Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

chương 1405

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1405 Cô dường như có thể tưởng tượng ra, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn sẽ thối đến mức nào, có điều, có thối hơn nữa thì tối nay cô cũng không sợ, bởi vì dù tính khí Lưu Thiên Hàn tuy có tệ, nhưng lại là người đàn ông dễ dỗ nhất. Đời người ngẳn ngủi, cô không muốn tiếp tục giận dỗi vớ vẩn với anh nữa, cô sẽ làm lành với anh, cô sẽ dỗ dành anh thật tốt, cô phải cùng anh lâu dài cùng trời đất. Ngoài dự kiến là, khi Nhan Nhã Tịnh đi vào phòng khách, Lưu Thiên Hàn lại không hề trưng bộ mặt thối chờ để đánh gãy chân cô. Anh ngồi nghiêng trên ghế sofa, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đang một trái một phải rúc vào cánh tay anh, nghe anh kể chuyện xưa. Nhan An Mỹ thật sự là một fan nhí của chuyện xưa, cô bé đã nghe chuyện cô bé quàng khăn đỏ, vịt con xấu xí, cô bé lọ lem, lại đòi nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết với con gái của biển cả. Lưu Thiên Hàn quả thật là đã đem hết kiên nhẫn của mấy đời đều lấy ra, không ngại phiền mà kể những câu chuyện cổ tích ấu trĩ mà anh vô cùng ghét bỏ cho vị fan nhí chuyện xưa này. Thực ra, Nhan An Bảo cũng đặc biệt ghét bỏ những chuyện cổ tích ấu trĩ này. Nhưng vòng tay của daddy quá ấm áp, cậu nhịn không được muốn đến gần anh, cậu còn kiên nhẫn nghe daddy kể chuyện. Ánh đèn trong phòng khách, chiếu lên người ba người bọn họ, vừa ấp áp lại đầy ý nghĩa, nhìn vào khiến Nhan Nhã Tịnh thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt. Hy vọng lớn nhất trên đời này của cô, đó là một nhà bốn người bọn họ mãi mãi không tách rời, thật hy vọng về sau mỗi buổi tối, một nhà bốn người bọn họ đều có thể rúc ở một khoảnh trời đất này, vui vẻ hoà thuận. “Bác hai, chuyện sói xám bự và thỏ trắng nhỏ, mami không phải kể như vậy!” Nhan An Mỹ là một bạn nhỏ thích đặt câu hỏi, thấy chuyện xưa mà Lưu Thiên Hàn kể hoàn toàn không giống với Nhan Nhã Tịnh kể, cô bé nhịn không được lại nêu ra nghi vấn của mình. “Ồ? Vậy mami cháu kể thế nào?” Nhan An Mỹ một bộ nghiêm túc nhìn Lưu Thiên Hàn nói, “Sói xám bự không có ăn mất thỏ trắng nhỏ! Mami nói, sói xám bự vốn dĩ muốn ăn thịt thỏ trắng nhỏ, nhưng thỏ trắng nhỏ lớn lên quá đẹp, sói xám bự đối với thỏ trắng nhỏ vừa gặp đã yêu, nó không chỉ không có ăn thịt thỏ trắng nhỏ, mà còn giúp thỏ trắng nhỏ trồng cà rốt. Từ đó về sau, sói xám bự ngày ngày cùng thỏ trắng nhỏ gặm cà rốt, trải qua cuộc sống hạnh phúc.” Khoé miệng Lưu Thiên Hàn co rút, sói xám bự biết ăn cà rốt? Nhan Nhã Tịnh làm gì mà suốt ngày dẫn lầm đường cho đoá hoa nhỏ của tổ quốc thế này! “Mami cháu kể không đúng, sói xám bự không thể nào ăn cà rốt, nó chỉ biết ăn thịt.” Lưu Thiên Hàn rất nghiêm túc đính chính Nhan An Mỹ. “Nhưng mami nói sói xám bự vì tình yêu, tình nguyện gặm cà rốt mà! Sức mạnh của tình yêu là vĩ đại lắm!” Lưu Thiên Hàn tiếp tục thử kéo tư duy của Nhan An Mỹ về đường ngay lối thẳng, “Sói xám bự sẽ không ngốc như vậy, nó là động vật ăn thịt, nó không ăn thịt sẽ bị đói chết. Kẻ ngốc mới đem cái gọi là tình yêu coi thành cơm ăn.” Nghe lời nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Bảo cũng âm thầm nói một câu trong lòng, cũng chỉ có cái đồ ngốc Nhan An Mỹ này mới tin chuyện xưa mà mami bịa ra. Nhan An Mỹ lại hoàn toàn không cảm thấy sói xám bự ngốc, không chỉ có thế, cô bé còn học được cách suy một ra ba. Cô bé ghếch ghếch cằm, giảo hoạt nhìn Lưu Thiên Hàn hỏi, “Bác hai, nếu bác là sói xám bự, mami là thỏ trắng nhỏ, bác sẽ vì mami mà gặm cà rốt chứ? Bác hai, bác nói sói xám bự ngốc, bác nhất định sẽ không vì mami mà gặm cà rốt đâu nhỉ!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio