào rãnh nước bên đường. An Trí Dũng quay mặt sang, gương mặt miễn cưỡng có thể coi là đẹp trai đó vặn vẹo như ma quỷ. “Tô Thu Quỳnh, chị hai tôi chết rồi. Chị ấy không chịu được dày vò trong tù liền tự sát rồi. “