CHƯƠNG 1374 Tô Thu Quỳnh vừa ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy Lâm Tiêu đứng ở chỗ góc rẽ của bệnh viện. Tầm mắt của Lâm Tiêu, vẫn luôn đặt trên cửa lớn phòng bệnh của Chiến Mục Hàng, dường như không muốn để Tô Thu Quỳnh nhìn thấy tâm tư của anh, sau khi nhìn thấy cô, anh hoang mang rời tầm mắt qua một bên. Tô Thu Quỳnh bật cười, cô sao lại không biết tâm tư của Lâm Tiêu chứ! Nhưng mà lần này, anh thật sự nghĩ nhiều rồi, cô và Chiến Mục Hàng, sớm đã là chuyện không thể nữa rồi. Chớ nói Chiến Mục Hàng vì cô mà chặt ngón tay út, cho dù anh ta có vì cô mà chết, thì tình yêu giữa bọn họ cũng đã lụi tàn, thứ duy nhất còn lại chỉ là biết ơn. “Lâm Tiêu, chúng ta nghiêm túc nói chuyện.” “Thu Quỳnh, em bị thương rồi, anh nói bác sĩ kiểm tra cho em một chút.” Lâm Tiêu không bằng lòng nói chuyện với Tô Thu Quỳnh, vừa nói đến nhất định sẽ phải chia tay. Lâm Tiêu kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, phát hiện ra bản thân mình ở trước tình yêu lại nhát gan đến đáng sợ, ngay cả việc Tô Thu Quỳnh nói lời chia tay, anh cũng không dám đối mặt. Dường như sợ Tô Thu Quỳnh sẽ nói ra hai tiếng “chia tay”, Lâm Tiêu ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, anh chạy về phía trước như muốn trốn. “Lâm Tiêu, anh đứng lại!” Lâm Tiêu không muốn đối mặt với lời chia tay, trở thành cún độc thân đáng thương, nhưng Tô Thu Quỳnh đều đã hô tên anh rồi, anh chỉ có thể cứng ngắc xoay người lại. “Thu Quỳnh…” “Lâm Tiêu, trên người em không bị thương gì, không cần tìm bác sĩ kiểm tra. Bây giờ, em chỉ muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.” “Thu Quỳnh, em bị An Trí Dũng tiêm thuốc, không để bác sĩ kiểm tra, anh thật sự không yên tâm.” “Lâm Tiêu, thân thể của em, chính em rõ nhất, em thật sự không sao.” Tầm mắt của Tô Thu Quỳnh chớp cũng không chớp lấy một cái rơi trên mặt Lâm Tiêu, đột nhiên, trên mặt cô nhuốm lên một tia đỏ ửng khả nghi. “Lâm Tiêu, dì cả của em đi rồi.” “Thu Quỳnh, anh sẽ không chia tay với em!” Lâm Tiêu cơ hồ rống lên câu nói này, lời nói ra xong, anh mới ý thức được, lời vừa rồi Tô Thu Quỳnh nói, hình như không phải là chia tay với anh. Cô nói cái gì ấy nhỉ? Dì cả đi rồi? Có phải dì cả đi rồi là khúc dạo đầu của lời chia tay không! Lâm Tiêu căng thẳng nắm chặt nắm tay, cho dù dì cả của cô đi rồi, cô cũng đừng hòng chia tay với anh! Lâm Tiêu từ nhỏ đã là con cưng của trời, lại càng là người được vô số người ca tụng là đạo diễn quỷ tài hiếm có khó tìm, IQ của anh luôn cao từ nhỏ đến lớn, lúc đi qua giữa rừng người đẹp cũng là cao thủ tình trường, duy nhất chỉ có khi đối mặt với Tô Thu Quỳnh, thì vẫn luôn ngốc hơn cả thằng ngốc nhà địa chủ. “Lâm Tiêu, dì cả của em đi rồi.” Đối với lời nói của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh có chút khóc không được cười không xong, cô chỉ có thể lặp lại một lần nữa lời nói vừa rồi.