CHƯƠNG 1401 Phải yêu một người đến chừng nào, sau khi mất đi mới có thể già nua trong một đêm! Phí Nam Châu chắc hẳn rất rất yêu Liễu Đào, đáng tiếc, người đi đã đi rồi, có nhiều thâm tình hơn nữa cũng đã muộn màng. Thấy có xe lái qua bên này, Nhan Nhã Tịnh vội vàng kéo Phí Nam Châu sang một bên, “Phí Nam Châu, đừng uống nữa!” “Liễu Đào?” Phí Nam Châu đột nhiên xoay người, ra sức ôm lấy Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh bị tình huống đột ngột này doạ cho nhảy dựng, cô vừa muốn dùng sức đẩy anh ta ra, anh ta đã chủ động buông cô ra. Anh ta cười đến suy sút trào phúng, giữa đầu mày viết đầy tang thương kia còn mang theo ý vị tự mình ghét bỏ không nói nên lời, “Cô không phải Liễu Đào, tôi biết, cô không phải Liễu Đào!” “Liều Đào chết rồi! Cô ấy không cần tôi nữa! Cô ấy đi rồi! Cô ấy sẽ không trở về nữa!” Nhan Nhã Tịnh muốn nói, sở dĩ Liễu Đào chết, còn không phải do một tay anh gây nên, anh đau lòng như vậy đáng đời anh! Nhưng những lời này, cô rốt cuộc không thể nói ra. “Liễu Đào, anh yêu em! Anh tình nguyện móc trái tim của anh ra cho em, em trở về có được không!” “Liễu Đào, em sẽ không trở về nữa rồi, em hận anh, em ghét anh, ngay cả giấc mơ của anh em cũng khinh thường không vào! Liễu Đào, sao em lại rời bỏ anh? Tại sao chứ!” “Liễu Đào, xin lỗi, anh không phải cố ý hung dữ với em. Liễu Đào, một mình em ở dưới đó nhất định rất lạnh, anh đi xuống làm bạn với em, có được không?” Nói đoạn, Phí Nam Châu liều lĩnh lao về phía chiếc xe tải đang từ hướng đối diện lái nhanh tới. “Phí Nam Châu!” Nhan Nhã Tịnh trực tiếp bị tình huống này doạ ngơ mắt nhìn, cô làm thế sao cũng không nghĩ tới Phí Nam Châu sẽ đi tìm chết. Cô sải bước lao qua, muốn kéo Phí Nam Châu lại, nhưng chân Phí Nam Châu dài hơn cô, tốc độ của anh ta lại nhanh, cô căn bản kéo không được. Nhìn thấy Phí Nam Châu đứng sừng sững trước chiếc xe tải nọ, đợi xe tải đụng bay người anh ta, trái tim của Nhan Nhã Tịnh bị doạ tới mức muốn lao ra khỏi lồ ng ngực. Chiếc xe tải cách Phí Nam Châu càng lúc càng gần, Nhan Nhã Tịnh bị doạ đến mức không dám nhìn một màn này. Cô cho rằng, Phí Nam Châu ắt hẳn phải bị chiếc xe tải đụng bay, máu tươi chảy ngang, nhưng ngoài dự liệu là, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe tải mạnh mẽ hãm được phanh lại. “Anh có bệnh phải không! Muốn tìm chết thì tự uống thuốc, đừng đến tìm tôi! Đồ thần kinh!” Tài xế xe tải mắng vài câu, nhanh chóng di chuyển đầu xe, hướng sang một bên lái đi, chỉ sợ bị cái tên điên không muốn sống Phí Nam Châu này bám lấy. Thấy Phí Nam Châu không bị xe tải tông trúng, Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở phào thật dài một hơi. Sợ Phí Nam Châu lại nghĩ không thông, cô vội vàng đi qua, dốc ra sức lực lớn nhất kéo anh ta vào bên đường. “Phí Nam Châu, anh bình tĩnh một chút, anh đừng có phát điên!” Phí Nam Châu lại như thể không nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, anh ta si ngốc thấp giọng thì thầm, “Liễu Đào ở dưới đó rất lạnh, cô ấy sợ tối, tôi phải đi làm bạn với cô ấy, tôi phải đi làm bạn với cô ấy…”