CHƯƠNG 1365 Sau khi bị An Trí Dũng tiêm loại thuốc này, Tô Thu Quỳnh không còn sức lực, ngay cả nói chuyện cũng có chút mệt. Cô liên tiếp nói những lời này xong, mệt tới không ngừng hít thở từng ngụm lớn, sau khi cô hoà hoãn lại một chút, mới tiếp tục nói với Chiến Mục Hàng, “Chiến Mục Hàng, anh mau đi! Tôi không cần anh giả vờ tốt bụng, muốn sống muốn chết vì tôi!” “Chiến Mục Hàng, có lẽ anh cảm thấy bản thân mình trả giá vì tôi là rất vĩ đại, nhưng sự trả giá của anh, tôi sẽ không cảm kích, tôi một chút cũng không thèm! Chiến Mục Hàng, anh mau đi đi! Đừng để tôi phải nhìn thấy anh nữa! Việc lương thiện nhất mà đời này anh có thể làm, là hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của tôi!” “Tô Thu Quỳnh, tất cả những gì anh làm, không cần em cảm kích.” Trong giọng nói của Chiến Mục Hàng mang theo sự dịu dàng khiến người tim đập loạn nhịp, “Anh chỉ muốn em được tốt.” Tô Thu Quỳnh hô hấp ngừng trệ, nghe thấy lời này của Chiến Mục Hàng, cô nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Tầm mắt của Chiến Mục Hàng quyến luyến khoá trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Thu Quỳnh, có lẽ anh ta sợ nhìn chằm chằm cô quá lâu sẽ khiến cô phiền chán, anh ta hoang mang đem tầm mắt từ trên mặt cô rời đi. Anh ta biết, An Trí Dũng đã nắm được điểm yếu của anh ta, tối nay anh ta ở vào thế hạ phong, nhưng anh ta là người làm ăn, bất luận tình thế khó khăn đến đâu, anh ta đều phải cố gắng để tranh thủ được lợi ích lớn nhất. “An Trí Dũng, ngón tay, tôi có thể chặt, mạng của tôi cũng có thể cho anh, nhưng anh phải thả Tô Thu Quỳnh trước!” “Chiến Mục Hàng, anh coi tôi là kẻ ngốc phải không? Chút bản lĩnh này của tôi, căn bản không phải đối thủ của anh! Nếu tôi thả Tô Thu Quỳnh đi, anh còn không chơi chết tôi sao!” “An Trí Dũng, tôi có thể chặt tay của tôi trước! Anh đích thực đánh không lại tôi, nhưng nếu tôi chặt đứt hai tay hai chân đi, đương nhiên sẽ không phải là đối thủ của anh nữa! An Trí Dũng, thả Tô Thu Quỳnh ra!” Trong giọng nói của Chiến Mục Hàng mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ, thân thể của An Trí Dũng nhịn không được run lên. Nhưng nghĩ tới tối nay là sân khấu chính của anh ta, trái tim của anh ta lại nhanh chóng rơi về vị trí ban đầu. Anh ta cong khoé môi, đôi mắt nhảy nhót sắc đỏ khát máu, “Chiến Mục Hàng, anh không có vốn liếng để cò kè mặc cả với tôi! Ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói, bằng không, tôi bây giờ liền cắt đứt cổ Tô Thu Quỳnh!” Môi của Chiến Mục Hàng nguy hiểm mím lại, An Trí Dũng không bằng lòng thả Tô Thu Quỳnh trước, anh ta đích thực không cam lòng. Có điều, trong lòng anh ta hiểu rõ, An Trí Dũng nói không sai, hiện giờ, anh ta không có vốn liếng để cò kè mặc cả với hắn. Anh ta cò kè mặc cả với An Trí Dũng, chỉ càng chọc giận An Trí Dũng, khiến hắn kết thúc tính mạng của Tô Thu Quỳnh trước. Mà tính mạng của Tô Thu Quỳnh, anh ta cược không nổi. Thấy Chiến Mục Hàng vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ, trên tay An Trí Dũng dùng thêm vài phần sức lực, trong thoáng chốc, trên cổ Tô Thu Quỳnh liền thấm ra những giọt máu nhỏ. “Chiến Mục Hàng, bây giờ anh còn muốn tiếp tục cò kè mặc cả với tôi nữa hay không?” Nhìn thấy một mảnh đỏ tươi đang nhanh chóng lan ra trên cổ Tô Thu Quỳnh, cùng dáng vẻ vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh và kiên cường cho dù cô rõ ràng đang rất đau, Chiến Mục Hàng chỉ cảm thấy như có một lưỡi dao cùn đang cắt từng nhát vào tim mà lăng trì anh ta từng tấc một.